Gần như ngay lúc cúp máy với Lục Hạc Nam, điện thoại của Chúc Linh Linh đã gọi tới.
"Alô?" Nhấn nút nghe máy, Lương Quyến từ ghế đá đứng dậy, bước chân hướng về phía tòa nhà Học viện Nghệ thuật.
"Cậu trốn đi đâu rồi, đạo diễn của tôi? Mọi người giải tán cả rồi, cậu khỏi cần quay lại đâu." Vì đấu khẩu với Dương Nhất Cảnh mà giọng Chúc Linh Linh trở nên khàn đặc, nói chuyện cũng có phần yếu ớt.
Đoàn phim đã tan, Lương Quyến cũng không còn lý do để quay lại Học viện Nghệ thuật. Cô đổi hướng, bước thẳng đến cổng trường Hoa Thanh. Giờ đi đến hội quán Lộc Sơn đón Lục Hạc Nam là vừa vặn thời gian.
Lương Quyến cúi đầu bước chậm rãi về phía trước, vừa mở phần mềm gọi xe, vừa cười đáp: "Không có trốn, chỉ là vừa nãy nhận một cuộc điện thoại."
Vừa nghe vậy, Chúc Linh Linh liền hiểu ra, kéo dài giọng trêu: "Là gọi điện báo cáo với bạn trai chứ gì?"
Mặt Lương Quyến nóng bừng lên, không nói gì thêm, chỉ khẽ cười khúc khích xem như ngầm thừa nhận.
Miệng lưỡi Chúc Linh Linh chẳng để ai yên, nhưng thật ra cô không phải kiểu người thích hóng chuyện. Cô tự nhiên chuyển đề tài, than phiền vài câu về Dương Nhất Cảnh rồi nhanh chóng kéo cuộc trò chuyện về lại trọng tâm.
"Còn khoảng hai tháng rưỡi nữa là đến hạn nộp phim hoàn chỉnh. Thời gian tuy hơi gấp, nhưng vẫn kịp xoay xở."
Chúc Linh Linh vừa nói vừa viết viết vẽ vẽ trên giấy, tính sơ thời gian quay và hậu kỳ. Tính tới tính lui, mới nhận ra thời gian thật sự để Lương Quyến thích nghi với vai trò đạo diễn chẳng còn bao nhiêu.
Để tránh khiến Lương Quyến nản chí, Chúc Linh Linh cố tình bỏ qua phần khó, chỉ chọn vài lời tích cực để khích lệ. Nhưng trong lòng Lương Quyến thì sáng như gương, biết rõ lời của Chúc Linh Linh mang nhiều phần an ủi.
"Đừng lo cho tôi." Lương Quyến khẽ thở dài một hơi, rồi ngược lại còn lên tiếng trấn an Chúc Linh Linh, "Tôi sẽ nhanh chóng nắm bắt được nhịp quay. Đến lúc đó, còn phải nhờ cậu giúp đỡ nhiều."
Tuy học khoa biểu diễn và không thân thiết gì với sinh viên khoa đạo diễn trong trường, nhưng nhờ có kinh nghiệm quay quảng cáo và phim ngắn bên ngoài, Chúc Linh Linh cũng tích lũy được chút quan hệ nơi rìa rìa giới giải trí.
Mà lúc này, những mối quan hệ đó lại vô cùng hữu dụng.
Mấy vị đạo diễn đó trong cái vạc nhuộm lớn mang tên giới giải trí có thể chưa nổi bật, nhưng để truyền đạt kiến thức cơ bản và vài kỹ thuật quay phim cho người ngoài ngành như Lương Quyến thì vẫn dư sức.
"Cái này cậu cứ yên tâm, tôi đảm bảo gọi là có ngay."
Chúc Linh Linh ngừng bút, cầm bút ký trong tay, trầm ngâm một lát rồi loạt soạt viết vài cái tên lên giấy, sau đó đọc tên từng người cho Lương Quyến nghe, giọng cứ như đang đọc thực đơn gọi món.
"Vương Hải Nguyên, cậu nghe bao giờ chưa?"
