Mục lục
Trước Khi Tuyết Rơi Hãy Chia Tay
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nụ hôn ấy kéo dài rất lâu, đèn đỏ đèn xanh đã thay phiên nhau nhấp nháy đến hai lượt, người bên đường cũng thay đổi hết lượt này đến lượt khác, vậy mà Lục Hạc Nam vẫn siết chặt eo Lương Quyến, thà giảm nhẹ sức lực lưỡi cuốn lấy cũng nhất quyết không chịu buông tha cô.

Rõ ràng chỉ là một nụ hôn thôi, vậy mà Lương Quyến lại vô cớ nghĩ đến chuyện dây dưa đến chết mới thôi.

Lúc Lục Hạc Nam cuối cùng cũng chịu buông ra, Lương Quyến đã gần như ngạt thở, mềm nhũn dựa vào lòng anh. Một tay anh ôm lấy cô, tay còn lại đặt nơi gáy.

Đầu ngón tay thô ráp lướt đi từng chút một, vừa vu.ốt ve, vừa an ủi.

"Lương Quyến, dung tích phổi em không đủ đâu, cần phải luyện tập thêm rồi." Lục Hạc Nam không thèm để ý đến gương mặt ửng đỏ của cô, mắt cụp xuống nhìn chằm chằm vào sau gáy cô gái nhỏ trong lòng, giọng khàn khàn đầy trêu chọc.

Lương Quyến vẫn thở gấp, chưa kịp điều chỉnh lại, nhưng vẫn không quên bật lại anh:

"Dung tích phổi của em là hai ngàn tám trăm, đã đạt tiêu chuẩn sức khỏe thể chất của sinh viên đại học rồi nhé!"

Lúc đầu còn nói đầy khí thế, nhưng nói đến cuối lại tự động nhỏ giọng xuống: "Là anh quá lợi hại thôi, được chưa?"

Dù có phân tích kiểu gì, thì câu đó cũng chẳng khác gì đang khen ngợi Lục Hạc Nam. Lương Quyến nhíu mày, định nói thêm vài câu để chữa cháy, nhưng đã nghe Lục Hạc Nam mặt dày đáp lại lời khen đó ngay:

"Anh sẽ coi như em đang khen anh." Giọng anh vẫn khàn khàn, nhưng ngữ điệu nhẹ nhàng, cuối câu lại vút cao một cách vui vẻ.

Lương Quyến đỏ mặt, tay đang đặt nơi eo anh lặng lẽ siết chặt lại, rồi thì thầm oán trách: "Đúng là không biết xấu hổ."

Cơn đau nơi eo khiến Lục Hạc Nam hít sâu một hơi, anh nhướng mày, cánh tay đang ôm eo cô buông xuống, nắm lấy tay cô, đan mười ngón tay vào nhau, sải bước về phía trước dưới ánh nắng mặt trời.

Mãi đến khi đã bị anh dắt đi một đoạn xa, Lương Quyến vẫn không nhịn được mà thầm nghĩ trong lòng: Bệnh nhân bị bệnh tim mà lại phóng túng trong chuyện tình cảm như vậy, thật sự không sao chứ?

Lương Quyến vô thức liếc sang Lục Hạc Nam bên cạnh, còn chưa kịp nhìn rõ gì thì đã nhanh chóng thu ánh mắt về.

Chỉ hôn thôi mà cũng dốc sức đến thế, vậy nếu là trên giường thì chẳng phải là...?

Chính suy nghĩ bất chợt này làm Lương Quyến tự mình giật mình, cô vỗ nhẹ lên gương mặt ửng hồng của mình, ngăn bản thân tiếp tục suy nghĩ lan man theo hướng không đứng đắn.

Lương Quyến để mặc cho Lục Hạc Nam dắt đi, cứ thế lang thang vô định trên vỉa hè suốt một đoạn.

"Xe anh đậu ở đâu vậy?" Sau một buổi sáng vận động quá mức, Lương Quyến bắt đầu thấy mệt, cô dừng bước, giọng nói mềm mại kéo dài, "Còn phải đi xa nữa không?"

"Đậu ở bãi đỗ tạm đối diện khu chung cư." Lục Hạc Nam cũng vô thức dừng lại khi nhận ra cô đã ngừng bước.

Anh nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt lướt qua đôi môi sưng đỏ của cô mãi không rời, trêu chọc: "Mệt rồi à? Nếu chân mềm quá thì đứng đây chờ anh, anh đi lái xe lại đón em."

