Mục lục
Trước Khi Tuyết Rơi Hãy Chia Tay
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

11 giờ 29 phút, pháo hoa bên dòng sông Bắc Thành nổ tung đúng giờ, những sắc màu rực rỡ của lãng mạn mở ra trên nền trời đêm đen như mực.

Tất cả mọi người đều ngẩng đầu đứng lại, chụp hình, trầm trồ. Gần như không ai để ý rằng giữa đám đông đang đứng yên ấy, có một người phụ nữ đeo khẩu trang, băng qua lối đi bộ, len qua biển người, lao vào lòng một người đàn ông bằng một dáng vẻ liều lĩnh chẳng đắn đo.

Cô mang theo một bụng ấm ức, đôi mắt ướt đẫm mở to, như đang trách móc vì sao cuộc hội ngộ sau bao năm dài xa cách lại đến muộn đến thế.

Khi khóe mắt lướt thấy bóng dáng xinh đẹp mà quen thuộc đang chạy về phía mình từ xa, dưới tác dụng của thuốc khiến thần kinh tê liệt gần như mất cảm giác, Lục Hạc Nam không kịp phản ứng gì.

Anh theo bản năng dang tay, nín thở, đầu óc trống rỗng, chỉ còn ký ức cơ thể khắc sâu trong linh hồn khiến anh vững vàng ôm trọn cả thế giới của mình lần nữa.

Cảm giác quen thuộc mà cũng xa lạ ấy khiến Lục Hạc Nam luống cuống, anh ngẩn người vài giây, đồng tử mất tiêu điểm dần dần khôi phục sự rõ ràng, như thể có người dùng hết sức kéo anh từ một vùng đất chết không người, quay trở lại nhân gian có ánh sáng và âm thanh.

"Quyến Quyến?" Anh chớp mắt nhẹ một cái, không thể tin được.

Lương Quyến hít hít mũi, gương mặt tái nhợt vùi sâu vào lòng Lục Hạc Nam. Cô ổn định lại cảm xúc, điều hòa hơi thở, rồi ngẩng mặt lên, đôi mắt cong cong như đang cười, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Mà thực ra cũng chưa từng có chuyện gì xảy ra... phải không?

Lục Hạc Nam mím chặt môi, cúi mắt, cẩn thận quan sát và dò xét từng biểu cảm nhỏ trên gương mặt Lương Quyến —

Đáy mắt lấp lánh của cô có chút sợ hãi nào không? Giọng nói dịu dàng ấy có chút thương hại nào không? Đôi tay ôm lấy eo anh có từng thoáng do dự?

Ánh sáng làm mờ đi tầm nhìn, mọi cảm giác đều rời khỏi cảm xúc, anh không nhìn thấu được, nhưng trong lòng lại bắt đầu rối bời. Cô biết cả rồi đúng không? Nếu không sao lại xuất hiện ở đây đúng lúc đến thế.

"Quyến Quyến, anh..."

Trong tiếng pháo hoa nổ liên tiếp, giọng Lục Hạc Nam ngày càng trở nên mờ nhạt, anh cố gắng giải thích, nhưng rồi mới phát hiện bản thân hoàn toàn không biết phải bắt đầu từ đâu.

Lương Quyến nuốt ngược nước mắt, từ từ rời khỏi vòng tay Lục Hạc Nam. Qua lớp áo dày, đầu ngón tay tê cóng không kịp nhận ra lưng anh bỗng cứng lại trong chớp mắt.

Bàn tay vẫn giấu trong túi áo khoác, nắm chặt chiếc hộp nhung kia cũng dần lơi lỏng, như thể buông thả tất cả những gì anh từng cố níu giữ, để chúng tan biến trong không khí lạnh buốt.

Vậy là cô biết tất cả những gì anh đã giấu, đã mệt mỏi với con người này, cũng sợ hãi một tương lai đầy bất định. Hôm nay cô đuổi đến đây, vui mừng xuất hiện trước mặt anh, chẳng qua là để nói lời chia tay...

"Tay anh lạnh quá, bị lạnh cóng rồi phải không?" Lương Quyến nhíu mày, nắm lấy bàn tay run rẩy gần như mất nhiệt của Lục Hạc Nam.

Rồi chẳng để anh từ chối, cô tháo khăn quàng của mình xuống, nhón chân, vòng lấy cổ anh từng vòng, mang theo hơi ấm của cô.