Trong trí nhớ mơ hồ của Lương Quyến, cái tên này còn có chút ấn tượng: "Hình như đã nghe qua rồi."
Chúc Linh Linh khoanh tròn ba chữ "Vương Hải Nguyên" thật to, đánh dấu xong rồi hắng giọng, bắt đầu giới thiệu sơ lược cho Lương Quyến.
"Anh ta là người chuyên quay phim nghệ thuật cho công chúng, trong ngành cũng có chút tiếng tăm. Tôi vừa thấy vòng bạn bè của anh ta, phát hiện anh ta gần đây cũng đang quay ngoại cảnh ở Bắc Thành. Để tôi gọi thử xem có thể mượn anh ta một tuần để dạy cấp tốc cho cậu không."
Tốc độ nói của Chúc Linh Linh nhanh như gió, gần như không cho Lương Quyến chen vào nửa câu, đã trực tiếp quyết định xong chuyện này.
"Khoản đầu tư của Phổ Huệ khi nào tới?" Chúc Linh Linh hỏi tiếp.
Trong lúc bàn chuyện trên điện thoại, Lương Quyến đã từ gần Học viện Nghệ thuật đi đến trước cổng Hoa Thanh. Chiếc xe cô đặt vẫn chưa đến, cô đứng ở ngã tư, vừa ngóng nhìn biển số xe phía xa, vừa lơ đãng trả lời câu hỏi của Chúc Linh Linh.
"Tôi sẽ ký hợp đồng với sếp Kim vào ngày mai. Ký xong, khoản đầu tư sẽ được chuyển khoản trong vòng hai mươi bốn tiếng."
Vấn đề tiền bạc được giải quyết xong, Chúc Linh Linh cũng hoàn toàn yên tâm, giọng nói cũng dịu đi không ít.
"Thế thì vừa hay, trong thời gian cậu theo học với Vương Hải Nguyên, anh béo có thể dẫn tổ đạo cụ đi sắm lại thiết bị."
Thiết bị lần trước quay phim ngắn là do Tô Nguyệt Ngâm và Phương Dục Nghiêu mang đến. Hôm qua hai người họ người đi thiết bị đi, tốc độ nhanh đến mức rõ ràng là để khiến đoàn 'Nhớ Lan Nhân' trở tay không kịp.
May mà bàn bạc với Phổ Huệ kịp thời, coi như cũng cho cả đoàn có chút thời gian thở.
Chúc Linh Linh bên kia vẫn lải nhải kể về những thiết bị cần chuẩn bị, thì Lương Quyến bên này lại bị một đôi nam nữ cách đó vài mét kéo mất tâm trí.
Giữa đám đông tấp nập, có một nam một nữ đi sóng đôi. Dáng vẻ không đến mức thân mật, nhưng nhìn thế nào cũng thấy khá quen thân.
Vì đã từng ngày ngày chung sống suốt hai năm, nên cô gái kia, Lương Quyến tuyệt đối không thể nhận nhầm — chính là Hàn Nguyệt Như, người đã bảo lưu học đến tận bây giờ, lâu lắm không gặp.
Còn người con trai kia? Lương Quyến nheo mắt lại, cố nhìn cho rõ hơn. Cô không nhận ra người đó, nhưng vì sao lại cảm thấy dáng vẻ ngũ quan của anh ta quen thuộc đến thế?
"Đèn chiếu sáng thì khỏi mua nhé, tiết kiệm được đồng nào hay đồng đó." Chúc Linh Linh – từ diễn viên chuyển nghề làm kế toán – vẫn đang tính toán rành rọt từng khoản chi tiêu cho đoàn phim.
Lương Quyến nắm chặt điện thoại, ánh mắt vẫn bám theo bóng dáng hai người đang dần xa khuất, tâm trí không thể tập trung, đành buột miệng hỏi: "Sao lại không mua?"
"Cậu quên rồi à? Tôi từng nói với cậu còn gì." Chúc Linh Linh bên kia bất mãn, nâng cao giọng: "Anh béo là đồng hương của cậu, chú của anh ấy có một nhà máy làm thiết bị chiếu sáng ở Tân Hải, kêu chú gửi cho mình một bộ là được rồi!"