"Xem thường ai đấy hả? Em trẻ hơn anh bốn tuổi, là sinh viên đại học tràn đầy sức sống đấy nhé!"

Lương Quyến lập tức buông tay Lục Hạc Nam ra, như thể để chứng minh gì đó, cô bước nhanh qua mặt anh, hiên ngang tiến về phía trước một mạch mấy mét.

"Được được, em nói gì cũng đúng." Cô nhóc này cố tình gây sự với anh, Lục Hạc Nam chỉ còn biết bất đắc dĩ mỉm cười.

Nhưng có lẽ là do không đủ thành khẩn, dù gì thì bước chân của Lương Quyến cũng không hề chậm lại.

Lục Hạc Nam đứng tại chỗ, cúi mắt nhìn lòng bàn tay trống rỗng, rồi lại nhìn bóng lưng cô càng lúc càng xa, có chút ngẩn ngơ. Những ngày có ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng quá đỗi dễ chịu, đến lúc cô rời đi, bản thân lại thấy đặc biệt cô quạnh.

Giống như đã từng ôm lấy mặt trời vào lúc bình minh, rồi lại phải đứng nhìn nó lặng xuống phía tây, ánh sáng lụi tàn.

"Sao thế? Mau theo em đi nào!" Lương Quyến ngoái đầu lại, thấy Lục Hạc Nam vẫn đứng yên tại chỗ, khó hiểu vẫy tay gọi anh.

Lục Hạc Nam sực tỉnh, ánh nắng chiều chiếu xiên qua, ánh hoàng hôn ấm áp một lần nữa phủ xuống người anh, tứ chi lạnh lẽo cũng dần ấm lại.

Anh nhìn Lương Quyến đang quay lại phía mình, cong môi cười nhẹ.

May mà mặt trời của anh, vĩnh viễn sẽ không có ngày tàn.

"Lương Quyến, anh mệt rồi." Lục Hạc Nam đưa tay ra, cố ý hạ giọng như đang làm nũng, mà ánh mắt lại đầy vẻ đương nhiên: "Em nắm tay anh dắt đi được không?"

Ánh nắng lướt qua vai, làn gió nhẹ cũng đến vừa đúng lúc, cuốn bay vạt áo Lục Hạc Nam, cuốn cả những lọn tóc mềm trên trán anh. Cảnh tượng trước mắt và con người trước mặt, đều là sự thư thái và dịu dàng hiếm có.

Lương Quyến khẽ thở dài, bước chân vô thức tăng tốc. Dù trên mặt giả bộ không tình nguyện, nhưng khóe môi lại không giấu được nụ cười.

Trong tình yêu này, người dám tự do ỷ lại chưa bao giờ chỉ có một mình cô.

*

Mùa đông mặt trời lặn sớm. Chỉ cần trời vừa sập tối, gió lập tức trở nên sắc lạnh. Vào khoảnh khắc hoàng hôn ấy, Bân Hải cuối cùng cũng có chút khí lạnh xứng với danh thành phố phương Bắc.

Tuy Lương Quyến mặc dày, nhưng Lục Hạc Nam vẫn vội vàng mở cửa xe, ôm cô ngồi vào ghế phụ.

"Đây không phải chiếc xe anh thường lái ở Bắc Thành mà?"

Chưa kịp để Lục Hạc Nam ngồi vững vào ghế lái, Lương Quyến đã dán mắt nhìn nội thất trong xe một lúc rồi hồn nhiên hỏi.

Lúc mới lên xe quá vội, lại được anh dẫn đường, cô chỉ kịp liếc qua kiểu dáng và màu xe. Nhưng bằng khóe mắt, cô loáng thoáng nhận ra biển số của xe là từ Kinh Châu.

"Anh từ Kinh Châu đến, sao có thể lái chiếc ở Bắc Thành được?" Lục Hạc Nam xoa đầu cô, vừa cười cô ngốc, vừa cười cô tinh ý.

"Chiếc ở Bắc Thành là của anh trai anh. Sau khi anh tốt nghiệp ở Đại học, quay về Kinh Châu cần xe gấp, nên tiện thể mua một chiếc giống y như vậy."

Tính ra từ khi tốt nghiệp ở Đại học Cảng Châu đến giờ cũng gần bốn năm. Có thể vì sở thích cá nhân, cũng có thể vì những mối quan hệ không thể từ chối, trong gara của anh đậu không ít xe. Nhưng xe anh dùng nhiều nhất trong các chuyến đi riêng lại chính là chiếc này.

Vì nó đủ kín đáo, không gây chú ý.