Lương Quyến ngẩng mắt nhìn Lục Hạc Nam, đầu ngón tay dừng lại ở ve áo anh, giọng nói nhẹ nhàng như kể một giấc mơ: "Em không hỏi gì cả, anh cũng đừng nói gì, chúng ta cùng xem pháo hoa trước, được không?"

Đây là pháo hoa anh tặng cô, là lời hứa được thực hiện sau tám năm.

Màn trình diễn kéo dài hai mươi phút đã lặng lẽ trôi mất năm phút trong ánh nhìn im lặng giữa hai người, giống như năm tháng ngắn ngủi của đời người, họ đã vô tình bỏ lỡ nhau năm năm. Quãng đời còn lại, nhất định phải cố gắng gấp đôi để ôm lấy hạnh phúc.

Lục Hạc Nam khẽ gật đầu, quay mặt đi, ngẩng đầu, để mặc gió lạnh lùa vào ngực, cũng không dám để hơi thở chua xót của mình làm nhuốm khăn quàng của cô.

Anh không nên để cô có thêm chút liên quan nào đến mình nữa.

Tuyết càng lúc càng dày, pháo hoa dưới màn tuyết càng thêm mờ ảo, ánh sáng rực rỡ phản chiếu lên dòng sông đông cứng tựa như bức tranh lãng mạn nơi trời đất giao hòa.

Lương Quyến khoác tay Lục Hạc Nam, đôi mắt trong sáng ánh lên những giọt lệ lấp lánh. Họ hoà vào đám đông chen chúc, gác lại mọi vinh hoa phú quý ngoài thân, cũng chỉ là hai người bình thường nhỏ bé.

Màn pháo hoa hai mươi phút trôi qua trong chớp mắt, Lương Quyến không dám chớp mắt, sợ bỏ lỡ một giây phút nào. Cô say sưa ngắm nhìn thay cho cô của hai mươi tuổi, đến nỗi không biết rằng Lục Hạc Nam bên cạnh đang nhìn cô say đắm đến mức quên cả thở.

Cô coi màn pháo hoa này là khởi đầu, còn anh lại coi khoảnh khắc cuối cùng này là lời từ biệt.

Cuối cùng, ánh sáng cuối cùng nơi chân trời rơi xuống mặt sông theo một đường cong, mùi thuốc súng của lưu huỳnh bị hương hoa hồng thoang thoảng lấn át, những người đứng bên bờ sông cũng dần rời khỏi giấc mộng xa hoa ấy, ai nấy lại trở về với hiện thực vụn vặt trong tiếng thở dài nối tiếp nhau.

Không ai có thể sống mãi trong một ảo mộng hoàn hảo, mộng đẹp tỉnh rồi, chúng ta đều phải nắm chặt tay người bên cạnh, cùng nhau bước qua năm tháng thăng trầm của đời người.

Vạn vật yên lặng, Lương Quyến quay người lại, đôi mắt từng chứng kiến sự phồn hoa của thế gian giờ đây lại gần như không thể chứa đựng được hàng mày đang nhíu chặt của người mình yêu.

"Pháo hoa đã bắn xong rồi, rồi sao nữa?" Cô cụp mi, khẽ móc tay Lục Hạc Nam, dịu dàng làm nũng.

Rồi sao nữa? Là phải chia tay sao?

Nỗi đau âm ỉ lan rộng trong tim khiến Lục Hạc Nam đột ngột nín thở, cảm giác mất kiểm soát ấy không rõ là do căn bệnh lâu năm hay chỉ là xúc động chợt đến trong vài giây ngắn ngủi.

Lục Hạc Nam nhìn vào đôi mắt trong trẻo và sạch sẽ của Lương Quyến, anh chợt thấy lòng mình nhẹ bẫng.

Im lặng một lúc lâu, anh hạ mình xuống, thà mang tiếng là kẻ hèn hạ cũng quyết kéo dài thời gian thêm chút nữa.

Bởi vì, nếu cuối cùng em cũng sẽ rời đi, vậy thì... hãy đi muộn một chút, muộn hơn một chút nữa...

Tự cho rằng đã nghĩ thông suốt, Lục Hạc Nam lảng tránh câu hỏi, ấp úng hồi lâu, cuối cùng chỉ khẽ nói: "Chúc em hạnh phúc."

"Cảm ơn." Lương Quyến gật đầu mỉm cười, đôi mắt bị gió lạnh làm đỏ hoe vẫn ánh lên niềm vui, cô hỏi tiếp, "Rồi gì nữa?"