Tân Hải. Khách sạn Diêu Thi.
Trong một thoáng như điện giật, dây thần kinh trong đầu Lương Quyến chợt căng lên. Cô chợt đem bóng dáng vừa khuất tầm mắt kia, chồng lên một đoạn ký ức bị bụi phủ kín trong đầu.
Nếu cô nhớ không lầm tên... thì người con trai đó chính là Bạch Thúc Xuyên – người từng có một lần chạm mặt với cô tại khách sạn Diêu Thi.
Anh ta chẳng phải là nhân viên phục vụ của khách sạn Diêu Thi sao? Vì sao lại xuất hiện ở Bắc Thành? Hơn nữa còn đi cùng Hàn Nguyệt Như?
Lương Quyến siết chặt điện thoại trong tay, những lời lảm nhảm không ngừng của Chúc Linh Linh vẫn rơi vào tai, nhưng lại càng lúc càng trở nên mơ hồ.
Cô bỗng nhiên thấy lòng mình chộn rộn, thấp thỏm một cách không rõ nguyên do.
*
Khi Lục Hạc Nam nhìn thấy tin nhắn WeChat của Lương Quyến, anh vừa bị Nhâm Thời Ninh kéo uống hết nửa chai rượu.
Màn hình điện thoại bất ngờ sáng lên, kèm theo tiếng rung trái thời điểm, khiến sảnh tiệc đang chìm trong ánh sáng mờ lập tức tĩnh lặng trong chốc lát, rồi chỉ vài giây sau lại ồn ào trở lại.
Nhưng ánh sáng đó lại khiến Lục Hạc Nam chợt tỉnh táo đôi chút. Anh đặt ly rượu xuống, giơ tay chặn đợt tấn công mới của Nhâm Thời Ninh, rồi tiện tay vớ lấy điện thoại ném bừa trên mặt bàn, ung dung ngồi xuống ghế sofa gần cửa để hóng gió.
Trong khung trò chuyện WeChat, Lương Quyến hỏi anh còn nhớ người tên Bạch Thúc Xuyên không?
Bạch Thúc Xuyên? Trước cái tên xa lạ ấy, Lục Hạc Nam hơi cau mày, thoáng trầm ngâm một lát rồi mới chăm chú gõ chữ lên màn hình:
[Là cậu nhân viên phục vụ khách sạn mà em từng kể với anh trước đây đúng không?]
Chuyện xảy ra đã hai tháng, anh vẫn còn chút ấn tượng.
Người đó xuất hiện bất ngờ vào đêm anh và Lương Quyến giận nhau, lời nói hành động đều đáng ngờ. Tuy Lương Quyến khi ấy đang tức giận, nhưng vẫn giữ một tia cảnh giác, giả vờ vô tình hỏi tên đối phương, rồi âm thầm ghi nhớ trong lòng.
Đến sáng hôm sau khi rời khỏi khách sạn Diêu Thi, Lương Quyến tỉnh rượu mới nhớ ra và gọi điện giải thích với Lục Hạc Nam.
Lục Hạc Nam chưa từng gặp mặt Bạch Thúc Xuyên trực tiếp, nên không rõ diện mạo hay tính cách. Mọi hiểu biết duy nhất đều đến từ miêu tả đầy lo lắng của Lương Quyến và đánh giá khách quan do Diêu Dật Thư cung cấp.
Khi đó, vừa để cẩn trọng, vừa để Lương Quyến yên tâm, trên đường ra sân bay, Lục Hạc Nam đã gọi điện cho Diêu Dật Thư, yêu cầu điều tra ngọn ngành về Bạch Thúc Xuyên.
Khách sạn Diêu Thi có quy trình tuyển dụng nghiêm ngặt, dù chỉ là nhân viên phục vụ, trước khi chính thức vào làm cũng phải trải qua điều tra lý lịch kỹ càng.
Kết quả điều tra thường được lưu giữ, nên tìm lại rất dễ. Thêm nữa, Diêu Dật Thư làm việc cực nhanh, khi máy bay đưa Lục Hạc Nam từ Tân Hải đến châu Âu còn chưa hạ cánh, báo cáo điều tra đã được gửi tới.
Tổng kết lại: Bạch Thúc Xuyên, hai mươi bốn tuổi, trình độ trung học, độc thân, đã làm việc tại khách sạn Diêu Thi được bốn năm, người bản xứ chính gốc, không có tiền án tiền sự, các mối quan hệ cá nhân và gia đình đều đơn giản, quá khứ cũng chưa từng dính vào chuyện gì nổi bật. Nói ngắn gọn, là một người ngoan ngoãn, trong sạch, không có tin tức gì đặc biệt.
Kết quả điều tra này đúng như dự đoán của Lục Hạc Nam. Trong mắt anh, mối đe dọa và rủi ro do Bạch Thúc Xuyên mang lại hoàn toàn không thể so sánh với Trình Yến Thanh.
Dù gì thì Trình Yến Thanh cũng dám công khai bắt chuyện với Lương Quyến ngay trước mắt anh.
Sau khi biết chuyện, Diêu Dật Thư nhân lúc điều tra Bạch Thúc Xuyên còn tiện tay gửi kèm luôn báo cáo điều tra về Trình Yến Thanh.
So với sự hờ hững dành cho Bạch Thúc Xuyên, khi tìm hiểu về Trình Yến Thanh, Lục Hạc Nam lại tỏ ra rất để tâm.
"Tam ca! Đừng cúi đầu dán mắt vào điện thoại nữa! Bọn tôi đây chẳng lẽ còn không thú vị bằng cái điện thoại của anh sao?"
Suy nghĩ bị cắt ngang vô cớ, Lục Hạc Nam hơi mất kiên nhẫn, hé mắt nhìn thoáng qua đám đông giữa sảnh tiệc.
Người lên tiếng là Hồ Chính Huân, kẻ có giọng to nhất trong phòng, nổi danh trong giới là công tử ăn chơi chính hiệu. Hắn gần như dính vào đủ các trò trác táng, phá sản, đê tiện.
Về quan hệ cá nhân, hắn thân nhất với Kỳ Tự – vị hôn phu của Diêu Dật Thư – quả thực là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã. Còn nói về quan hệ gia đình, nhà họ Hồ có quan hệ làm ăn mật thiết với nhà họ Nhâm; còn với nhà họ Lục, không thể coi là địch, nhưng cũng chẳng phải đồng minh.
Lục Hạc Nam chẳng thân thiết gì với Hồ Chính Huân, ngày thường cũng chẳng có qua lại gì đáng nhắc tới, kiểu gặp mặt thì gật đầu chào một tiếng rồi lướt qua nhau cho xong.
Hồ Chính Huân thường ngày lêu lổng, nhưng ai quen hắn đều biết, trong số bạn đồng trang lứa, người hắn sợ nhất ngoại trừ Lục Sâm thì chính là Lục Hạc Nam.
Hắn sợ Lục Sâm là có lý do, bởi từng dám giở trò với Lục Sâm, mà Lục Sâm lại nổi tiếng thù dai, lần đầu dám xỏ lá với "thái tuế", hậu quả là bị cắt đứt nửa cái đường sống.
Còn hắn sợ Lục Hạc Nam, chắc là do lời đồn rằng Lục Hạc Nam chẳng những có gương mặt lạnh lùng giống y Lục Sâm, mà còn thừa hưởng trọn vẹn sự tàn nhẫn và thủ đoạn y chang.
Lần này, Hồ Chính Huân dám mặt dày nói chuyện với Lục Hạc Nam như vậy, đúng là lần đầu tiên trong đời. Có lẽ vì uống say, đến cả bản năng sợ hãi cũng bị cồn làm nhạt đi.
Lương Quyến bất ngờ gửi đến một tin nhắn chẳng đầu chẳng cuối, Lục Hạc Nam trả lời xong rồi cũng không thấy cô nhắn lại. Nghĩ đến việc cô vừa nhận vai trò đạo diễn, chắc hẳn đang bận bịu đến quay cuồng. Lục Hạc Nam cũng không nghĩ nhiều, tắt màn hình điện thoại, ngồi ngả người lên sofa, bắt chéo chân đầy lười nhác, sau đó nghiêm túc ngẩng đầu nhìn Hồ Chính Huân, mắt chạm mắt.
Cả phòng tiệc cũng vì một câu ồn ào bất ngờ của Hồ Chính Huân mà rơi vào trầm mặc. Mọi người khó hiểu quay đầu nhìn về phía đó.
Ánh mắt giao nhau giữa không trung, mang theo áp lực vô hình từ Lục Hạc Nam, khiến Hồ Chính Huân đứng ngạo nghễ bên bàn rượu lập tức tỉnh táo một nửa.
Hắn mím môi, cười gượng hai tiếng, rồi không dám lộn xộn nữa mà lặng lẽ ngồi trở lại ghế sofa. Cô bạn gái hắn dắt theo cũng cùng một dạng, chẳng biết điều. Thấy hắn lơ là không để ý, cô ta vội vàng ưỡn ngực, nũng nịu nhào tới: "Anh Huân, anh làm gì thế? Mau uống với người ta đi mà~"
Trong khi cô gái cứ bám lấy làm nũng, Hồ Chính Huân lại đang cuống cuồng tìm đường rút lui khỏi tình cảnh bối rối. Ánh mắt xét nét của Lục Hạc Nam vẫn chưa thu lại, khiến hắn buộc phải vắt óc nghĩ cách chuyển chủ đề.
Câu nói dịu dàng của cô gái vô tình cho hắn một gợi ý mới.
Việc Lục Hạc Nam có bạn gái ở Bắc Thành là chuyện cả giới đều biết, chi bằng... lấy chuyện đó ra làm đề tài?
Hồ Chính Huân nuốt khan một cái, uống cạn nửa ly rượu bên cạnh để lấy can đảm, rồi run run lên tiếng: "Tam ca, bạn gái anh cũng đang ở Bắc Thành mà nhỉ? Sao không gọi cô ấy tới chơi cùng luôn?"
Vừa nói, hắn vừa chịu không nổi sự khiêu khích từ cô bạn gái bên cạnh, đưa tay ôm eo cô ta, mạnh tay bóp nắn vài cái, đổi lại là tiếng r.ên rỉ mềm mại đầy mị hoặc, nhưng hắn vẫn không chịu dừng.
Lục Hạc Nam nhíu mày thu lại ánh nhìn, trong bóng tối khẽ cau mày, giọng ngắn gọn, lạnh lẽo phản bác: "Úc Chân cũng đâu có đến?"
Tống Thanh Viễn lần này đến Bắc Thành để bàn công việc, Diêu Úc Chân cũng đi cùng.
Nhưng buổi tiệc hôm nay do Nhâm Thời Ninh tổ chức, người đến đủ hạng người, trong đó không thiếu kiểu như Hồ Chính Huân – những gã đàn ông giấu đầy mưu đồ chẳng lấy gì làm hay ho. Vì vậy, Nhâm Thời Ninh đã căn dặn Tống Thanh Viễn đừng đưa Diêu Úc Chân theo.
Chính vì thế, Lục Hạc Nam mới không chủ động kể gì với Lương Quyến về buổi tiệc này.
Nghe thấy Lục Hạc Nam nhắc đến Diêu Úc Chân, Hồ Chính Huân khựng lại, đầu gối vào lòng mỹ nhân, nói năng cũng trở nên lơ mơ mơ hồ.
Nhưng trong cái vẻ buông thả đó, lại có một sự tự nhiên đến trơ trẽn: "Úc Chân sao giống mấy người đó được?" Hồ Chính Huân bật cười phản bác.
Diêu Úc Chân là thiên kim tiểu thư nhà họ Diêu, vợ chưa cưới danh chính ngôn thuận của Tống Thanh Viễn. Còn mấy cô gái kia là gì? Hết hứng thì đá đi, tiện tay xử lý, sao có thể đem so với Diêu Úc Chân được?
Lục Tam đúng là hồ đồ rồi.