Những người trong giới của họ bởi vì sinh ra đã ở "La Mã", muốn leo đến đỉnh cao thì dễ như trở bàn tay.

Cái khó là, làm sao để trong tầm mắt của muôn người mà vẫn ẩn mình giữa phố thị. Mà về khoản "ẩn mình" ấy, Lục Hạc Nam vẫn chưa hoàn toàn ngộ ra.

Lương Quyến sống đơn giản, chẳng hiểu những vòng vo trong giới đó, cô chỉ nhướng mày, vẫn còn đang vui mừng vì mình đã đoán đúng.

Thật ra nội thất hai xe không khác nhau mấy, đều giữ nguyên kiểu dáng ban đầu – đơn giản mà kín đáo. Nhưng Lương Quyến vẫn có thể từ vài dấu vết mơ hồ mà nhận ra điểm không giống.

Chiếc xe của Lục Sâm toát lên vẻ nội liễm trầm lặng, còn xe của Lục Hạc Nam lại là kiểu nội liễm nhưng đầy phô trương.

Cô không rõ Lục Sâm là người như thế nào, nhưng Lục Hạc Nam đúng là người thế nào, xe thế ấy.

"Không hổ là hai anh em, ngay cả gu thẩm mỹ cũng giống nhau." Giọng điệu của Lương Quyến khẽ chuyển, cô nghiêng người lại gần ghế lái, hơi thở phả bên tai Lục Hạc Nam, cố tình trêu ghẹo: "Không biết gu chọn phụ nữ có giống nhau không?"

Gan của Lương Quyến tuy lớn, nhưng cũng chỉ dám đến thế là cùng.

Vừa mới trêu xong, cô còn chưa kịp ngẩng lên nhìn sắc mặt Lục Hạc Nam ra sao, đã lơ mơ muốn rút về ghế phụ.

Nhưng cằm cô đã bị Lục Hạc Nam ra tay giữ lại trước, thoáng chốc, tiến cũng không xong mà lùi cũng chẳng được, chỉ có thể để mặc anh dùng đầu ngón tay thô ráp vu.ốt ve cằm cô, lặp đi lặp lại.

Sau đó, ngón tay khẽ cong lại, khẽ nâng cằm cô lên, ép cô phải ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt đen sâu không đáy của anh.

Hành động này mang theo quá nhiều tính chiếm hữu, khiến Lương Quyến bị dọa đến tim run lên từng đợt, đến lời phản kháng cũng chẳng dám thốt ra.

Qua tấm kính cửa sổ phản chiếu hình ảnh hai người quấn quýt, Lương Quyến thấy Lục Hạc Nam vẫn ung dung như thường, trong lòng lại càng cảm thấy mình như tự dâng mình vào miệng hổ lần nữa – vẫn là cô chủ động lao vào vòng tay anh.

Dựa vào đâu mà cô đã dâng tận miệng, còn anh thì vẫn ngồi vững trên ngai vàng, không chút dao động? Lương Quyến bực lắm, cô muốn khiến anh cũng phải rối loạn, rối đến phát điên, rối đến mất kiểm soát.

"Sao vậy? Em vẫn còn hứng thú với người đàn ông khác à?"

Giọng Lục Hạc Nam thong thả, không nghe ra chút cảm xúc nào. Khi đặt câu hỏi, âm điệu anh vẫn đều đều, thậm chí còn mang theo đôi chút ấm áp như đang hỏi một chuyện không liên quan đến mình.

Nếu không phải vì ánh mắt kia quá sâu, đen đến mức chẳng thể giấu nổi, Lương Quyến còn thật sự tưởng rằng anh chẳng hề để tâm.

"Không được sao?" Lương Quyến gạt tay anh khỏi cằm mình, bình tĩnh hỏi ngược lại.

Hành động này mang quá nhiều ý nghĩa về sự không công bằng, cô không thích như vậy.

Trong tình cảm, dù có là xâm lược thì cũng nên là sự xâm lược của cả hai bên, không phải để anh muốn làm gì thì làm, một chiều nghiền ép cô.

Dù cảm nhận rõ khí áp quanh người Lục Hạc Nam đang hạ thấp xuống, Lương Quyến vẫn cắn răng, từng chữ từng chữ, không hề chịu thua: "Đời người còn dài, phải thử nhiều người mới biết ai mới là người phù hợp nhất với mình."

Ban đầu, cuộc đối thoại này có lẽ chỉ là một đoạn trêu ghẹo trong lúc tình tứ, là một câu đùa, nhưng đến lúc này, không hiểu sao Lương Quyến lại nghiêm túc đến mức muốn nói lý lẽ với anh.