"Anh không biết." Lục Hạc Nam lắc đầu quay đi chỗ khác, thở dài thật sâu, mang theo một chút buông xuôi, "Em muốn gì?"

Anh trao quyền quyết định lại cho cô.

Tâm trí của Lương Quyến lặng lại trong giây lát, cô khẽ kéo tay Lục Hạc Nam trượt xuống, đổi thành kiểu đan tay chặt hơn, thân mật và mập mờ hơn.

Cô quay đầu nhìn về đám đông đã rút đi, thốt nhiên cảm khái trước bầu trời đêm đen kịt: "Buổi trình diễn pháo hoa hôm nay rất đẹp. Hai mươi phút phù hoa lộng lẫy, chắc tốn nhiều tiền lắm nhỉ?"

Giọng điệu ngây thơ chẳng vướng bụi trần, như thể chỉ là một cuộc trò chuyện vu vơ không mục đích.

Chủ đề thay đổi bất ngờ khiến Lục Hạc Nam ngẩn người, tay đang nắm tay cô cũng không dám siết, chỉ buông thõng lơ lửng bên đùi, để mặc cô kéo đi.

Anh ngẩng đầu, nhẹ nhàng đáp: "Anh kham nổi."

Lương Quyến nghiêng đầu, bước thêm một bước, mũi giày cô chạm vào mũi giày anh, truy vấn không buông: "Chắc còn phải chạy lên chạy xuống làm nhiều giấy tờ nữa, đúng không?"

Khoảng cách này thực sự quá gần, hơi thở hòa quyện, hơi ấm mềm mại phả ngay dưới mũi. Tim Lục Hạc Nam khẽ lỡ một nhịp. Sau vài giây đau buốt âm ỉ, anh khàn giọng đáp: "Anh làm được."

Lương Quyến thở phào, đôi mắt lại ánh lên nụ cười, khóe môi cong lên, cô dựa vào tình yêu mà chắc chắn mình sở hữu, tùy hứng đưa ra yêu cầu: "Đã vậy thì, sau này mỗi năm đến sinh nhật em, anh hãy bắn pháo hoa ở Bắc Thành cho em một lần, được không?"

Lục Hạc Nam bật cười, khóe môi mang theo nụ cười đượm buồn không dứt. Anh cố nén lại sự chua xót trong giọng, dịu dàng phân tích: "Quyến Quyến, yêu cầu này của em thật sự hơi quá đáng rồi."

Sau khi chia tay, mỗi năm lại đốt một màn pháo hoa đắt đỏ vào ngày sinh nhật bạn gái cũ — để làm gì? Để toàn dân Bắc Thành cùng anh tưởng niệm mối tình đã trôi theo dòng sông từ nhiều năm trước sao?

Tình yêu của anh sẽ kết thúc đêm nay, còn tương lai của cô thì sao? Hai mươi phút huy hoàng rực rỡ này, liệu có trở thành cái gai âm ỉ trong hôn nhân tương lai của cô không?

"Quá đáng chỗ nào?" Lương Quyến mím môi, đôi mắt tròn xoe đầy ấm ức.

Người đàn ông này đúng là... ngốc quá đi mất!

Sắp cầu hôn rồi, vậy mà chẳng biết dỗ cô vui vẻ, chẳng chịu nói vài lời ngọt ngào trước. Cô biết yêu cầu mỗi năm bắn pháo hoa ở bờ sông có thể hơi vô lý, nhưng anh cũng đâu cần từ chối ngay như thế? Không thể vì cô yêu anh mà mặc định cô chắc chắn sẽ gật đầu đồng ý lời cầu hôn chứ?

Lục Hạc Nam đưa tay vén lọn tóc rũ bên má Lương Quyến, tim thắt lại, từng hơi thở yếu dần.

"Quyến Quyến, như vậy không hay đâu... 'anh ấy' sẽ để tâm."

Về chuyện tình yêu, Lục Hạc Nam nghĩ, có lẽ chẳng ai rộng lượng và hào phóng hơn anh nữa. Dù sao đi nữa, chẳng ai có thể như anh, luôn đứng trên lập trường của người đến sau để nghĩ chu toàn cho họ?

Một cơn gió lạnh mạnh mẽ lùa qua giữa hai người đang đối mặt. Ánh mắt Lương Quyến dần trở nên mơ hồ, cuối cùng cũng nhận ra điều gì đó không ổn.

Cô khẽ cười, vờ như tàn nhẫn hất tay Lục Hạc Nam ra, lùi lại một bước, nheo mắt, dáng vẻ như người ở thế thượng phong, thong thả hỏi: "'Anh ấy' là ai?"

