Nghe thấy Hồ Chính Huân mượn rượu làm càn, nói năng lộng ngôn, sắc mặt Tống Thanh Viễn và Nhâm Thời Ninh đồng loạt thay đổi. Những người còn lại có mặt hôm nay có lẽ không hiểu rốt cuộc Lương Quyến đối với Lục Hạc Nam có ý nghĩa thế nào, nhưng hai người bọn họ thì sao lại không biết?
Nhâm Thời Ninh thậm chí không cần liếc mắt dùng khóe mắt đánh giá phản ứng của Lục Hạc Nam, đã theo bản năng đứng bật dậy, giật lấy ly rượu trong tay Hồ Chính Huân, nhướng mày, giọng sắc như dao: "Hồ Chính Huân, tôi thấy cậu uống nhiều rồi đấy! Nói chuyện không qua đầu à?"
Chiếc ly thủy tinh đựng nửa ly rượu bị Nhâm Thời Ninh nặng tay ném xuống mặt bàn đá cẩm thạch. Tiếng va chạm trong trẻo đến chói tai khiến các quý cô có mặt không kìm được mà che mặt khe khẽ kêu lên kinh hãi.
Trong chớp mắt, cả khung cảnh trở nên xôn xao hỗn loạn, chỉ có Lục Hạc Nam ngồi nơi góc tối, hai chân bắt chéo, kẹp giữa ngón tay là điếu thuốc dài, vẫn bất động như núi.
Vị trí anh ngồi thực sự quá tối, đến mức ngay cả Tống Thanh Viễn ngồi bên cạnh cách chỉ một ghế cũng không thể xác định được — người anh họ luôn quen ngồi ghế cao, lúc nào cũng trầm ổn ấy, liệu có dao động dù chỉ trong chớp mắt, ngẩng đầu nhìn về phía trung tâm màn kịch hay đang diễn hay không.
Nhâm Thời Ninh là người nổi tiếng hiền hòa trong giới, trừ phi dính dáng đến chuyện của Mạc Mạc Quyên, bằng không rất hiếm thấy anh đối đầu với người khác lạnh mặt như vậy.
Tình cảnh này, Hồ Chính Huân chưa từng trải qua. Gã ngây ra, buông bạn gái khỏi tay, dưới ánh nhìn của mọi người, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, rồi lại xanh, men rượu cũng theo đó bay sạch. Cơn giận dâng lên không tên đành nghẹn lại trong lòng, chỉ còn lại sự lúng túng đầy bức bối.
Nhà họ Hồ tuy không giống nhà họ Lục và nhà họ Kiều, có quan hệ thâm sâu với giới chính trị, cũng chẳng như nhà họ Diêu hay nhà họ Nhâm gốc rễ vững chắc trên thương trường, danh môn vọng tộc, nhưng chí ít ở Kinh Châu cũng có chút tiếng tăm.
Nam nữ có mặt hôm nay, không thiếu kẻ đầu đội trời chân đạp đất tới đây, mục đích chỉ là muốn bắt mối với người có thế lực. Bị Nhâm Thời Ninh làm cho bẽ bàng ngay trước mặt họ, Hồ Chính Huân khó tránh khỏi mất mặt.
Thế nhưng làm ăn của nhà họ Hồ vẫn còn cần nhờ đến phía nhà họ Nhâm, Hồ Chính Huân chỉ có thể tự tìm cho mình đường lui. Gã điều hòa lại hơi thở, miễn cưỡng nở nụ cười cứng ngắc, dè dặt điều chỉnh ngữ khí:
"Anh Ninh, sao anh lại nổi giận thế?" Hồ Chính Huân cúi đầu, không kiên nhẫn đẩy cô bạn gái vướng víu sang một bên, tự mình nghiêng người về phía Nhâm Thời Ninh.
"Sao lại giận dữ đến thế? Tôi lại uống say, nói nhầm gì à?"
Nơi này người đông miệng tạp, không cần thiết mang chuyện riêng của Lục Hạc Nam ra làm bài học phổ cập cho thiên hạ, Nhâm Thời Ninh liếc Hồ Chính Huân một cái lạnh băng, chỉ nhàn nhạt ra lệnh: kính rượu xin lỗi Lục Hạc Nam.
Bao năm nay, Hồ Chính Huân đã quen nghe sai bảo, bấy giờ cũng chẳng bận tâm mình rốt cuộc phải xin lỗi vì điều gì. Nhâm Thời Ninh đã chỉ đường, gã liền vội vàng nâng ly, vòng nửa vòng qua ghế sofa, bước nhanh về phía Lục Hạc Nam.
Dưới bao ánh mắt dõi theo, Hồ Chính Huân — kẻ lâu nay ngang ngược trong giới cùng trang lứa — lúc này lại cúi khom lưng, mặt mày nịnh bợ mà nói lời xin lỗi với Lục Hạc Nam: "Tam ca, vừa nãy tôi hồ đồ quá, anh đừng chấp với tôi."
Điếu thuốc cháy dở kẹp nơi ngón tay Lục Hạc Nam vẫn chưa từng được đưa lên miệng, chỉ để ngọn lửa cam nhạt nhỏ nhoi ấy âm ỉ cháy, lập lòe trong đầu ngón tay.
Đó là điểm sáng duy nhất bên cạnh anh, nhưng chẳng đủ sức soi tỏ khuôn mặt âm trầm u tối kia.
Anh bỗng thấy thật vô vị — vừa chán ngán cái vòng tròn này với thói quen bợ trên giẫm dưới, lại vừa chán chính mình, phải ngày ngày sống qua loa trong đó. Vậy thì, những thứ làm người ta ghê tởm này, liệu trong mắt Lương Quyến, có phải cũng chẳng đáng để bận tâm?
Dẫu sao, cuộc sống của cô, và những người xung quanh cô, đều rực rỡ tràn trề sức sống. Còn anh và thế giới của anh, dùng hai chữ "nhạt nhẽo" để miêu tả cũng còn miễn cưỡng.
Một cơn đau thoáng lướt qua nơi ngực Lục Hạc Nam, cổ tay khẽ run lên, tàn thuốc dài rơi lả tả, chất đống ngay chân Hồ Chính Huân.
Hồ Chính Huân bất an nuốt khan một ngụm nước bọt, mắt chẳng dám chớp, cúi đầu dán chặt ánh nhìn vào đám tro thuốc kia, tưởng như có thể xuyên thủng mặt sàn bằng ánh mắt.
Lục Hạc Nam ngẩn người chỉ chốc lát, cũng đủ khiến Hồ Chính Huân lo sợ đến mấy phút.
Gã đã khom lưng một lúc lâu, vậy mà Lục Hạc Nam vẫn chẳng chịu lên tiếng. Hồ Chính Huân chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, đành mơ hồ nhìn sang Nhâm Thời Ninh chờ chỉ dẫn tiếp theo.
Thế nhưng Nhâm Thời Ninh cũng chẳng phải giun trong bụng Lục Hạc Nam, dĩ nhiên không đoán ra được rốt cuộc tâm trạng anh giờ là thế nào.
Anh cố ý muốn làm Hồ Chính Huân mất mặt?
Ý nghĩ ấy vừa lóe lên đã bị Nhâm Thời Ninh tự bác bỏ. Bởi vì ba người nhà họ Lục, từ trước đến nay luôn cư xử khiêm tốn, cũng rất hiểu quy tắc "đánh người không đánh vào mặt".
Hồ Chính Huân tuy ăn nói xúc phạm, nhưng rốt cuộc cũng không chỉ đích danh Lương Quyến, Lục Hạc Nam cho dù muốn mượn cớ làm khó, cũng chẳng có danh nghĩa gì — anh chưa bao giờ làm chuyện để người khác nắm thóp.
Chiếc điện thoại nắm chặt trong lòng bàn tay lại rung lên vài cái, hơi thở của Lục Hạc Nam khựng lại một nhịp, rồi mới từ mạch suy nghĩ quay về. Vừa vuốt mở màn hình, anh vừa giơ tay dụi tắt điếu thuốc.
Khung trò chuyện duy nhất được ghim trên đầu ứng dụng WeChat hiện lên một tin nhắn chưa đọc.
[Các anh xong chưa?]
Ngón tay thon dài của Lục Hạc Nam đặt lên màn hình, chữ "chưa" vừa gõ xong, còn chưa kịp bấm gửi, thì tin nhắn tiếp theo của Lương Quyến đã nối gót xuất hiện trong tầm mắt anh:
[Em đang đợi anh ngoài cổng hội quán Lộc Sơn, nếu xong rồi thì ra nhanh nhé~]
Chỉ một ký tự sóng nhỏ xíu, vậy mà Lục Hạc Nam như thể có thể nghe thấy giọng nũng nịu của Lương Quyến xuyên qua màn hình.
Ánh sáng yếu ớt từ điện thoại hắt lên gương mặt anh, trong mắt Hồ Chính Huân, khung cảnh trước mặt có lẽ không phải là ảo giác do mỏi lưng mỏi gối — Lục Hạc Nam, từ lúc bước vào đã chẳng có chút hứng thú, ngay cả cười cũng lười — thế mà lúc này lại đang khẽ cong môi cười sao?
Phần mềm điện thoại bây giờ có thể đẩy tin gây cười đến mức đó à?
Hồ Chính Huân đưa tay áo chấm mồ hôi lạnh trên trán, vì nụ cười nhạt kia của Lục Hạc Nam mà vô thức thở phào, toàn thân cũng như được thả lỏng đôi chút.
Lục Hạc Nam cố tình không trả lời tin nhắn của Lương Quyến, chỉ coi như để lại cho cô gái ấy một chút tò mò.
Tuy chưa nhắn lại, nhưng hành động rời đi thì lại chẳng giấu ai. Anh tắt màn hình điện thoại, đứng dậy khỏi ghế sofa, giơ tay nhận áo khoác từ tay phục vụ, tiện tay vắt lên cánh tay.
Rồi quay sang nơi có ánh đèn chiếu đến, khẽ gật đầu với Nhâm Thời Ninh: "Anh Ninh, tôi đi trước."
Chạm phải ánh nhìn dò xét của Nhâm Thời Ninh, Lục Hạc Nam chỉ đành bất đắc dĩ bổ sung nửa câu sau: "Cô ấy đang đợi ngoài cổng, không tiện để đợi lâu."
Câu nói ấy mang theo sự cưng chiều quá rõ ràng, khiến những người vốn không hứng thú hóng chuyện cũng phải xao động trong lòng.
"Cô ấy" là ai vậy? Phải chi có thể chạy theo nhìn thử.
Người biết rõ đáp án là Nhâm Ninh chỉ khẽ gật đầu, phất tay ra hiệu cho anh rời đi: "Thay tôi gửi lời hỏi thăm cô ấy."
Lục Hạc Nam xách áo, vừa nhấc chân định rời đi, Tống Thanh Viễn cầm ly rượu, cố ý khẽ ho một tiếng, khiến anh chậm bước quay đầu lại, bốn mắt nhìn nhau.
Theo ánh mắt dao động của Tống Thanh Viễn, Lục Hạc Nam lúc này mới để ý đến Hồ Chính Huân đang đứng nghệt mặt một bên.
Nhâm Ninh cũng phải đến lúc này mới hiểu ra — sự im lặng vừa rồi nào phải ngụ ý sâu xa gì, chỉ là Lục Hạc Nam hiếm hoi thất thần mà thôi.
Lục Hạc Nam nhìn Hồ Chính Huân sững sờ mấy giây, thoáng chốc trong lòng đã có quyết định.
Nhà họ Lục chẳng cần phải xé toạc mặt với nhà họ Hồ. Tạo thêm một kẻ thù bao giờ cũng dễ hơn kết thêm một người bạn.
Dù lòng đầy miễn cưỡng, Lục Hạc Nam vẫn cầm ly rượu trên bàn, hơi cúi người chạm cốc với Hồ Chính Huân, cổ họng trượt nhẹ, uống cạn ly rượu gọi là "chuộc lỗi" ấy.
"Đừng nghĩ nhiều." Lục Hạc Nam đặt ly xuống, vỗ nhẹ vai Hồ Chính Huân đang khom người, rồi đưa mắt nhìn một lượt khắp những người còn lại.
"Hôm nay là tôi phá hỏng hứng thú của mọi người rồi, hôm khác rảnh sẽ mời mọi người đến nhà tụ họp."
Lời nói của Lục Hạc Nam vô cùng khéo léo, khiến cả đám bên dưới không ai dám mặt dày hỏi bao giờ tụ họp, chỉ đành lần lượt đứng dậy, nở nụ cười tiễn anh ra cửa.
Hồ Chính Huân mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, cái đầu xưa nay vẫn chậm chạp nay lại đột nhiên linh hoạt hẳn lên. Đứng im vài giây, cuối cùng cũng ý thức được mình hôm nay đã nói ra lời ngu ngốc đến thế nào.
Người mà Lục Hạc Nam đặt trên đầu quả tim — làm sao có thể là trò đùa?
*
Tháng Tư ở Bắc Thành, về đêm vẫn còn chút se lạnh.
Xe lạ chưa đăng ký không có quyền vào hội quán Lộc Sơn, nên đoạn đường cuối lên đến đỉnh núi, Lương Quyến chỉ có thể xuống xe đi bộ. May thay, đi được nửa đường thì gặp xe điện tuần tra, tranh thủ quá giang một đoạn, thế là cô đến cổng hội quán còn nhanh hơn dự tính.
Tin nhắn đã gửi kia, giống như đá ném xuống biển, không một hồi âm. Lương Quyến khoanh tay ôm lấy cánh tay mình, đứng chờ ở cổng càng lúc càng thấy bất an.
Chẳng lẽ anh đi rồi? Sao không vào nói một tiếng, tính gây bất ngờ làm gì chứ? Đứng đây lạnh chết đi được.
Cô xoay người trong gió đêm, hít hít mũi, bực bội giẫm mạnh lên cái bóng của mình dưới ánh đèn đường.
"Chờ thêm năm phút nữa! Nếu năm phút nữa mà không ra, thì mình tự về luôn!" Lương Quyến giận dỗi nói với chính mình.
Lời còn chưa dứt, sau lưng đã vang lên một tiếng động.
Vai bỗng trĩu nặng, hơi ấm không thuộc về màn đêm bất ngờ phủ lên người cô, còn nhanh hơn cả giọng nói quen thuộc ấy một bước. Cơn gió lạnh vô tình lướt qua vai cũng bị bóng người cao lớn chặn lại phía sau.
Lương Quyến khoác áo của Lục Hạc Nam, cúi đầu nhìn những cái bóng cứ chồng lên nhau dưới chân, ngơ ngác đứng im một lát, rồi mới ngượng ngùng nghiêng đầu nhìn anh.
"Chờ anh chỉ có chút kiên nhẫn vậy thôi à?" Lục Hạc Nam khẽ cong môi cười, cẩn thận kéo áo lại cho cô, rồi mới nhướng mày, dịu giọng trêu chọc.
Lương Quyến ngó lơ sang hướng khác, miệng cứng cỏi: "Em chưa từng đợi ai cả."
Lục Hạc Nam bật cười khe khẽ, buông tay xuống rồi tự nhiên nắm lấy tay cô, mười ngón tay đan chặt.
"Hay là ngồi xe xuống núi nhé?" Cảm nhận được bàn tay bé nhỏ lạnh giá, Lục Hạc Nam cau mày theo phản xạ.
Lương Quyến cứng rắn lắc đầu, ngước mắt nhìn anh, trong đôi mắt lấp lánh ánh sáng khiến người ta rung động.
"Đi bộ xuống đi." Cô lại nghiêng đầu nhìn con đường nhỏ giữa rừng dưới ánh trăng, giọng nói trong trẻo dần trở nên dịu dàng.
"Anh xem con đường này, có giống hôm đầu tiên em cùng anh đến hội quán Lộc Sơn không?"
Lần đầu tiên đến hội quán Lộc Sơn? Đó là chuyện mùa thu năm ngoái rồi.
Lục Hạc Nam nhìn theo ánh mắt cô, đập vào mắt là con đường nhỏ mà anh đã đi qua vô số lần, quen thuộc đến không thể quen hơn. Anh chẳng nhìn ra hôm nay và hôm qua khác gì, cũng không nhìn ra hôm nay có gì giống năm ngoái.
Con đường ở hội quán Lộc Sơn xe qua người lại, năm tháng không đổi, ánh trăng trên đỉnh đầu hôm nay cũng chẳng khác ngày thường. Nhưng cảnh sắc lặp đi lặp lại trong mắt người khác ấy, khi rơi vào mắt Lương Quyến lại như phủ lên một lớp lọc không thể sao chép.
Lục Hạc Nam thu lại ánh nhìn, chuyển mắt sang gương mặt cô — là một đôi mắt biết yêu.
"Ừ, rất giống." Anh cúi đầu, vừa trái lương tâm vừa chân thành đáp lời cô.
Lương Quyến giãn đôi lông mày, ngẩng đầu nhìn anh cười ngọt ngào, kéo tay anh bước từng bước xuống núi.
"Nếu bây giờ là mùa đông thì tốt biết mấy." Đi đến lưng chừng núi, Lương Quyến đột nhiên thốt lên.
"Sao vậy?"
Lục Hạc Nam chợt thấy tim thắt lại. Mùa xuân tràn đầy sức sống, chẳng phải hấp dẫn hơn mùa đông hoang vắng sao?
Lương Quyến cụp mắt, giấu kín tâm tư, chỉ cười khẽ: "Vì mùa đông có tuyết rơi."
Lục Hạc Nam khẽ cười, hơi thở vẫn đều, bước chân không dừng lại. Anh chỉ cho là cô gái trẻ này đang mơ mộng viển vông, nhìn ánh trăng sáng mà liên tưởng đến tuyết trắng rơi đầy.
Nhưng thì sao chứ? Xuân qua hạ đến, thu sang rồi lại đông, năm này nối tiếp năm khác — sẽ có một ngày đông nữa, họ cùng nhau chào đón tuyết rơi.
Mùa đông có tuyết rơi.
Nếu lúc anh nắm tay em, tuyết phủ trắng mái đầu — thì đó chẳng phải là bạch đầu giai lão hay sao?
Lương Quyến cũng chẳng hiểu vì sao mình lại như vậy. Có lẽ là vì hôm nay đột ngột chạm mặt Bạch Thúc Xuyên và Hàn Nguyệt Như?
Trong lòng không yên, cũng không hiểu vì sao lại chỉ mong con đường lạnh lẽo đêm nay mãi mãi mãi mãi không có điểm dừng.