Dù là yêu ai, cô cũng cần được tự do. Về điểm này, cô cảm thấy nhất định phải nói rõ ràng với Lục Hạc Nam từng lời từng chữ.

Để sau này...

Tim cô nhói lên một cái, nhưng vẫn tàn nhẫn bắt mình phải nghĩ xa hơn, không cho bản thân buông thả hay đắm chìm. Kẻo đến lúc chia tay sẽ thành một cuộc chia lìa không vui vẻ, làm hoen ố đoạn tình cảm này.

Cô không tính là lo xa, chỉ là tự hiểu bản thân mà thôi.

Lục Hạc Nam thì lại chưa nghĩ xa đến vậy, anh vẫn còn vướng mắc ở câu nói vô tình của Lương Quyến.

Anh khẽ hừ một tiếng, như cười giễu mình: "Xem ra cô Lương thấy cậu sinh viên trong trường chẳng còn thú vị nữa, nên giờ bắt đầu có ý với anh của anh rồi?"

Vừa nghe thấy anh lại gọi mình là "cô Lương", lại còn nhắc đến Thành Tấn, Lương Quyến mới chợt nhận ra — thì ra sự khó chịu của Lục Hạc Nam vẫn chưa vượt qua điểm bắt đầu ban đầu ấy.

Cô khẽ thở dài, đến cả tâm trạng tranh luận đúng sai cũng chẳng còn. Cô thật sự không hiểu, một người đàn ông quyết đoán, mưu lược như anh trên thương trường, sao lại chẳng thể hiểu nổi lòng một người phụ nữ đơn giản.

"Gu chọn xe có thể giống nhau, còn phụ nữ..."

Khóe môi Lục Hạc Nam cong lên, nở một nụ cười đầy ẩn ý, ánh mắt khẽ đảo xuống, rồi dừng lại trên vị trí nào đó trước ngực Lương Quyến, như đang đánh giá rất nghiêm túc.

"Chắc anh ấy chẳng thèm để ý đến em đâu."

Chuyện tình sử của Lục Sâm luôn rất kín đáo. Dù truyền thông từng đào bới đến tận gốc, thì đến giờ cũng chỉ tìm được một tin đồn tình ái.

Tuy thật giả khó phân, nhưng bao năm qua vẫn là đề tài để thiên hạ bàn tán.

Nữ chính trong tin đồn năm ấy giờ đã là một nữ minh tinh đình đám. Vừa bước chân vào giới giải trí nhờ một bộ phim nghệ thuật đầy cảnh nóng của một đạo diễn tên tuổi.

Dù khi đó nói là vì nghệ thuật, giờ đã chuyển hình thành công, giành đủ giải thưởng chính thống, nhưng nhắc đến cô, điều người ta nhớ đầu tiên vẫn là vóc dáng quyến rũ của cô.

Đó không phải là thành kiến, mà là thương hiệu cá nhân mà giới giải trí đặt nặng nhất.

Một Lương Quyến còn non nớt như nụ hoa chưa nở, sao có thể so với một nữ minh tinh đã e ấp chờ người hái kia?

"Vậy em càng nên thử xem sao?"

Lương Quyến như trúng bùa, rõ ràng biết giả thiết đó là điều không thể, cũng chẳng nên xảy ra, vậy mà vẫn cố chấp dùng nó để thách thức giới hạn của Lục Hạc Nam.

Cô muốn biết, trong mối quan hệ này, anh có thể nhường nhịn đến mức nào. Khoảng cách thực tế quá lớn, cô cần thử nghiệm như vậy để chắc chắn rằng quyền chủ động vẫn nằm trong tay mình.

Lục Hạc Nam cụp mắt, hàng mi dài đen rũ xuống, cơ thể tựa vào ghế lái cũng theo đó căng chặt lại, như thể đang nghiêm túc cân nhắc khả năng ấy.

Dù là em trai của Lục Sâm, anh cũng không biết chút gì về chuyện năm xưa, càng chẳng rõ nội tình bên trong. Nhưng đa phần những tin đồn trên đời đều không phải không có căn cứ, mà sở thích con người thì lại càng khó thay đổi chỉ trong một sớm một chiều.

Tuy không phải là tuyệt đối, nhưng cũng chẳng ai dám lấy cả gia sản và mạng sống ra để đảm bảo chắc chắn.