Lương Quyến thề, chỉ cần câu trả lời tiếp theo của Lục Hạc Nam khiến cô không hài lòng dù chỉ một chữ, cô sẽ lập tức quay người rời đi. Cô nhất định sẽ bắt anh phải dỗ dành suốt nửa tháng trời, đến khi cô "khó khăn lắm" mới chịu đeo chiếc nhẫn cầu hôn mà anh đã chuẩn bị cho cô.

Lục Hạc Nam nhìn chằm chằm vào Lương Quyến, bàn tay vừa bị cô hất ra còn lơ lửng trong gió, yết hầu lăn lên trượt xuống. Anh muốn nói gì đó, nhưng cổ họng khô khốc không thể bật ra nổi một lời.

Gần đến nửa đêm, dòng người đông đúc bên bờ sông đã thưa dần. Tuyết rơi ngày càng dày. Lương Quyến ngẩng đầu nhìn lên, ngắm từng bông tuyết trắng muốt rơi trên mái tóc Lục Hạc Nam, như thể những dấu vết u buồn của thời gian trôi qua.

Tuyết phủ đầu, như tóc bạc — đó có phải chính là hình ảnh anh khi về già?

Lương Quyến khẽ mỉm cười rất nhẹ. Ở tuổi hai mươi tám, khi đã rũ bỏ mọi tính khí trẻ con và bướng bỉnh, trái tim luôn nôn nóng bất an của cô bỗng nhiên bình lặng trở lại.

Xin lỗi nhé — là cô đã bị tình yêu và sự nuông chiều của Lục Hạc Nam làm mờ mắt, nhất thời quên mất rằng — người cô yêu là một bệnh nhân, một người đang chịu đựng những dày vò tinh thần, nhưng vẫn luôn nỗ lực mang đến cho cô một tình yêu trọn vẹn.

Không sao cả, những điều đó, cô đều có thể cho lại anh. Những ngày tháng sau này, cô cũng có thể học cách nuông chiều anh nhiều hơn một chút.

Lương Quyến hít một hơi thật sâu, vươn tay nắm lấy tay Lục Hạc Nam một lần nữa. Cảm nhận được sự chống cự và né tránh của anh, cô siết chặt thêm, không cho anh cơ hội trốn thoát.

"Lúc nãy trên đường đến tìm anh, em thấy một bảng nhắn gửi rất lớn. Trên đó dán đầy những mảnh giấy đỏ, cái nào cũng đẹp và tinh xảo. Nếu không phải không đúng thời điểm, em còn tưởng mình vô tình bước vào lễ cưới của ai đó."

Nói đến đây, Lương Quyến dừng lại một chút. Cô cúi mắt, từng ngón từng ngón vu.ốt ve bàn tay lạnh cóng của Lục Hạc Nam, chậm rãi truyền hơi ấm của mình lên da thịt anh. Chỉ khi bàn tay ấy thấm đẫm hơi ấm của cô, in dấu sự tồn tại của cô, hoàn toàn thuộc về cô — cô mới nhoẻn miệng cười rạng rỡ.

"Sau đó nhân viên ở đó nói với em, chỉ cần em để lại một lời chúc trên bảng, họ sẽ tặng em một bông hồng băng như món quà cảm ơn."

Lục Hạc Nam khó khăn nuốt xuống một ngụm nước bọt, cuối cùng tìm lại được giọng nói của mình, chỉ là vô cớ trở nên nghẹn ngào: "Quyến Quyến..."

"Anh có biết họ bảo em viết lời chúc gì không?" Lương Quyến ngẩng đầu, ánh nhìn sáng rực không rời khuôn mặt ngày càng tái nhợt của Lục Hạc Nam.

"Lời chúc gì?" Lục Hạc Nam không dám nhìn cô, không tìm được lời nào, chỉ biết thuận theo hỏi lại, giả vờ như không hiểu.

Lương Quyến siết chặt tay anh thêm lần nữa, ép anh phải ngẩng lên đối diện với ánh mắt mình. Rồi từng chữ, từng chữ một, cô dịu dàng nhưng kiên định cất lời — như thể đang đứng giữa một buổi lễ trang trọng và thiêng liêng, trước sự chứng kiến của mọi người, đọc lên lời thề nguyện trong lễ cưới:

— "Kính chúc Lương Lục trăm năm hòa hợp."

Cầu mong trăm năm hòa hợp, chẳng chỉ vì một đêm vui vẻ — đó là tất cả kỳ vọng của anh dành cho đoạn tình này, cho những tháng năm sau này.

"Vừa rồi anh nói — như vậy không tốt, anh ấy sẽ để tâm," Lương Quyến nghiêm túc gật đầu, giọng hỏi lạnh lùng, gần như vô tình.

"Anh ấy là ai? Một người họ Lục khác? Người sẽ cùng em sống đến trăm tuổi, chẳng phải chính là anh sao?"

"Không... không phải vậy."

Lương Quyến hỏi quá đột ngột, Lục Hạc Nam phản xạ theo bản năng mà phủ nhận.

"Vậy là thế nào?" Lương Quyến tiếp tục truy vấn, cô đối diện với sự giằng xé trong mắt anh, không né tránh, để tất cả bất an của anh dần dần tan biến trong sự vỗ về của cô.

Bờ vai Lục Hạc Nam run lên, toàn thân mỏi mệt và cô quạnh, chẳng rõ là vì băng tuyết phủ dày hay là do linh hồn anh lạc mất phương hướng trong cơn gió tuyết này.

Thật lâu sau, anh mới bình tĩnh lại. Khi chấp nhận hiện thực, cảm xúc và giọng nói của anh cùng trái tim bị sóng biển nhấn chìm dần chìm vào tĩnh lặng chết lặng.

"Quyến Quyến, có lẽ em đã biết rồi... Anh mắc chứng trầm cảm, rất nặng."

Hôm nay anh có thể ung dung như không, mang quyết tâm chấm dứt mọi thứ mà đến Bắc Thành, là vì hôm qua, Chung Tễ đã thông báo —liệu pháp giải mẫn cảm của anh hoàn toàn thất bại.

Điều đó cũng đồng nghĩa, khả năng chữa khỏi căn bệnh trầm cảm này, từ nay trở thành một con số chưa biết.

Lương Quyến nhíu mày, lạnh nhạt nâng ngón tay, ngắt lời anh: "Em đã nói rồi, hôm nay em không hỏi gì cả, anh cũng đừng nói gì."

"Tại sao không hỏi? Tại sao không nói?" Lục Hạc Nam bất lực thở dài, "Quyến Quyến, em còn trẻ, có những chuyện trong tương lai, hoàn toàn không đơn giản như em tưởng."

"Em còn trẻ sao?" Lương Quyến bật cười khẽ, hàng mi dính tuyết khẽ run, nụ cười trên mặt cũng hoàn toàn biến mất.

"Em hai mươi tám tuổi, đứng trước anh hai mươi tư tuổi khi ấy, có thể em ngây thơ trong sáng, nên anh quen bảo vệ em phía sau mình. Nhưng Lục Hạc Nam, giờ đây em đã hai mươi tám rồi, về trải nghiệm cuộc đời, có lẽ không thua kém gì anh ba mươi hai tuổi đâu nhỉ?"

Nước mắt rơi xuống, Lương Quyến cũng chẳng buồn lau, giọng nghẹn ngào: "Anh không thể vội vàng như thế, ích kỷ như thế, chỉ vì tuổi tác mà phủ nhận quyết tâm và dũng khí em yêu anh."

Lục Hạc Nam nhắm mắt lại, ngăn những uất ức của Lương Quyến ngoài tầm mắt, trái tim lạnh cứng không cho phép một chút dao động nào.

"Trầm cảm chỉ có thể chữa khỏi lâm sàng, không ai dám đảm bảo sau này không tái phát. Hơn nữa anh còn bị bệnh tim bẩm sinh, em còn nhớ cậu của anh không? Ông ấy chết là vì nhồi máu cơ tim."

"Thế thì sao?" Nước mắt đông lạnh trên má, gần như để lại dấu băng, Lương Quyến mở to mắt, phản bác bằng giọng điệu rất bình tĩnh.

"Anh định nói, anh không thể đảm bảo sẽ luôn bên em? Anh sợ một ngày nào đó em sẽ giống như mợ, cô đơn sống tiếp một mình, những năm tháng sau đó chỉ có thể nương tựa vào hồi ức? Nhưng như vậy thì sao? Bà ấy có hối hận không?"

Lê Bình không hối hận. Nhưng chính câu "không hối hận" ấy lại khiến một người luôn biết đặt mình vào vị trí người khác như Lục Hạc Nam thấy sợ hãi.

