Mục lục
Trước Khi Tuyết Rơi Hãy Chia Tay
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Có người đứng ra giải vây cũng không có gì lạ, điều khiến Lương Quyến thấy kỳ quái là — sao người đầu tiên lên tiếng lại là anh ta?

Xa lạ, không quen biết, hoàn toàn là người dưng nước lã.

Lương Quyến sững người, như cái máy quay đầu nhìn về phía Lục Hạc Nam, còn chưa kịp hoàn hồn khỏi sự kinh ngạc thì đã cảm thấy tay mình trống không.

Chiếc ly vốn đang được cô siết chặt trong tay đã bị Lục Hạc Nam với tay lấy mất, sau đó úp ngược lại trước mặt anh ta.

Lương Quyến cụp mắt xuống, hàng mi khẽ run, chăm chú nhìn chiếc ly úp ngược kia, trong lòng dâng lên một cảm xúc khó tả.

Mà không khí trên bàn rượu vốn còn nhẹ nhàng vui vẻ, giờ phút này lại vì lời nói đột ngột của Lục Hạc Nam mà chìm vào một sự ngột ngạt kỳ lạ, đầy căng thẳng.

Lão Tạ giữ một chức vụ không quá cao trong thành phố, xét theo lý mà nói, với một buổi tiệc thế này thì cấp bậc của ông ta còn chưa đủ. Chẳng qua trong hồ sơ điều tra lý lịch, có một dòng đặc biệt hơn người thường — khi còn công tác ở Kinh Châu, ông từng làm việc dưới trướng của bác Lục Hạc Nam. Cũng bởi vì điểm này mà ông ta mới được gọi đến tạm thời cho có mặt, nhằm thể hiện mối quan hệ thân thiết giữa Bắc Thành và nhà họ Lục.

Nhưng thật ra, quan hệ giữa lão Tạ và nhà họ Lục cũng chẳng có gì sâu đậm, ba năm làm việc ở Kinh Châu, ông ta thậm chí còn chưa gặp trực tiếp cấp trên kia tới năm lần. Còn mối quan hệ với Lục Hạc Nam lại càng miễn cưỡng hơn — cùng lắm là một lần ăn tiệc mừng thọ lão gia nhà họ Lục, uống một ly rượu, xem như có chút giao tình hời hợt. Nói cho cùng, ông ta hoàn toàn không hiểu rõ tính khí và cách hành xử của Lục Hạc Nam.

Cho nên lúc này, ông ta chỉ có thể gượng gạo cười trừ, mạnh dạn lên tiếng giải thích: "Không phải tôi chỉ muốn góp vui cho bầu không khí thôi sao!"

"Thế à? Nhưng tôi lại không thấy vui chút nào." Giọng Lục Hạc Nam vẫn đều đều lạnh nhạt, ánh mắt nửa cười nửa không nhìn thẳng vào ông ta, vô cớ khiến người ta run sợ trong lòng.

Lúc này, thái độ của Lục Hạc Nam đã quá rõ ràng.

Không khí ngay lập tức rơi vào mức thấp nhất. Mấy ông già ngồi quanh bàn đưa mắt nhìn nhau, trao đổi ánh mắt để đùn đẩy trách nhiệm, nhưng chẳng ai dám ra mặt dập lửa vào lúc này, sợ rằng chưa kịp dập đã bị thiêu cháy theo.

Lương Quyến mấy lần muốn lên tiếng, nhưng nhìn thấy bầu không khí như căng dây đàn kia, cô cảm thấy — cô không nên làm mất mặt Lục Hạc Nam.

Trưởng phòng Trương là cáo già trên quan trường, vừa nhìn đã biết Lục Hạc Nam cơ bản đã trút gần hết cơn giận, đây chính là thời điểm cần có người đứng ra hoà giải. Thế là ông ta đứng dậy, khoác vai lão Tạ thân mật, bắt đầu làm dịu tình hình: "Chuyện này... thật đúng là rắc rối. Lão Tạ, ông đúng là uống nhiều rồi nên nói bậy thôi!"

Lão Tạ cúi đầu đáp khẽ, trông chẳng khác nào một đứa trẻ vừa bị mắng.

Trưởng phòng Trương vừa nói vừa liếc mắt quan sát sắc mặt của Lục Hạc Nam, thấy anh ta không cắt ngang, mới tiếp tục: "Hay là lão Tạ uống thêm mấy ly, coi như kính rượu xin lỗi sếp Lục đi?"

Lục Hạc Nam ngậm điếu thuốc, nghe vậy chỉ khẽ hừ lạnh một tiếng, cũng không nói thêm gì.

Nói tiếp nữa chỉ làm người ta mất mặt thêm mà thôi.

Mượn cớ lời Trưởng phòng Trương, lại thấy Lục Hạc Nam không phản đối, lão Tạ mặt đỏ bừng lên, vội vàng vâng dạ, cầm ly rượu trong tay, dáng vẻ như sắp xin lỗi.

"Không cần xin lỗi tôi." Lục Hạc Nam ngậm thuốc lạnh lùng lên tiếng.

Lão Tạ khựng người, còn Trưởng phòng Trương đứng bên cũng không hiểu ra sao.

Lục Hạc Nam kẹp điếu thuốc, rít một hơi thật sâu rồi chậm rãi phả khói ra. Đầu ngón tay mang theo ánh đỏ của đầu thuốc chỉ về phía Lương Quyến, dừng lại tại đó: "Cô ấy mới là người ông cần xin lỗi."

Một lãnh đạo của thành phố, sao có thể trước mặt bao nhiêu cấp trên và đồng liêu, lại cúi đầu xin lỗi một nữ sinh đại học vô danh, không bối cảnh, không thân phận?

Sắc mặt lão Tạ lập tức trở nên xám xịt, tay cầm ly rượu gân xanh nổi rõ, nhìn chẳng khác nào đang chuẩn bị "đập vỡ bát, cá chết lưới rách", quyết cùng lắm thì liều một phen.

Trưởng phòng Trương là người đầu tiên tỉnh táo lại từ lời nói của Lục Hạc Nam, cười gượng lên tiếng: "Lão Tạ, ông đừng hồ đồ nữa, nhìn không ra à? Cậu Lục đang cho ông cơ hội sửa sai đấy."

Lão Tạ vẫn không động đậy, trong đôi mắt đục ngầu cuồn cuộn đầy bất cam và oán giận. Tuổi của ông ta ngang hàng cha mẹ Lục Hạc Nam, từng lăn lộn trên quan trường bao năm, sao có thể chịu được sự sỉ nhục đến từ một hậu bối như thế?

Lương Quyến bị ánh mắt của mọi người xung quanh đâm vào như kim châm, ngồi không yên như trên bàn đinh. Cô không chịu nổi sự soi mói ấy, phòng tuyến tâm lý hoàn toàn sụp đổ, bất ngờ đứng bật dậy, định lên tiếng nói cho qua chuyện.

Nhưng giây tiếp theo, cổ tay cô đã bị kéo lại, cả người bị ép ngồi trở lại ghế. Một cảm giác ấm áp truyền tới từ cổ tay — Lương Quyến quay đầu nhìn, là một bàn tay xương khớp rõ ràng đang nhẹ nhàng phủ lên cổ tay cô.

Lục Hạc Nam nắm lỏng cổ tay cô, hơi dùng lực để kìm lại cơn bốc đồng muốn đứng lên lần nữa. Dưới đầu ngón tay là một làn da lạnh buốt, run rẩy khe khẽ khó phát hiện.

Cô đang sợ sao?

Lục Hạc Nam nhíu mày, bàn tay nắm cổ tay cô lại siết chặt thêm một chút, lát sau lại cảm thấy thế này vẫn chưa đủ, bèn buông tay, chuyển sang vỗ nhẹ mu bàn tay cô — một động tác an ủi đầy vụng về.

Trưởng phòng Trương nhìn thấy cảnh ấy, thầm thở dài trong lòng — Lục Hạc Nam lần này là quyết tâm diễn trọn vở anh hùng cứu mỹ nhân rồi. Ông ta đành phải lấy ly rượu, nhét vào tay lão Tạ, cúi đầu ghé tai khuyên nhủ: "Lão Tạ, đừng hồ đồ, đừng lấy cả tiền đồ của mình ra đùa giỡn."

Ánh mắt lão Tạ lóe lên vài tia giằng xé, cuối cùng vẫn cắn răng nuốt xuống cơn giận, ngẩng đầu lên, lại là nụ cười như gió xuân ngày trước.

"Xin lỗi nhé, bạn học nhỏ, vừa rồi là tôi đã thất lễ."

"Ông nói quá lời rồi ạ." Lương Quyến kinh hãi cúi đầu đáp, hơi khom người.

Lời xin lỗi thì đã có, nhưng Lương Quyến biết chuyện này chưa dừng ở đó. Cái sĩ diện mà lão Tạ mất hôm nay, sớm muộn gì cũng sẽ tìm cách đòi lại trên người cô. Dù không phải đổ lên đầu cô, thì Hoa Thanh cũng khó tránh khỏi vạ lây.

Ánh mắt trách móc trong đôi mắt của Lý Vị Minh rõ ràng như thế, Lương Quyến không thể giả vờ như không thấy.

Cô cúi đầu, rút người lại bên cạnh Lục Hạc Nam, như một người tàng hình, thậm chí còn chẳng nghe rõ người bên cạnh đang nói gì.

Lục Hạc Nam sớm đã nhận ra dòng nước ngầm giữa Lý Vị Minh và Lương Quyến.

Dù anh có phản ứng chậm thế nào thì giờ cũng đã hiểu ra — có vẻ như anh đã vô tình gây rắc rối cho cô gái nhỏ này rồi.

"Tóc em rối rồi, vào nhà vệ sinh chỉnh lại một chút đi." Lục Hạc Nam kiên nhẫn hạ giọng, lặp lại lần nữa.

Lương Quyến theo phản xạ đưa tay chỉnh tóc, thì thầm: "Không rối mà."

"Rối rồi, chỉ là em không tự thấy được thôi." Lục Hạc Nam nhấn nhẹ ngực, giữa chân mày hiện lên vẻ mỏi mệt, nhưng giọng nói vẫn nhẹ nhàng, nói dối không hề chớp mắt.

Lương Quyến không muốn so đo mấy chuyện nhỏ nhặt này, vì toàn bộ sự chú ý của cô đã bị hành động đè ngực của Lục Hạc Nam thu hút.

Từ lúc anh chắn rượu giúp cô đến giờ, động tác này đã xuất hiện ít nhất ba lần.

Anh thấy khó chịu sao?

"Đi nhanh đi." Lục Hạc Nam khẽ giục.

Lương Quyến cố nén nghi ngờ trong lòng, ngoan ngoãn đáp một tiếng, rồi nghiêng người bước ra cửa, trông hoàn toàn là dáng vẻ tin tưởng tuyệt đối.

"Chuyện hôm nay, đến đây là kết thúc."

Bước chân Lương Quyến khựng lại, cô đã rời khỏi phòng riêng được hai ba mét, lẽ ra nên tiếp tục đi. Nhưng giọng nói của Lục Hạc Nam có sức xuyên thấu quá mạnh, len lỏi vào tai cô, khiến lòng cô ngứa ngáy, cô rón rén quay lại gần cửa, hơi nghiêng đầu nhìn vào trong phòng.

"Tôi là hậu bối, trong nhà xưa nay đều có anh chị gánh vác mọi việc, lần này đột ngột thay mặt gia đình đến Bắc Thành, nếu có điều gì sơ suất, mong các vị tiền bối rộng lượng chỉ dạy."

Lục Hạc Nam chau mày, nâng ly rượu uống cạn, hơi cúi người đứng đó, hạ thấp tư thế hết mức, giữ đầy đủ thể diện cho bọn họ. Nhưng câu sau thì giọng điệu lại không chút thương lượng, khí thế lập tức bị anh đoạt lại.

"Nhưng, cô ấy chỉ là một cô gái nhỏ." Đôi mắt Lục Hạc Nam lộ ra tia lạnh lẽo, giọng nói nặng thêm, từng từ từng chữ rõ ràng: "Tôi không muốn sau này nghe bất kỳ lời đồn nào về việc ai đó làm khó cô ấy."

Căn phòng lặng đi vài giây, có người phản ứng nhanh lập tức nói đỡ: "Sếp Lục, câu này của cậu là chê lũ già chúng tôi nhỏ nhen sao?"

Lương Quyến ngây người, những lời của Lục Hạc Nam đối với từng người trong phòng đều mang trọng lượng không nhỏ, mà cũng nện thẳng vào tâm trí cô.

Với câu nói đó của anh, sau này sẽ không ai dám lấy cô ra làm mục tiêu nữa.

Anh thật sự tinh tế đến thế sao? Có lẽ là do cồn, Lương Quyến cũng trở nên nhạy cảm và hay nghĩ ngợi.

"Cô gái, có cần tôi giúp gì không?"

Khách sạn Thế Kỷ luôn có chất lượng phục vụ xuất sắc, phục vụ phụ trách phòng này đã để ý Lương Quyến đứng lảng vảng trước cửa phòng một lúc, vì tinh thần nghề nghiệp nên lên tiếng hỏi thăm.

Lương Quyến lắc đầu nói không có gì, bước vài bước về phía nhà vệ sinh, nhưng như nhớ ra điều gì đó, lập tức xoay người đuổi theo nhân viên phục vụ, ghé sát tai cô ấy thì thầm vài câu.

Phục vụ ban đầu kinh ngạc, sau đó hơi khó xử, cuối cùng nhìn đôi mắt sạch sẽ mà đầy tha thiết cầu khẩn của Lương Quyến, cô không nỡ từ chối, đành gật đầu đồng ý.

Không lâu sau khi Lương Quyến rời đi, hai nhân viên phục vụ bê khay rượu trắng đi vào phòng, bắt đầu từ cửa chia đều cho từng người, cuối cùng hai bình rượu được đặt trước mặt Lục Hạc Nam.

Nhân lúc không ai để ý, phục vụ một cách thuần thục lấy lại nửa bình rượu còn lại cạnh tay Lục Hạc Nam, lén đặt vào khay, trộn lẫn với bình rỗng.

Khi xong việc và lùi ra, đi ngang qua Lương Quyến, phục vụ nháy mắt tinh nghịch với cô, Lương Quyến hiểu ý gật đầu.

Lục Hạc Nam có vẻ thực sự đã say, ngay cả việc bình rượu bên cạnh bị đổi cũng không phát hiện.

Lại có người đến mời rượu, nhìn thấy ly rỗng của anh, Lương Quyến ân cần rót đầy, trong ánh mắt lộ ra chút hân hoan và mong đợi. Gặp ánh mắt nghi ngờ của Lục Hạc Nam, cô luống cuống đưa rượu tới tay anh.

Thần trí của Lục Hạc Nam đã trở nên chậm chạp, không nghĩ ngợi gì nhiều liền nhận lấy, nhưng khi đặt ly lên môi thì khựng lại một chút, đồng tử đen đột nhiên co lại, trong khoảnh khắc lấy lại sự tỉnh táo, sau đó như thường mà uống cạn.

Ở góc khuất không ai chú ý, ánh mắt anh dừng lại trên người Lương Quyến trong chốc lát, khóe môi mang nụ cười đầy thú vị, ánh mắt thêm phần cảm xúc mơ hồ khó tả.

Nếu phải truy xét rõ ràng, thì cảm xúc ấy, hẳn là liên quan đến d.ục v.ọng.

Khóe mắt Lương Quyến cảm nhận được ánh nhìn tr.ần tr.ụi của Lục Hạc Nam, cô nâng ly thủy tinh ấm áp trong tay, làm ra vẻ không để tâm, cúi đầu nhấp một ngụm, che giấu sự hoảng loạn trong lòng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK