Chung Tễ lẽ ra nên có một bộ phòng tuyến tâm lý kiên cố, không gì có thể xuyên thủng, thế mà anh ta lại lờ mờ nhận ra mình đã bị Lục Hạc Nam thuyết phục rồi.
Im lặng hồi lâu, anh ta bừng tỉnh, nhanh chóng bắt được sơ hở trong logic của Lục Hạc Nam, cố gắng làm một lần phản kháng cuối cùng: "Nhưng anh không thể giấu cô ấy cả đời được, như vậy là không công bằng với cô ấy."
Ánh mắt Lục Hạc Nam thoáng lướt qua chút sững sờ, trầm mặc một lúc, mới khó nhọc đưa ra một lời hứa: "Trước khi anh chính thức tuyên bố tôi đã khỏi bệnh, tôi sẽ không cưới cô ấy."
"Nếu như lỡ như anh —" Chung Tễ lời chưa nói ra hết, là một bác sĩ có tình cảm, anh ta không muốn mở miệng nói ra khả năng tồi tệ nhất trước mặt bệnh nhân của mình.
Lục Hạc Nam hiểu rõ ẩn ý trong lời nói của Chung Tễ, anh gằn từng chữ, mỉm cười phủ nhận điều đối phương chưa kịp nói: "Nhưng tôi rồi sẽ ổn thôi, đúng không?"
Anh ngừng lại một chút, rồi chậm rãi nói tiếp, giọng nhẹ nhàng đến mức chẳng rõ đang an ủi ai: "Chung Tễ, anh là bác sĩ tâm lý giỏi nhất, anh nên đủ tự tin chữa khỏi cho tôi, đúng không?"
Tất cả sự bất định đều dồn cả vào hai từ cuối cùng.
Rõ ràng giọng điệu của Lục Hạc Nam vẫn nhẹ nhàng như mọi khi, thế mà Chung Tễ lại nghe ra sự bất lực và mỏi mệt ẩn trong từng câu chữ. Người đàn ông luôn hành xử thong dong, dường như mọi việc đều nằm trong lòng bàn tay ấy, thì ra cũng có lúc lực bất tòng tâm.
Anh đang lo sợ cho chặng đường phía trước, đang hoài nghi về quãng đời còn lại lẽ ra nên được cùng người kia sóng vai đi qua.
Mà nỗi hoài nghi ấy, xuất phát từ tận sâu trong lòng anh.
Về bản chất mà nói, đến cả chính Lục Hạc Nam cũng không tin rằng, sẽ có một ngày anh thực sự được chữa lành.
Một con rối bị cảm xúc chi phối, chỉ dựa vào thuốc men mới miễn cưỡng duy trì được trạng thái tinh thần bình thường. Có lẽ những kẻ như anh vốn dĩ không xứng được yêu thương, cũng không xứng có tương lai.
Chung Tễ mãi không mở miệng, trái tim Lục Hạc Nam chợt lạnh đi. Anh không biểu cảm khởi động lại xe, chỉ có đôi tay đặt trên vô lăng là run lên khe khẽ không theo ý muốn, đốt ngón tay siết chặt đến tái nhợt xanh xao trông đáng sợ.
Cuối cùng, giữa tiếng động cơ gầm vang, anh nghe thấy tiếng thở dài của Chung Tễ.
"Được rồi, tôi đồng ý với anh."
Đồng ý với anh, sẽ cố gắng giữ bí mật này giúp anh.
Nếu không cần thiết, sẽ vĩnh viễn không bóc trần lớp vỏ bọc dễ vỡ như pha lê ấy, cũng không động chạm vào linh hồn đã bị vá víu chằng chịt của anh trước mặt người con gái ấy.
Chung Tễ vốn đã quen với việc ngồi mãi trong phòng tư vấn tâm lý của mình, như kiểu người như Lục Hạc Nam không nên tùy tiện lộ diện, bệnh tình vì lý do thân phận cần được tuyệt đối giữ kín, số bệnh nhân phải đích thân anh ta đến khám tại nhà cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Thế nên vừa bước vào cổng đoàn phim, cảm giác như tiến vào một thế giới mới, tự nhiên cái gì cũng thấy lạ lẫm thú vị.
"Anh ở đây làm việc hai tháng liền á?" Chung Tễ tròn mắt nhìn đông ngó tây, vừa hiếu kỳ vừa kinh ngạc.
Dù là thư phòng của Lục Hạc Nam ở biệt thự, hay là văn phòng của anh ở trụ sở tập đoàn Trung Thịnh, Chung Tễ đều từng lén lút ghé qua. Trong trí nhớ của anh ta, hai căn phòng ấy có bố cục y chang nhau, đâu đâu cũng toát lên vẻ ngăn nắp và quy củ.
Vậy mà Lục Hạc Nam lại vì yêu mà chịu hạ mình, ở trong môi trường đoàn phim vừa ồn ào vừa hỗn loạn suốt hai tháng liền, đúng là vượt xa mức tưởng tượng của Chung Tễ.
Lục Hạc Nam liếc xéo Chung Tễ một cái, như đang âm thầm chửi anh ta chưa thấy quan tài chưa đổ lệ: "Có vấn đề gì không?"
"Không..." Khóe miệng Chung Tễ giật giật, bị ánh mắt kia dọa đến nỗi vội vàng lắc đầu, "Tất nhiên là không có vấn đề gì."
Trên người Lục Hạc Nam nhìn thế nào cũng chẳng giống đang chịu đựng, anh ta thấy rõ ràng anh là cam tâm tình nguyện mới đúng!
"Nơi này cách trung tâm thành phố khá xa, sáng tối đều yên tĩnh." Là chủ của phân nửa địa bàn, Lục Hạc Nam cảm thấy mình có nghĩa vụ giới thiệu chút về Bắc Thành cho Chung Tễ.
Chờ gặp lại Lương Quyến, rồi trả lại sân khấu cho cô cũng không muộn.
Nghe tiếng anh dịu dàng cất lên, Chung Tễ phút chốc quên cả giữ hình tượng, vỗ hai cái rõ mạnh lên vai Lục Hạc Nam: "Đúng thật, nơi này núi xanh nước biếc, rất hợp để dưỡng bệnh!"
Dưỡng bệnh?
Lông mày Lục Hạc Nam chợt nhíu lại, giọng nói và nét mặt đồng thời lạnh xuống: "Anh Chung, tôi hy vọng anh là người giữ lời. Quyến Quyến rất thông minh và nhạy bén, anh vốn đã ngốc, đứng trước mặt cô ấy càng phải chú ý lời ăn tiếng nói."
Chung Tễ: "......" Mắng thì mắng luôn đi, cần gì phải vừa đạp vừa khen?
Khi hai người cùng nhau đi tới dưới mái che của tổ đạo diễn, Lương Quyến đang ở trường quay hỗ trợ diễn viên quần chúng nhập vai.
Nắng gắt chói mắt, Chung Tễ đứng dưới mái che, nhìn cô gái nơi phim trường buộc tóc đuôi ngựa cao, đội mũ lưỡi trai, mặc áo phông trắng rộng và quần bò, toàn thân toát lên vẻ tự nhiên thoải mái, bất giác híp mắt lại.
"Cô ấy lúc làm việc rất xinh đẹp cũng rất cuốn hút, gần như giống y như lời anh miêu tả." Chung Tễ thu lại ánh mắt, chuyển sang nhìn Lục Hạc Nam, thật lòng và khách quan đưa ra nhận xét.
Khóe môi Lục Hạc Nam cong lên, kiểu khen này khiến anh cảm thấy một cách kỳ lạ như được nở mày nở mặt, nên chỉ khẽ gật đầu như không có gì.
Chốc lát sau, cảm giác được một ánh nhìn nóng rực tương tự, anh đột nhiên quay đầu nhìn sang hướng khác, ánh mắt chuẩn xác rơi lên một người đàn ông, lẩm bẩm: "Nhưng đôi khi quá xinh đẹp, quá cuốn hút, cũng chưa chắc đã là chuyện tốt."
Những thứ quá đẹp đẽ, luôn khiến người khác thèm muốn, cũng dễ làm người ta chán ghét.
Giọng nói của Lục Hạc Nam rất khẽ, gần như tan vào tiếng gió. Nếu không đứng bên cạnh anh, nếu không cố tình để tâm, e là sẽ bỏ lỡ lời cảm thán vô duyên vô cớ này của anh.
Câu nói ấy còn chưa dứt, nụ cười trên mặt Chung Tễ đã cứng lại. Sống lưng anh ta lạnh toát, cứng đờ quay đầu lại, nhìn theo ánh mắt của Lục Hạc Nam.
Trong tầm nhìn của anh ta là một người đàn ông có nét mặt và khí chất cực kỳ giống Lục Hạc Nam. Chỉ khác là người đó đang đứng dưới ánh mặt trời, không giống cái vẻ âm u thường thấy của Lục Hạc Nam.
Mãi đến khi trường quay được nghỉ giải lao tập thể, cũng đã một tiếng trôi qua.
Lương Quyến vừa kết thúc công việc, quay đầu lại thì thấy Lục Hạc Nam đang đứng cách đó không xa. Cô chạy ào tới, nhưng vì biết bên cạnh anh còn có bạn, nên cố kiềm chế không lao vào lòng anh.
"Chạy nhanh thế làm gì." Lục Hạc Nam đưa tay lau mồ hôi trên trán Lương Quyến, lại khẽ vuốt tóc mái rối của cô, ân cần vén gọn sau tai.
Lương Quyến cúi đầu, mặt đỏ bừng, lí nhí nói: "Tại muốn nhanh nhanh đến gặp anh mà."
Sự thật thà ngoan ngoãn như thế khiến Lục Hạc Nam thấy rất vừa lòng, anh choàng tay qua vai cô, cúi xuống thì thầm vào tai: "Chẳng phải anh bảo muốn giới thiệu bạn cho em làm quen sao, anh dẫn đến rồi."
Chung Tễ điều chỉnh hơi thở, chủ động đưa tay: "Chào cô Lương, tôi là Chung Tễ."
"Anh biết tôi à?" Lương Quyến hơi ngẩn người, nhưng rồi vẫn mỉm cười đưa đầu ngón tay ra.
Chung Tễ nắm lấy đầu ngón tay của cô chẳng chịu buông, trời ơi, đây là lần đầu tiên trong đời anh ta tiếp xúc gần như thế với giới giải trí, huống hồ người đang đứng trước mặt anh bắt tay chào hỏi, chính là vị đạo diễn trẻ tuổi nhất từng đoạt tam kim trong lịch sử điện ảnh Hoa ngữ.
Anh ta hơi cúi đầu, trang trọng nói: "Sao lại không biết chứ, phải nói là ngưỡng mộ đã lâu mới đúng."
Lương Quyến khẽ cười, chỉ cho rằng Chung Tễ đang khách sáo với mình.
Dù sao cô cũng hiếm khi xuất hiện trước ống kính, sự hiểu biết và ấn tượng của Chung Tễ với cô, chắc cũng chỉ dừng lại ở những bộ phim cô từng đạo diễn. Ngoài ra, cô không nghĩ ra còn cách nào khác để anh biết nhiều hơn.
Ba người gần như đi song song, bước chân đều đặn, hướng về phòng nghỉ tạm thời của Lương Quyến tại phim trường.
Tiếng ve mùa hè vang vẳng trên đỉnh đầu, Lương Quyến nắm tay Lục Hạc Nam, trong lòng lại rất bình tĩnh. Cô thò đầu ra, vòng qua Lục Hạc Nam để bắt chuyện với Chung Tễ.
"Anh Chung làm nghề gì vậy?"
Lúc nãy giới thiệu sơ qua rồi thôi, cô vẫn chưa rõ nghề nghiệp của Chung Tễ, cũng chưa biết rõ anh ta và Lục Hạc Nam quen nhau như thế nào.
Chung Tễ như thể gặp đại địch, ngẩng đầu liếc Lục Hạc Nam một cái — bây giờ nên trả lời sao đây? Trước khi tới có ai luyện lời thoại đâu chứ!
Lục Hạc Nam không để lộ cảm xúc, nghiêng người ngăn ánh mắt thăm dò của Lương Quyến, vẻ mặt bình tĩnh tiếp lời: "Anh ấy mở studio riêng, bình thường thích nghiên cứu chút ít."
"Nghiên cứu gì cơ?"
Lục Hạc Nam không dừng lấy một giây, nghiêm trang bịa đặt: "Lĩnh vực anh ấy nghiên cứu rất rộng, chủ yếu là về các loại cảm xúc con người."
Trong lòng Chung Tễ tức tối vô cùng, nhưng chỉ có thể cười gượng. Nghề bác sĩ tâm lý cao quý biết bao, vậy mà qua miệng Lục Hạc Nam lại biến thành kiểu vô công rỗi nghề chẳng ra gì.
Lương Quyến phản ứng chậm nửa nhịp, thật sự không thể liên hệ lời miêu tả kia với bất kỳ nghề nghiệp nghiêm chỉnh nào, đành làm ra vẻ hiểu ra mà gật gật đầu.
"Vậy hai người quen nhau thế nào?"
Để tránh bị Lục Hạc Nam tiếp tục bôi xấu, lần này Chung Tễ giành trả lời trước: "Gặp nhau lúc đi quẩy ở bar!"
Bar? Quẩy? Đúng là hai từ chẳng hề liên quan gì đến Lục Hạc Nam.
Lương Quyến và Lục Hạc Nam đồng thời khựng lại, nheo mắt — một người quay sang nhìn đối phương, một người quay sang nhìn thủ phạm Chung Tễ.
"Không ngờ đấy, thì ra anh Lục cũng có mặt thú vị như vậy à?" Lương Quyến cười lạnh, lập tức hất tay Lục Hạc Nam ra, "Ai dạy anh vậy? Mấy cô gái xinh đẹp trong bar à?"
Cơn ghen bị kìm nén suốt năm năm ập đến bất ngờ khiến Lục Hạc Nam, người thiếu kinh nghiệm yêu đương suốt ngần ấy năm, suýt nữa không chống đỡ nổi.
Chẳng còn tâm trí dạy dỗ Chung Tễ, anh dịu giọng, cố gắng trình bày lý lẽ: "Quyến Quyến, em cũng hiểu anh mà, sao anh có thể đến mấy chỗ như vậy được?"
"Cũng đúng." Lương Quyến gật đầu ra vẻ đồng tình.
Lục Hạc Nam thở phào nhẹ nhõm, trái tim đang phập phồng chưa kịp yên ổn thì đã bị câu nói sau đó của cô nhấc bổng lên lần nữa.
"Dù sao thì anh Lục trước đây cũng là người có gia đình, vợ đang mang thai, luôn ghi nhớ trong lòng — sao có thể làm chuyện gì tổn hại đến hạnh phúc gia đình được, đúng không?"
Lương Quyến cong môi cười, từng chữ nhấn rõ, cố ý chọc tức anh, sau đó thu lại nụ cười, quay đầu bước đi không hề quay lại.
Nhìn bóng lưng Lương Quyến rời đi, Chung Tễ có phần chột dạ: "Tôi... tôi có nói sai gì không vậy?"
"Sao lại thế được?" Lục Hạc Nam hiếm hoi nhếch môi cười nhạt.
"Vậy thì tốt, miễn là không gây phiền phức cho anh." Chung Tễ vỗ ngực, vẫn còn thấy sợ.
Ngắm hoàng hôn lơ lửng giữa lưng chừng núi, anh ta quay đầu lại, bất chợt hỏi một chuyện nghiêm túc: "Tối nay tôi ở đâu vậy?"
"Tùy." Lục Hạc Nam lạnh mặt, nhấc chân đi theo hướng Lương Quyến rời đi.
Chung Tễ sững người một lúc, vội vàng đuổi theo, lải nhải không ngừng: "Vậy tôi có thể ở nhà anh không? Dù sao khách sạn thật sự rất..."
Lục Hạc Nam dừng chân, từ trên xuống dưới lạnh lùng liếc Chung Tễ một cái, chỉ để lại một chữ: "Cút."
*
Tám giờ tối, đoàn phim tan làm, ánh mắt Lương Quyến liếc xéo, cố tình làm bộ không thấy Lục Hạc Nam đang ngồi đối diện trong khu đạo diễn.
Chỉ là vị trí anh ngồi thật sự rất có chiến lược, nếu Lương Quyến muốn rời khỏi phim trường, nhất định phải đi ngang qua anh.
Cô len lỏi trong đám đông, cứng đầu cứng cổ bước ra ngoài, nhưng còn chưa đi được vài bước thì chợt loạng choạng, giây tiếp theo đã bị một bàn tay ấm áp đỡ lấy, không nói không rằng kéo cô ra khỏi đám người.
Lục Hạc Nam thản nhiên ngồi lại ghế, tiện thể kéo Lương Quyến ngồi vào lòng mình.
Lương Quyến mặt lạnh như băng, theo phản xạ liền tham luyến hơi ấm quen thuộc ấy, nhưng nghĩ đến việc hiện tại đang giận dỗi với Lục Hạc Nam, phản ứng đầu tiên vẫn là giãy giụa.
Lục Hạc Nam nhìn ra cô thật sự muốn thoát khỏi mình, lại không dám vạch trần chiêu "lạt mềm buộc chặt" lúc này, đành vừa giữ chặt vừa nới lỏng, không làm cô bị thương mà cũng để cô dễ vùng vẫy.
"Anh định làm gì?" Lương Quyến giãy không nổi, cũng chẳng muốn tự khiến mình ấm ức, đành ngồi thẳng lưng, như thể anh dũng hy sinh mà ngồi vào lòng anh.
Lục Hạc Nam không nói gì, chỉ hơi nhếch môi, một tay siết chặt cô, tay còn lại đặt trên eo cô, hoàn toàn không tránh né ánh mắt mọi người, ánh mắt chậm rãi khóa chặt vào cô.
Mãi cho đến khi Lương Quyến bị cái nhìn vừa dịu dàng vừa sâu sắc ấy khiến lòng mềm nhũn, lưng eo dưới tay anh cũng dần thả lỏng, không chút kẽ hở tựa sát vào người anh, được vòng tay anh ôm trọn, lúc đó anh mới thong thả thu lại bàn tay "tác oai tác quái" kia.
Tựa đầu lên vai anh, Lương Quyến thở nhẹ, lườm anh một cái đầy oán trách.
Cô lại không kìm được mắng thầm bản thân vô dụng — cái gọi là phòng tuyến tâm lý, trước mặt Lục Hạc Nam thật chẳng có chút tác dụng nào.
Bộ dáng vừa giận vừa chẳng dám phát cáu của cô khiến Lục Hạc Nam mềm lòng, anh bật cười khẽ, vuốt nhẹ dái tai cô.
"Em gán cho anh tội danh to tướng như vậy, ít nhất cũng phải cho anh... trải nghiệm thử một chút, rồi mới cam tâm tình nguyện mà nhận tội chứ?"
Giọng nói khàn khàn, không biết có phải ảo giác không, Lương Quyến như nghe thấy tiếng anh nuốt nước bọt.
"Trải nghiệm gì cơ?" Cô chớp mắt, nhất thời chưa hiểu ra, trong mắt ngập tràn vẻ ngơ ngác.
Dưới ánh trăng, đôi mắt cô trong veo long lanh, khiến tim Lục Hạc Nam run lên, anh không kiềm được đưa tay đỡ lấy đầu cô, kéo về phía môi mình.
Cùng với tiếng thở dài vừa dễ chịu vừa bất lực, một nụ hôn nhẹ không mang chút d.ục vọ.ng nào rơi lên giữa trán cô.
Anh nói như thể nhận mệnh: "Trải nghiệm cảm giác có vợ hiền trong lòng."
*
Tối hôm đó, Chung Tễ kéo vali, đầu bù tóc rối quay lại khách sạn, còn chưa kịp ổn định thì đã nhận được cuộc gọi từ Lục Nhạn Nam.
Vài câu ngắn ngủi, chỉ có một câu thật sự chạm vào trái tim của Lục Nhạn Nam, khiến cô chấn động như có sóng lớn ập vào.
"Trạng thái của anh ấy rất vi diệu, nhìn bằng mắt thường thì còn giống một người bình thường hơn cả mấy năm trước — biết khóc biết cười, cũng có hy vọng cho tương lai, gần như không còn dấu hiệu của trầm cảm nữa."
"Vậy vì sao lại nói là vi diệu?" Lục Nhạn Nam ngừng một nhịp, sắc bén bắt lấy trọng điểm.
Cô đã mang thai được năm tháng, bụng đã lộ rõ, nhưng vóc dáng lại trông gầy yếu, mỏng manh.
Lẽ ra lúc này cô nên là một thai phụ tròn trịa khỏe mạnh, nhưng vì chuyện rối ren trong ngoài nhà họ Lục quá nhiều, nên dù đang mang thai, cô cũng khó tránh khỏi nhiều suy nghĩ lo lắng.
"Nói cách khác là —" Chung Tễ biết rõ tình trạng hiện tại của Lục Nhạn Nam, khi nói đến bệnh tình của Lục Hạc Nam thì vô thức cố gắng tìm từ ngữ nhẹ nhàng để giảm bớt tính nghiêm trọng của vấn đề.
Lục Nhạn Nam thở dài, nhẹ giọng cắt lời anh ta.
"Chung Tễ, chúng ta là bạn cũ bao nhiêu năm rồi, anh đừng có bịa ra vài lời dễ nghe để lừa tôi."
Chung Tễ im lặng một lúc, nhớ lại ánh mắt ban ngày Lục Hạc Nam nhìn về phía Trịnh Sở Mặc, cắn đầu lưỡi, chậm rãi đáp: "Tôi cảm thấy anh ấy đang dần chuyển sang dạng rối loạn nhân cách ám ảnh chiếm hữu."
"Ý anh là gì?"
"Nói đơn giản là — anh ấy đang có ha.m mu.ốn chiếm hữu Lương Quyến mạnh đến mức vượt quá phạm vi bình thường của một cặp đôi yêu nhau. Nếu Lương Quyến cứ mãi thuận theo ý anh ấy, tất nhiên sẽ là kết cục tốt đẹp. Nhưng chuyện đó vốn không thực tế. Nếu một ngày nào đó Lương Quyến không chịu nổi nữa, tức giận rồi rời khỏi Lục Hạc Nam, thì đối với một người bệnh nhưng không tự nhận ra bản thân mình như anh ấy, đó sẽ là một cú đả kích hủy diệt. Cả thế giới quan sẽ bị đập vỡ, cô hiểu không?"
"Tôi hiểu, tôi hiểu... Cảm ơn anh." Toàn thân Lục Nhạn Nam run rẩy, cô ôm khuôn mặt đã ướt đẫm, tựa vào vòng tay Chu Ngạn, cố gắng điều chỉnh hơi thở thật sâu.
Vài giây sau, cô dần lấy lại lý trí, cố gắng giữ giọng nói đang run rẩy kia có trật tự và tỉnh táo để sắp xếp công việc tiếp theo.
"Nhưng Chung Tễ, nếu một ngày nào đó anh cảm thấy tình huống không ổn, nhất định phải kịp thời can thiệp, tuyệt đối đừng để Hạc Nam khi không tỉnh táo mà làm ra chuyện tổn thương đến Lương Quyến."
"Bằng không, đến khi nó tỉnh lại... nó nhất định sẽ không tha thứ cho chính mình lúc đó."
"Tôi biết rồi, cô yên tâm." Chung Tễ bỗng cảm thấy sống mũi cay xè, sao anh ta lại không hiểu cho được.
Dù sao, anh ta cũng đã tận mắt chứng kiến — chứng kiến ánh mắt Lục Hạc Nam nhìn Lương Quyến, chân thành đến vậy, si mê đến vậy, dịu dàng đến vậy.
Anh yêu cô ấy... yêu hơn cả sinh mệnh của chính mình.