Vừa nói xong, Lương Quyến vốn nhạy cảm với ngôn từ lập tức nhận ra từ "theo đuổi" dường như không thật sự chính xác. Gần ba tháng quen biết Lục Hạc Nam, số lần hai người gặp nhau có thể đếm trên đầu ngón tay.
Anh cũng chưa bao giờ cố ý làm điều gì để lấy lòng cô. Những hành động mập mờ, khiến người ta dễ nghĩ ngợi kia cũng chỉ là nhàn nhạt, hờ hững, giống như tiện tay giúp đỡ mà thôi.
Chỉ cần một chút mơ hồ không rõ ràng như vậy, cũng đã đủ khiến trái tim vốn tưởng đã nguội lạnh của Lương Quyến sống dậy hết lần này đến lần khác.
Cô cúi đầu, ngón tay siết chặt lấy vạt áo, như đang dồn hết dũng khí để phá vỡ cái trạng thái cân bằng mong manh ấy. Cô muốn một câu trả lời rõ ràng, muốn người còn lại trong mối quan hệ này cho cô một đáp án dứt khoát.
Dù chỉ một giây sau đó, có thể sẽ là cú rơi thẳng từ thiên đường xuống địa ngục.
"Lục Hạc Nam, có phải anh... thích em không?"
Lương Quyến ngẩng đầu lên, dứt khoát hỏi. Nhưng lời còn chưa nói hết, ánh sáng trong mắt cô đã vụt tắt đi một nửa. Khi mở miệng lần nữa, giọng cô run rẩy như đang chuẩn bị đối mặt với cái chết.
Đôi mắt đen thẳm của Lục Hạc Nam khóa chặt lấy cô. Khi cô vừa cất tiếng hỏi, vẻ lạnh lùng nơi ánh mắt anh như bị làn sóng nóng bỏng từ đáy mắt thiêu rụi.
Tình cảm này nên bắt đầu kể từ lúc nào? Trong đầu anh thoáng qua hàng loạt khoảnh khắc khiến con tim rung động, nhưng với một người luôn đặt lý trí lên hàng đầu, suy nghĩ chặt chẽ như Lục Hạc Nam, lần này anh lại không tìm được đầu mối.
Nếu đã không thể phân tích, thì thôi, cứ mặc kệ vậy.
Anh khẽ cong môi, gương mặt vẫn bình tĩnh như thường, chỉ là giọng nói lại khàn đến bất thường: "Ban đầu anh định kéo dài 'chiến trận' thêm chút nữa... nhưng nếu em đã không nhịn được—"
Lương Quyến vốn là người dễ thẹn, chưa để anh nói hết câu đã mặt đỏ bừng ngắt lời: "Ai... ai nói là em không nhịn được!"
Nói xong, cô giả vờ tức giận quay người bước đi.
Có lẽ lời của Lục Hạc Nam khiến cô cảm thấy an lòng, nên cô biết chắc anh sẽ không để cô đi thật. Vì vậy, cô cố ý bước những bước dài, ra vẻ kiên quyết, như thể đang giữ lấy chút kiêu hãnh cuối cùng.
Nhưng cô không ngờ động tác của anh còn nhanh hơn. Vừa mới nghiêng người, chân còn chưa đứng vững thì đã bị anh mạnh mẽ kéo lại.
Lương Quyến loạng choạng, mất đà ngã thẳng vào lòng anh, lưng va mạnh vào ngực khiến cô bật ra một tiếng "á" vì đau. Còn chưa kịp hoàn hồn thì đã nghe thấy người phía sau khẽ thở dài bất lực: "Là anh... không nhịn được."
Giọng anh khàn khàn vang bên tai, mang theo sức hút chết người khiến cô chỉ muốn gật đầu, ngoan ngoãn mặc anh muốn làm gì thì làm.
Cô vẫn chưa kịp phản ứng, còn Lục Hạc Nam thì cũng chẳng gấp. Một tay anh ôm chặt lấy eo cô, từ từ cúi người, đầu tựa vào vai cô.
Hơi thở ấm nóng phả lên cổ Lương Quyến, hòa cùng những bông tuyết lạnh lẽo đang rơi lả tả. Cảm giác nóng lạnh đan xen khiến đầu ngón tay cô tê dại, cả trái tim cũng nhói lên một hồi.
Người này đúng là quá đáng, biết rõ điểm yếu của cô ở đâu là nhắm thẳng vào đó.
Đôi chân Lương Quyến mềm nhũn, may mà Lục Hạc Nam vẫn siết chặt vòng tay, nếu không cô đã ngã nhào xuống tuyết mất rồi.
Cảm nhận được sự bối rối của cô, anh càng ôm chặt hơn, rồi bật cười khẽ – cười cô ngoài cứng trong mềm, nhìn mạnh mẽ mà chẳng chịu nổi một đòn.
Bị chọc cười, Lương Quyến vừa thẹn vừa giận, vung tay gạt tay anh ra, thoát khỏi vòng ôm rồi quay đầu lại nhìn thẳng vào đôi mắt đang cười kia.
Dù má cô đã đỏ tới tận mang tai, nhưng ngoài miệng vẫn cố tỏ ra thản nhiên, cứng miệng trêu lại: "Không ngờ sếp Lục lúc tỏ tình cũng kiêu căng như thế."
Thực ra cô cũng không mong đợi gì thêm. Với cô, chỉ cần câu "là anh không nhịn được" đã đủ để xác nhận tình cảm và mối quan hệ rồi.
Nhưng—
"Ai nói anh đang tỏ tình?"
Niềm vui vừa mới nhen nhóm đã bị một câu nói lạnh tanh dội cho tắt ngúm như nước đá. Trái tim Lương Quyến lập tức nguội lạnh.
Lục Hạc Nam đưa tay giữ lấy vai cô, buộc cô phải ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt mình: "Lương Quyến, em nghe cho kỹ – bây giờ mới là lời tỏ tình của anh."
"...Gì cơ?"
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, đầu óc cô như bị làm đông cứng, còn chưa kịp theo kịp tiết tấu của anh thì đã nghe anh chậm rãi mở miệng, giọng đầy nghiêm túc: "Lương Quyến, anh thích em."
Trái tim cô như bị một sợi dây kéo căng đến bật mạnh. Mới chỉ nghe hai chữ "thích em", cô đã ngây người ra, chìm trong ngọt ngào, nào ngờ anh còn nói tiếp: "Không phải nhất thời xúc động, không phải hứng khởi bốc đồng, càng không phải là d.ục vọ.ng thể xác. Đây là cảm xúc đã được anh suy nghĩ kỹ càng, xác nhận đi xác nhận lại rất nhiều lần."
Lương Quyến nín thở, chỉ sợ tiếng thở của mình làm gián đoạn dòng suy nghĩ của anh, cũng sợ phá vỡ khoảnh khắc hoàn hảo này.
"Cho nên, em có muốn làm bạn gái anh không?"
Lục Hạc Nam hơi cúi xuống, để ánh mắt mình ngang bằng với cô. Hơi thở đan vào nhau, thế giới xung quanh lặng đến mức Lương Quyến nghe được cả tiếng tuyết rơi.
Trước đây cô từng nghĩ tuyết là thứ nhẹ tênh và mờ nhạt. Nếu không nhờ mây tụ lại, nếu không có đêm tối làm nền, nếu không có gió đẩy lên cao – thì tuyết sẽ mãi chỉ là một mảng trắng vô vị bị lãng quên.
Nhưng vào đúng đêm Giáng Sinh năm cô hai mươi tuổi, khi Lục Hạc Nam nói "thích em", Lương Quyến thật sự nghe thấy tiếng tuyết chạm đất.
Cô khẽ hắng giọng. Cô gái vẫn luôn tự do, luôn lấy độc lập làm vỏ bọc cho mình – giờ phút này cũng ngại ngùng, e ấp như thiếu nữ lần đầu được yêu.
"Nể tình anh thành ý như vậy, em miễn cưỡng đồng ý thôi."
Vậy là từ rung động đến yêu đương, cuối cùng cũng xem như viên mãn.
Tuyết lớn ở Bắc Thành vẫn chưa ngừng, thậm chí còn có xu hướng rơi càng lúc càng dày – như khúc dạo đầu của một trận bão tuyết thực sự.
Tuyết bay mù mịt khắp sân trường, sinh viên vội vã chạy về ký túc xá, chỉ có Lương Quyến là bị Lục Hạc Nam nắm tay dắt ra khỏi cổng. Nhìn hai bàn tay đan chặt vào nhau, cô cắn môi, căng thẳng đến mức toàn thân như lên dây cót.
Mới xác định quan hệ mà đã theo anh về nhà? Cô còn chưa kịp hôn nhau cơ mà! Cô không dám nghĩ tiếp. Thật ra cô cũng chẳng phải kiểu người bảo thủ, chỉ là lần đầu yêu, có hơi vụng về và lúng túng mà thôi.
May mắn thay, ông trời công bằng – kẻ vụng về không chỉ có mình cô, mà còn cả người lần đầu biết yêu như Lục Hạc Nam nữa.
Ban đầu chỉ là do chiếm hữu trỗi dậy, muốn tranh thủ từng giây phút để ở bên cô lâu hơn. Thế mà không hiểu sao, anh lại dắt cô ra khỏi trường. Đến khi nên nói tạm biệt, anh vẫn không nỡ buông bàn tay mềm mại kia.
"Ngày mai em có tiết không?" Lục Hạc Nam thuận theo cảm xúc, nhẹ giọng hỏi.
Dự đoán được câu hỏi kế tiếp, toàn thân Lương Quyến cứng đờ, rồi thật thà lắc đầu.
Trong lòng Lục Hạc Nam vui như mở hội, nhưng ngoài mặt vẫn cố tỏ ra bình tĩnh, tiếp tục dịu giọng dụ dỗ: "Vậy em có muốn theo anh về nhà không?"
Lương Quyến cúi đầu, nhìn bàn tay bị Lục Hạc Nam siết chặt càng lúc càng mạnh, trong lòng thầm nghĩ: Đây mà gọi là lịch sự hỏi ý kiến sao? Rõ ràng không chừa cho cô chút lựa chọn nào cả.
Thế là cô cứ mơ mơ hồ hồ mà theo anh về nhà.
Nói đúng ra thì nơi này cũng chẳng hẳn là nhà của Lục Hạc Nam, vì đây là căn hộ Lục Sâm và Lục Nhạn Nam mua từ hồi đại học, cả Lục Hạc Nam lẫn Lương Quyến đều chỉ là tạm trú.
Dịch vụ ở khu chung cư cao cấp này vẫn luôn đáng tin cậy.
Đứng trước cửa sổ sát đất tầng 28, Lương Quyến nhìn xuống những trang trí lễ hội liên quan đến đêm Giáng Sinh và lễ Giáng Sinh bên dưới, cuối cùng cũng cảm nhận được một chút cảm giác chân thật về những gì vừa xảy ra hôm nay.
Tuyết lớn bất ngờ kéo đến, dù đã nửa đêm nhưng trong khu vẫn có không ít người vội vã về nhà, dáng vẻ vô cùng lếch thếch.
Cô hơi nghiêng đầu, liếc nhìn Lục Hạc Nam đang đứng bên cạnh, nhỏ giọng hỏi: "Hôm nay tuyết lớn thế này, anh đến đây bằng cách nào vậy?"
Lần trước khi Nhâm Thời Ninh và Mạc Quyên đến tặng quà, có nhắc qua là Lục Hạc Nam đang xử lý việc ở Dung Thành.
Nhà họ Lục ở Kinh Châu kiểm soát được nhiều thứ, nhưng ở Dung Thành thì không dễ dàng như vậy. Nếu muốn làm gì theo ý mình chắc chắn rất khó.
Thật ra Lục Hạc Nam đã giấu nhẹm mấy ông bà lớn tuổi nhà họ Lục và nhà họ Tống đến Dung Thành dọn đống lộn xộn của Tống Thanh Viễn.
Thế nên lúc bay từ Kinh Châu đến Dung Thành, để tránh bị để ý, anh đi bằng hãng hàng không dân dụng, không dùng máy bay riêng của nhà.
Hiện tại cuộc đàm phán với nhà họ Kiều vẫn đang bế tắc, bao nhiêu ánh mắt đang dòm ngó anh, nên anh tranh thủ lúc sơ hở mới lén chuồn ra được.
Dung Thành lại là địa bàn nhà họ Kiều, khó nhờ bạn bè giúp đỡ, chỉ cần chút gió thổi cỏ lay là người nhà họ Kiều sẽ cảnh giác, nên anh đành phải đi phương tiện công cộng.
Lại trúng ngay đợt tuyết lớn ở Bắc Thành, mọi chuyến bay và tàu cao tốc đều bị hủy, suýt chút nữa thì không đến kịp.
May mắn là ở bữa tiệc đêm Giáng Sinh do nhà họ Kiều tổ chức, anh gặp được một người xa lạ tốt bụng. Vì đối phương không biết thân phận của anh, nên Lục Hạc Nam đành cắn răng giả vờ, bịa đại một danh phận chẳng liên quan gì đến nhà họ Lục, mượn được máy bay riêng của người kia.
"Anh đi nhờ máy bay của bạn."
Dù chỉ là người lạ mới gặp một lần, nhưng vì đã giúp đỡ anh, Lục Hạc Nam theo bản năng xếp người đó qá vào hàng bạn bè.
Vì không quen biết, thông tin có hạn nên Lục Hạc Nam tóm gọn mọi chuyện chỉ bằng vài câu.
Lương Quyến cụp mắt, "Ừm" một tiếng, cũng không hỏi gì thêm.
"Em ngủ ở phòng chị anh nhé." Thấy cũng khuya rồi, Lục Hạc Nam chỉ tay về phía căn phòng phía sau, giọng nói rõ ràng mà bình tĩnh, "Anh ngủ ngay phòng kế bên, có gì em cứ gọi anh."
Vậy là... dẫn cô về nhà rồi, chẳng định làm gì sao?
Cảm thấy hụt hẫng, Lương Quyến không nhịn được mà âm thầm tự mắng bản thân: Sao mới yêu thôi mà đã vứt luôn cả sự e dè cần có của một cô gái vậy?
Không hề biết bạn gái mình đang nghĩ gì, Lục Hạc Nam vẫn đang rất chu đáo tiếp đón, sợ cô ở đây cảm thấy lạ lẫm hay không thoải mái.
"Trong phòng có sẵn đồ ngủ và đồ dùng cá nhân mới hết, anh nói trước với chị rồi, em cứ thoải mái mà dùng."
"Biết rồi." Lương Quyến chầm chậm bước vào, đáp một tiếng có phần buồn buồn, sau đó không chút lưu tình "rầm" một tiếng đóng cửa lại, để sự quan tâm của Lục Hạc Nam bị chặn bên ngoài.
Tối hôm đó,người chưa bao giờ bị mất ngủ vì lạ chỗ như cô lại trằn trọc mãi không ngủ được.
Cô với tay lấy điện thoại trên tủ đầu giường, mở khung chat WeChat với Quan Lai.
Cuộc trò chuyện giữa hai người vẫn còn dừng ở đoạn cô báo tin chính thức hẹn hò với Lục Hạc Nam.
Lương Quyến gõ chậm rãi lên màn hình.
LJ: [Lai Lai, cậu ngủ chưa?]
Đã khuya lắm rồi, Lương Quyến vốn không mong Quan Lai sẽ trả lời, vậy mà bên kia phản hồi ngay lập tức, gần như chưa đến một giây.
Là 'Lai' không phải 'Thái': [?]
Là 'Lai' không phải 'Thái': [Không phải giờ này cậu nên đang chìm trong xuân phong nhất độ à? Sao còn rảnh gửi tin cho mình?]
Là 'Lai' không phải 'Thái': [Đừng nói với mình là kết thúc rồi nha? Lục Hạc Nam không làm ăn được gì hả?!]
Từ lúc biết Lục Hạc Nam và Lương Quyến chính thức thành đôi, Quan Lai đã chẳng còn giữ tí tôn trọng nào với anh chàng ấy.
Trước còn gọi là "anh Lục", giờ thì gọi thẳng tên không thèm khách sáo.
Lương Quyến nhìn ba dòng tin nhắn liên tiếp của Quan Lai mà chỉ muốn gục đầu vào màn hình.
Phải nói sao cho cô ấy hiểu đây? Cô và Lục Hạc Nam tuy có về nhà, nhưng là ngủ phòng riêng, không ôm, không hôn, thậm chí còn chưa được "nói chuyện trong chăn" cơ.
LJ: [Tư Yên ngủ chưa nhỉ, mình thật sự muốn gọi điện cho cậu quá!]
Lương Quyến đang lướt qua lướt lại đống sticker đã lưu, còn chưa chọn được cái phù hợp thì cuộc gọi thoại từ Quan Lai đã lập tức đổ chuông.
"Alô?" Vừa bắt máy, Lương Quyến theo phản xạ hạ thấp giọng.
Giọng của Quan Lai từ trong ống nghe truyền đến, lười nhác cất tiếng: "Tư Yên với nhóm nghiên cứu hôm nay tổ chức hoạt động tập thể, tối nay không về, ký túc xá chỉ còn mỗi mình trơ trọi giữ phòng!"
Nghe lời "buộc tội" của Quan Lai, Lương Quyến khẽ cong môi, dịu giọng dỗ dành vài câu.
"Bây giờ cậu cũng coi như người đã có gia thất rồi, gọi điện cho mình thế này có tiện không đấy?" Được dỗ ngọt, Quan Lai như hồi sinh đầy máu, lại tiếp tục chọc ghẹo Lương Quyến.
Lương Quyến siết chặt điện thoại, có chút ngượng ngùng giải thích: "Tụi mình thật sự chưa làm gì cả, anh ấy ngủ ở phòng bên cạnh."
Nghe được câu trả lời hoàn toàn ngoài dự đoán ấy, Quan Lai lặng đi một lúc, rồi không kìm được mà cảm thán: "Không ngờ đấy, ông chủ Lục của chúng ta lại cũng biết giữ mình."
Tán gẫu với Quan Lai vài câu, Lương Quyến liền cảm thấy có chút khát nước. Cô nhẹ nhàng bước xuống giường, lê dép, vừa đi ra ngoài vừa chân thành hỏi xin kinh nghiệm từ Quan Lai.
Bạn bè bên cạnh Lương Quyến vốn không nhiều người yêu đương, người duy nhất đáng tin cậy và có hoàn cảnh tương tự, chỉ có Quan Lai. Dù gì thì bạn trai của cả hai, về thân phận địa vị đều khác biệt xa với chính bản thân họ.
"Bình thường cậu và Cố Triết Vũ sống chung thế nào vậy?"
Căn nhà rộng lớn, trong tủ lạnh chỉ có nước đá lạnh để lựa chọn. Lương Quyến do dự một chút, cuối cùng vẫn quyết định tự đun ít nước nóng uống cho dễ chịu.
Vì căn nhà này đã lâu không có người ở, cả ấm đun nước cũng phủ một lớp bụi mỏng.
Lương Quyến ngoái đầu lại nhìn, thấy cửa phòng của Lục Hạc Nam đóng chặt, cô đã nói chuyện với Quan Lai nãy giờ mà bên trong cũng chẳng có chút động tĩnh gì, âm thầm đoán rằng có lẽ cách âm của căn nhà này không tệ.
Nghĩ vậy, lá gan của cô cũng lớn hơn một chút. Cô đặt điện thoại lên mặt đá cẩm thạch, bật loa ngoài, nhưng vẫn cẩn thận hạ âm lượng xuống một chút. Sau đó mượn ánh sáng từ đèn đường bên ngoài cửa sổ, mở vòi nước, chuyên tâm rửa sạch ấm.
Nghe Lương Quyến đem Cố Triết Vũ và Lục Hạc Nam đặt cùng một chỗ để so sánh, Quan Lai có chút kinh ngạc, giọng nói bất giác cao vút lên: "Cố Triết Vũ sao có thể so với ông chủ Lục nhà cậu được?"
Lương Quyến cau mày hỏi ngược lại: "Thì khác nhau ở chỗ nào?"
"Nhà Cố Triết Vũ chẳng qua chỉ là bắt kịp trào lưu, trúng một mánh làm ăn thôi!"
"Thì cũng là người giàu mà?" Lương Quyến vẫn chưa hiểu hàm ý sâu xa trong đó.
"Thế này đi." Quan Lai ngừng lại một lát, kiên nhẫn giải thích sự khác biệt giữa hai người: "Lục Hạc Nam là kiểu người có thể khiến kẻ giàu trong chớp mắt trở nên trắng tay, cũng có thể khiến kẻ nghèo trong giây lát trở thành phú ông."
Tiếng nước chảy từ vòi che lấp hết mọi âm thanh hỗn tạp trong đêm khuya, Lương Quyến chăm chú lắng nghe Quan Lai chia sẻ kinh nghiệm, sợ bỏ lỡ mất điều gì quan trọng.
Cho đến khi một cái bóng bất ngờ phủ lên người cô, không khí quanh người cũng lập tức tràn ngập hương bạc hà, Lương Quyến mới bừng tỉnh nhận ra có điều bất thường.
Cô vội quay đầu lại, suýt nữa thì đụng vào cạnh bàn bếp cứng cáp phía sau lưng.
Nói là "suýt" bởi vì có một bàn tay to lớn và ấm áp đã đặt lên eo cô, đỡ lấy phần lực đó thay cô.
Lẽ ra giờ này phải ngoan ngoãn ở trong phòng ngủ, không biết từ lúc nào Lục Hạc Nam đã xuất hiện sau lưng cô.
Tay Lục Hạc Nam cách một lớp váy ngủ lụa mỏng áp sát lấy vòng eo mềm mại của Lương Quyến. Lớp vải quá mỏng, đến nỗi Lương Quyến có thể cảm nhận rõ ràng nhiệt độ lòng bàn tay anh.
Động tác này quá mức xâm lấn, khiến tim cô chợt hoảng loạn, thậm chí không dám nhìn vào mắt anh.
Quan Lai bên đầu dây vẫn còn lải nhải, đúng lúc Lục Hạc Nam xuất hiện thì câu cuối cùng của cô ấy rơi đúng vào hai chữ: "nghe lời, hiểu chuyện."
Tựa như sợ Lương Quyến chưa nghe rõ, Quan Lai còn đặc biệt nhấn mạnh lại một lần: "Quyến Quyến, nếu cậu thật sự muốn lâu dài với anh ta, thì nghe lời mình đi. Dù sao cái giới đó, phụ nữ mà không biết điều, chẳng mấy chốc sẽ bị thay thế thôi."
Chờ mãi không thấy Lương Quyến trả lời, Quan Lai do dự hỏi: "Quyến Quyến, cậu nghe thấy không đấy?"
Lương Quyến chỉ hận không thể tìm cái lỗ để chui xuống. Giờ thì hay rồi, không chỉ mình cô nghe thấy... Lục Hạc Nam cũng nghe thấy cả rồi.