Vậy nên anh vẫn không chắc chắn liệu Lục Sâm rốt cuộc có vì cô mà cúi mình hay không.

Dù gì cô cũng quá tốt, tốt đến mức chẳng cần làm gì, chỉ cần đứng yên một chỗ ngoắc tay là đủ để bắt trọn trái tim anh. Vậy thì với những người đàn ông khác, kể cả là người anh trai mà anh kính trọng...

Thì ra, ngay cả khi đã ôm mặt trời trong lòng, nắm chặt trong tay, anh vẫn chẳng thể ngăn cô dùng ánh sáng ấy để sưởi ấm người khác. Cho nên anh mãi mãi không thể vô tư mà yêu như cô, chẳng sợ gì, cũng chẳng dè chừng ai.

Lục Hạc Nam nheo mắt, khẽ cười một tiếng gần như không thể nghe thấy, sợi dây mang tên "chiếm hữu" trong đầu anh rốt cuộc cũng đứt đoạn.

Anh bực dọc móc hộp thuốc trong túi áo ra, mở ra nhìn — trống trơn.

Tiếng ồn ã trong lòng không được giải thoát, chỉ càng trở nên gay gắt.

Lục Hạc Nam run tay, mở ngăn chứa đồ trong xe, lấy ra một bao mới.

Thành thật mà nói, cơn nghiện thuốc của anh không nặng. Tiếng bật lửa đốt cháy sợi thuốc, mùi vị của nicotine lan tỏa — với anh mà nói, chẳng qua chỉ là thứ để giết thời gian lúc rảnh rỗi.

Chưa bao giờ như khoảnh khắc này, khao khát mãnh liệt đến vậy, mong nicotine với sự bá đạo lạnh lẽo có thể dập tắt nỗi bức bối trong lòng anh.

Vì thế, từ lúc bóc lớp vỏ ngoài của hộp thuốc, đến khi gõ ra một điếu ngậm vào miệng, mọi động tác của Lục Hạc Nam đều thành thục, gấp gáp, liền mạch như nước chảy mây trôi.

Khoảnh khắc ngậm điếu thuốc, Lục Hạc Nam không kìm được mà thấy may mắn — cảm xúc vẫn chưa kiểm soát được hành vi của anh.

Nếu không, sao anh có thể giữ vẻ điềm tĩnh mà chịu đựng ánh nhìn lạnh nhạt lúc này của Lương Quyến?

Mặt trời đã hoàn toàn ẩn mình nơi chân trời, đèn trần trên mui xe cũng không bật.

Trong khoang xe chật hẹp, một mảnh tối tăm, hai người chỉ có thể dựa vào ánh lửa nhỏ được anh ôm trọn trong lòng bàn tay để nhìn rõ mặt nhau.

Dưới ánh vàng mờ nhạt ấy, bầu không khí mờ ám dây dưa bị kéo căng đến cực điểm.

Lục Hạc Nam nghiêng đầu, đưa ngọn lửa lại gần đầu thuốc. Ngay khoảnh khắc thuốc bén lửa, những dòng suy nghĩ rối bời như cũng theo đó mà rõ ràng hơn. Anh cất bật lửa, khoang xe lại chìm vào bóng tối.

Giữa muôn vàn giác quan, thính giác lại một lần nữa chiếm thế thượng phong. Chưa kịp để Lương Quyến thích nghi với bóng đen ấy, bên cạnh cô, Lục Hạc Nam chợt cất lời.

"Lương Quyến, anh không ngại... vì yêu mà làm kẻ thứ ba."

Anh ngậm điếu thuốc, giọng nói trầm thấp lẫn chút mơ hồ, nhưng lại dứt khoát và điềm nhiên đến kỳ lạ, đủ để Lương Quyến nghe rõ từng từ một.

Câu trả lời ấy đủ khiến Lương Quyến chấn động rất lâu.

Người đàn ông lúc nào cũng ung dung như ánh nắng, cho dù đời có đôi lúc bước sai đường, vẫn có thể ngồi vững trên cao, lạnh lùng nhìn xuống thế gian.

Người đàn ông cho dù hòa mình giữa chốn phồn hoa vẫn có thể thong dong tự tại, đối diện với muôn sự trên đời mà không mấy tha thiết.

Giờ phút này lại không chút giấu giếm mà bày ra sự đê hèn của bản tính con người.

Anh nói, không ngại vì yêu mà làm kẻ thứ ba.

Khoảnh khắc ấy, Lương Quyến nhìn thấu Lục Hạc Nam — nhưng lại chợt không nhìn rõ tương lai nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK