Trở ngại lớn nhất trong quá trình quay phim của đoàn làm phim 'Nhớ Lan Nhân', cuối cùng cũng đã được giải quyết êm đẹp. Từ đây đến lúc mọi chuyện được đóng dấu niêm phong, chỉ còn thiếu bước in hợp đồng, ký tên và đóng dấu vào tối mai do Kim Thủ Thần phụ trách.
Có Lục Hạc Nam đứng ra bảo lãnh, Lương Quyến không tin sẽ còn phát sinh sai sót gì nữa.
Hòn đá treo lơ lửng nơi tim rốt cuộc cũng nhẹ nhàng rơi xuống, đám mây mù lởn vởn trên đỉnh đầu cô cũng bị quét sạch không còn dấu vết. Vừa bước vào nhà, cô đã ném phắt áo khoác cùng túi xách lên sofa. Sau đó chân trần chạy vội vào phòng tắm, chui ngay vào bồn tắm.
Trời biết, đã bao lâu rồi cô không được hoàn toàn thư giãn, thoải mái ngâm mình như thế này.
Lục Hạc Nam chỉ biết bất đắc dĩ bật cười, lẽo đẽo đi theo sau Lương Quyến, cẩn thận treo áo khoác và để gọn túi xách, lại còn xách theo đôi dép mà Lương Quyến luôn vứt quên, đẩy cửa bước vào phòng tắm.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Lương Quyến đang nằm thư thái trong bồn tắm bất giác mở mắt kinh hô một tiếng, rồi vụng về lấy tay che trước ngực, trừng mắt trách móc nhìn Lục Hạc Nam.
"Sao anh không gõ cửa?" Giọng nói dịu dàng tràn đầy oán trách.
"Anh đang ở trong nhà mình, gõ cửa gì chứ?" Lục Hạc Nam đặt đôi dép cạnh bồn tắm, thẳng người đứng dậy rồi giả bộ ngạc nhiên nhướng mày, cười càng thêm vô lại.
"Huống chi..." Lục Hạc Nam dừng lại, ánh mắt nóng rực như xuyên qua lớp bọt mỏng manh trong bồn, lượn lờ trên làn da trắng nõn lộ ra kia.
"Gì... gì vậy?" Biết rõ là đang giả vờ trấn tĩnh, nhưng Lương Quyến vẫn bướng bỉnh che chặt lấy ngực, giọng run rẩy hỏi.
Thấy ánh mắt Lục Hạc Nam dần trở nên thâm trầm, cô thực sự thấy sợ, nói năng cũng bắt đầu cà lăm. Đôi mắt sâu như mực ấy, cô chỉ thấy thoáng qua vài lần, vào những giây phút chìm nổi kịch liệt nhất trên giường.
Mà bây giờ trong hoàn cảnh thế này... càng nghĩ cô càng hoang mang. Kinh nghiệm giường chiếu của cô chưa nhiều, cô không muốn chơi quá đà ngay lúc này.
Lục Hạc Nam bật cười một tiếng, cười vì cái vẻ ngoài cứng rắn mà trong lòng lại mềm yếu của cô. Anh cúi mắt, giọng khàn khàn đùa cợt: "Trên người em, còn chỗ nào anh chưa từng thấy qua?"
Mặt Lương Quyến lập tức đỏ bừng, bỗng dưng thấy hai tay đang che ngực trở nên thừa thãi. Trong làn hơi nước mờ ảo vây quanh, đôi mắt trong veo dịu dàng của cô phủ một tầng sương mỏng.
Ánh mắt chuyển động, nửa ngượng nửa e, rơi vào mắt Lục Hạc Nam lại vô cùng mê hoặc.
"Em tắm tiếp đi, anh ra ngoài trước." Yết hầu anh trượt lên xuống mấy lần, cảm thấy cơn xao động trong lòng khó mà đè nén, Lục Hạc Nam cúi đầu, trầm giọng để lại một câu như vậy.
Cánh cửa lại đóng lại, với tư cách là kẻ "tự tiện xông vào", anh gần như bỏ chạy khỏi hiện trường.
Trong căn hộ yên tĩnh ở tầng 28 của Quan Giang Phủ, phía sau Lục Hạc Nam là tiếng nước róc rách đầy mờ ám khiến người ta tưởng tượng, trước mặt là ánh trăng thanh lành dịu mát.
Ngón tay kẹp điếu thuốc, làn khói trắng mơ hồ quyện vào ánh trăng mông lung. Lục Hạc Nam gảy tàn thuốc, người xưa nay vốn không ham d.ục v.ọng, giờ đây lại đang gắng sức kéo mình ra khỏi tiếng nước vọng lại kia.
Đời người chỉ một lần, anh lại thấy vầng trăng treo mãi trên trời cao, tưởng chừng không thể chạm đến, hóa ra cũng chỉ đến thế.
Điện thoại của Lục Đình Tích gọi đến đúng lúc này.
Ánh mắt hạ xuống, vừa nhìn thấy cái tên hiển thị trên màn hình, Lục Hạc Nam liền dập tắt điếu thuốc đang hút dở, sống lưng cũng theo phản xạ mà thẳng tắp lên.
"A lô, cậu à, cậu còn chưa ngủ ạ?" Lục Hạc Nam cười cười mở lời, giọng thân thiết mà vẫn cung kính.
Lục Đình Tích hừ nhẹ một tiếng, không đáp câu hỏi của Lục Hạc Nam, mà hỏi ngược lại một câu không mặn không nhạt: "Về nước rồi à?"
"Vâng, về từ mười ngày trước rồi ạ." Lục Hạc Nam siết chặt điện thoại, trong giọng nói có chút căng thẳng khó phát hiện.
Cách nói chuyện có phần câu nệ này khiến người xưa nay luôn điềm đạm như Lục Đình Tích cũng hơi ngỡ ngàng.
Ông chợt nhớ đến chuyện xảy ra bảy tám năm trước, khi Lục Hạc Nam còn học cấp ba, vì cái gọi là tình nghĩa anh em mà đánh nhau với học sinh trường bên, bị lãnh đạo hai trường bắt tại trận trong một con hẻm.
Khi đó tuy Lục Hạc Nam đã được mẹ ruột là Tống Nhược Cẩm đón về nhà, nhưng vì nhiều năm xa cách, quan hệ giữa anh và cha mẹ vẫn rất xa lạ. Vì vậy trên sổ liên lạc nhà trường, vẫn theo thói quen điền số của Lục Đình Tích và Lê Bình.
Nhận được cuộc gọi từ trường, cả Lục Đình Tích và Lê Bình đều bỏ dở công việc, gần như cùng lúc đến nơi. Hai người gặp nhau trước cổng trường, sau khi hít sâu chuẩn bị tâm lý, mới cùng nhau bước vào trường.
Vào trong, đối mặt với mấy người lãnh đạo được gọi là "có trách nhiệm", Lục Đình Tích – người có địa vị cao hơn họ rất nhiều – cũng chủ động hạ mình, lấy thân phận một phụ huynh bình thường, nở nụ cười xin lỗi.
Lê Bình tuy cũng có sự nghiệp riêng ngoài xã hội, nhưng dù sao cũng là phụ nữ có lòng thương con, vừa thấy Lục Hạc Nam mặt mũi trầy xước liền quên mất lời dặn trước đó của Lục Đình Tích, nhào tới trước mặt bao người mà bật khóc, sợ tim cậu con trai mình có chút tổn thương nào.
Lúc đó, Lục Hạc Nam đang học tại một trường công lập nổi tiếng ở Kinh Châu, nhà trường vẫn luôn theo đuổi nguyên tắc công bằng, không bao giờ điều tra gia thế của học sinh.
Vậy mà chỉ một cú điện thoại đã gọi tới nhân vật vốn chỉ thấy trên truyền hình. Ngay cả vị hiệu trưởng vốn tự tin từng gặp đủ loại người cũng phải vừa cúi chào vừa lau mồ hôi.
Cuối cùng, mấy lãnh đạo của Sở Giáo dục Kinh Châu cũng bị gọi đến, tưởng rằng ông Lục đi thị sát bất ngờ, hoảng hốt lái xe đến mới biết là một vụ hiểu lầm.
Cảnh tượng lúc đó đúng là dở khóc dở cười. Cho đến khi Lục Đình Tích mặt đen như đáy nồi, gắng gượng ăn một bữa cơm "giao lưu" với đám người ngành giáo dục, chuyện mới tạm khép lại.
Tự biết mình sai, Lục Hạc Nam ôm lấy Lê Bình, từ lúc lên xe đến khi xuống xe, không dám liếc nhìn Lục Đình Tích lấy một lần.
Mãi đến tối, lúc sắp đi ngủ, bị Lục Đình Tích khi đó đang ngồi trong thư phòng làm việc gọi lại, hai người đàn ông tuy không phải cha con ruột, nhưng thân như cha con, mới có cái nhìn đầu tiên đêm hôm đó.
Tối nay, qua một cuộc điện thoại, cách Lục Hạc Nam căng thẳng trả lời khiến người không hay hoài niệm như Lục Đình Tích bất giác lại nhớ về năm tháng cũ.
Đứa trẻ bé như mèo con được Lê Bình bế về năm nào, luôn cần ông bảo vệ chở che, giờ đã lớn khôn chỉ trong nháy mắt.
Cho nên, khoảnh khắc hiếm hoi được con cháu vây quanh thế này, càng phải trân quý hơn.
"Về nước được mười ngày rồi, mà cũng chẳng thấy về nhà, mợ con nhớ con lắm đấy." Lục Đình Tích nén lại xúc cảm mềm lòng, cố gắng lấy giọng điệu nghiêm khắc của một người lớn trong nhà.
Trong nhà, ông với dì Lê Bình từ trước đến nay luôn phân công rõ ràng — cha nghiêm mẹ hiền, một người đóng vai mặt đỏ, một người đóng vai mặt trắng. Bao nhiêu năm qua, dù mấy đứa nhỏ trong nhà đều đã đến tuổi bàn chuyện cưới hỏi, sự ăn ý này vẫn chưa từng bị phá vỡ.
Lục Hạc Nam mím môi, lựa lời cẩn trọng: "Cậu, hiện tại con đang ở Bắc Thành, tính là sau khi quay lại Kinh Châu sẽ về nhà thăm hai người."
"Bắc Thành à?" Lục Đình Tích hừ lạnh một tiếng, không rõ là vui hay giận: "Quả nhiên là có vợ liền quên mẹ!"
Mặt Lục Hạc Nam nóng bừng vì bị trêu chọc, có chút không biết giấu mặt vào đâu. Im lặng hồi lâu vẫn chẳng nghĩ ra phải đáp thế nào cho phải với câu hỏi khiến người ta kẹt cả trái lẫn phải kia.
Tình thân và tình yêu, làm sao để cân đo? Hai loại tình cảm không cùng một đường đua, vốn không nên bị đặt lên cùng một cán cân mà so đo tính toán.
May mà Lục Đình Tích là người từng trải, ông cũng không làm khó thêm, giọng ông dịu lại, hơi gượng gạo hỏi tiếp: "Cô gái đó dạo này thế nào?"
"Rất tốt ạ."
Lục Hạc Nam dừng một chút, trong đầu chất đầy kỷ niệm, rất nhiều lời nghẹn nơi cổ họng. Nhưng sau khi nở một nụ cười nhàn nhạt, anh chỉ nói thêm một câu: "Con và cô ấy đều rất tốt."
Chỉ hai chữ thôi, lại khiến Lục Đình Tích bất chợt yên lòng. Trong sự im lặng mấy giây, sợi dây luôn căng chặt trong đầu ông cũng chùng xuống.
"Rất tốt" là tốt rồi. Dẫu có bao nhiêu lời hoa mỹ, cũng chẳng bằng một câu ngắn gọn — cháu và cô ấy đều rất tốt.
Lục Đình Tích không quen nói mấy lời tình cảm, điện thoại bị Lê Bình vẫn lặng lẽ lắng nghe bên cạnh cướp lấy.
"Khi nào dẫn nó về nhà cho mợ nhìn mặt cái?"
Không đợi Lục Hạc Nam trả lời, bà lại cười nói tiếp: "Chốt sớm đi, để mợ với cậu con cũng yên tâm hẳn."
Ngữ khí của mợ rất vội vã. Một người phụ nữ vốn quen sống trong nhung lụa, đến giây phút này, so với những người mẹ trung niên mong con yên bề gia thất ngoài kia, cũng chẳng khác là bao.
Lê Bình vừa mở miệng là khiến người ta thấy ấm lòng. Biết đầu dây bên kia đã đổi người, Lục Hạc Nam cũng không còn căng thẳng như trước nữa.
Anh khẽ thở phào, cong môi trêu chọc: "Mợ, chuyện ra mắt này chẳng phải nên là nhà trai đến nhà gái trước sao?"
"Ờ! Đúng đúng đúng!" Lê Bình đập nhẹ trán, mắng mình lỡ lời, rồi vội chữa lại: "Khi đến nhà người ta, con phải nhanh nhẹn, miệng mồm ngọt ngào một chút, để lại ấn tượng tốt với bố mẹ người ta, đừng có giống cậu con, chẳng biết cư xử gì cả!"
Dạy dỗ cháu thì không quên liếc mắt trắng dồn về phía ông chồng đầu ấp tay gối nửa đời bên cạnh.
Giữa những tiếng cười đùa ồn ào ấy, Lục Hạc Nam cười cười đồng ý hết mấy lời dặn dò, cho đến khi tiếng nước sau lưng dần ngừng lại, cửa phòng mở ra — nàng dâu tương lai đã "được ấn định" nhà họ Lục vừa lau tóc bằng khăn vừa lén lút ló đầu ra nhìn về phía ban công.
Điện thoại cũng vừa vặn cúp máy. Lục Hạc Nam đặt điện thoại xuống sofa, nhướng mắt bước đến gần, vẻ như chẳng hề bận tâm gì: "Không sao, chỉ là bị người lớn trong nhà tự tiện định luôn hôn sự thôi."
"Vậy à?" Lương Quyến không nghe ra đó là một câu nói đùa. Trong lòng run lên, cố gắng giữ bình tĩnh đáp lại một tiếng, cúi đầu cắn môi, mặt không biểu lộ chút cảm xúc nào.
Vẻ ngoài của Lương Quyến quá đỗi bình thản, đến cả người luôn giỏi nhìn thấu lòng người như anh cũng suýt bị đánh lừa. Nếu không phải tay cô đột nhiên khựng lại giữa lúc đang lau tóc, anh còn tưởng cô thật sự không để tâm.
"Thất vọng à?" Khi đã bước đến bên cạnh, Lục Hạc Nam tự nhiên cầm lấy khăn trong tay cô, cúi đầu chăm chú lau mái tóc dài đang ướt, lặng lẽ chờ câu trả lời.
Chiếc khăn bị người đàn ông lấy mất, Lương Quyến chỉ còn cách cúi đầu nghịch dải dây trên váy ngủ để phân tán sự chú ý. Tách mình khỏi cơn cảm xúc đầy kịch tính trong lòng, lý trí và lòng tự trọng một lần nữa nắm quyền trong tâm hồn cô — thứ mà cô đã lâu không giữ được.
"Có gì mà thất vọng? Một mối quan hệ không thể làm chủ, thì tốt nhất nên tan rã trong êm đẹp." Cô khẽ cười, từng chữ từng chữ, trả lời rõ ràng mà không hề yếu thế.
Câu "tan rã trong êm đẹp" ấy bị Lương Quyến nói ra quá lạnh lùng, khiến ánh mắt Lục Hạc Nam tối sầm, xương quai hàm siết chặt, tay đang lau tóc cũng vô thức mạnh hơn.
Dù da đầu đau rát, Lương Quyến vẫn nghiến răng chịu đựng, không kêu lấy một tiếng.
Lục Hạc Nam tức giận đến cực điểm, tâm trạng vui vẻ vừa có được từ cuộc gọi với Lê Bình cũng bị một câu nói lạnh lẽo kia đập tan tành. Im lặng hồi lâu, anh cười khẩy, giọng đầy mỉa mai: "Em cũng dứt khoát đấy."
Lương Quyến trong lòng cũng bốc hỏa, hơi dùng sức đẩy nhẹ, ngẩng cổ thoát khỏi tay anh, ánh mắt không chịu lép vế mà nhìn thẳng lại.
Khoảnh khắc bốn mắt giao nhau, cô rơi vào đôi mắt hoa đào lạnh lùng kia, tất cả sự dũng cảm mà cô từng tự hào lập tức bị đánh tan tành trong nháy mắt.
Giờ phút này, người đứng trước mặt Lục Hạc Nam không còn là cô gái lần đầu gặp mặt dám đứng ra vì bạn mà đấu tranh công bằng, một mình thách thức cả quyền lực của Hoa Thanh.
Cô bắt đầu tính toán thiệt hơn, không còn là chính mình nữa.
Tình yêu khiến người ta yếu đuối, cũng khiến người ta lùi bước không ngừng.
"Không dứt khoát thì làm được gì?" Lương Quyến hỏi ngược lại với giọng nghẹn ngào.
Trên khuôn mặt xinh đẹp, hai hàng nước mắt lặng lẽ chảy dài. Trái tim Lục Hạc Nam hoảng loạn ngay lập tức, ánh mắt lạnh lùng bỗng tan chảy, sững người đến nỗi quên cả đưa tay lau nước mắt cho cô.
Giọt nước mắt nhẹ nhàng rơi xuống, lại nặng trĩu đập xuống đất chẳng chút nương tay.
Lương Quyến khẽ cong môi, vừa khóc vừa cười: "Nếu anh thật sự đã có người thích hợp rồi, em ngoài việc nhường chỗ cho cô ấy, để bản thân không bị mất mặt, thì còn có thể làm gì khác?"
Lời khó nghe, cuối cùng cũng được nói ra.
Đáng lẽ nên tỉnh lại từ sớm — làm gì có sự công bằng? Chỉ là tự lừa mình dối người mà thôi.