Một cuộc đời không hối hận nhưng không trọn vẹn, rốt cuộc là thế nào? Lục Hạc Nam không thể hình dung nổi. Nhưng anh biết, anh không muốn Lương Quyến sống cuộc đời như vậy.

"Lục Hạc Nam, chúng ta đã từng chia xa năm năm. Năm năm đó em đã sống thế nào, em thực sự không dám nhớ lại."

Nước mắt không ngừng khiến đôi mắt cô nhòe đi, giọng nói mang theo tiếng nức nở dần dần nhỏ lại, đến cuối gần như là độc thoại.

"Em xin anh, đừng bắt em sống lại những ngày tháng đó nữa."

"Quyến Quyến..." Lục Hạc Nam khẽ gọi tên cô, trong đôi mắt đỏ hoe là những đấu tranh kịch liệt.

"Anh sợ không thể đi với em đến đầu bạc răng long, không sao, em sẽ không hối tiếc." Lương Quyến đưa tay lau nước mắt, nhìn anh qua hàng nước mắt, "Bởi vì em đã thấy được dáng vẻ đầu bạc của anh rồi."

Tuyết phủ đầu, chính là đầu bạc. Ai dám nói đó không phải là đầu bạc?

Ngày xưa tuổi trẻ bồng bột, chưa hiểu sự đời, chỉ nghĩ cùng dầm tuyết, cùng đầu bạc chẳng qua là một giấc mộng tự lừa mình.

Mãi đến khi trái tim từng cho là kiên cố không gì phá nổi bị mài mòn trong biển đời đầy đắng cay lẫn ngọt ngào, họ mới hiểu — một màn hạ màn ngắn ngủi thế này đã là điều hiếm có, là ân huệ của trời.

Lục Hạc Nam bật cười khẽ, khi ngẩng mặt lên, đôi mắt khép chặt cuối cùng cũng rơi xuống một hàng lệ nóng, như một sự giải thoát.

Vậy thì cứ như vậy đi. Cứ lảo đảo bước tiếp như vậy. Dù là vực sâu thì đã sao?

Biết đâu bên kia vực sâu lại là một vùng trời khác.

"Nhẫn đâu?" Lương Quyến dứt khoát hỏi, nước mắt đã khô trong gió lạnh, ánh mắt cô xuyên qua gió tuyết, giao với ánh mắt Lục Hạc Nam, khiến cả tinh thể băng giá cũng mang hơi thở ấm áp mơ hồ.

"Anh đừng nói với em là anh chưa chuẩn bị."

Kim đồng hồ vượt qua con số 0, trong góc khuất không ai chú ý, giữa thế giới trắng xóa của đêm tuyết, dưới bầu trời lặng lẽ sau màn pháo hoa rực rỡ, một người đàn ông đã tê cứng trong đêm lạnh chậm rãi quỳ một gối xuống, trong lòng bàn tay ấm áp là một chiếc hộp nhung cũng ấm áp không kém.

Anh đang lặng lẽ chờ đợi phán xét lần thứ hai của định mệnh.

Chiếc nhẫn kim cương trong làn tuyết bay lấp lánh ánh sáng tuyệt đẹp, từng bông tuyết trong suốt rơi xuống không nặng nề, như điểm xuyết, như tôn lên vẻ rực rỡ ấy.

"Lương Quyến."

Lục Hạc Nam gọi cô bằng giọng rất trang trọng, Lương Quyến theo bản năng nín thở, đôi mắt đỏ hoe vì khóc dừng lại thật lâu trên gương mặt căng thẳng, trắng bệch và run rẩy của anh.

"Anh không biết đoạn cuối của cuộc đời mình sẽ là khi nào, cũng không biết liệu có thể cùng em đi đến cuối con đường hay không, càng không biết khoảnh khắc rời khỏi nhân thế liệu có nằm trong ý chí. Nhưng anh chỉ mong em mãi ghi nhớ, bất kể cuộc đời ngắn hay dài, bất kể kết cục ra sao, anh nhất định sẽ thủy chung không đổi. Đến giây phút cuối cùng, anh cũng sẽ mang trái tim yêu em mà rời khỏi cõi đời này."

Lục Hạc Nam ngừng một lát, nhìn vào mắt Lương Quyến, rồi hít sâu một hơi, mặc cho trái tim đập bình ổn lại, hơi thở kéo dài, nước mắt cũng ngừng rơi.

"Vì vậy, em có bằng lòng... lấy anh không?"

Lấy một người chẳng có gì ngoài thương tích, thậm chí chẳng dám hứa hẹn thời gian bên nhau. Dưới sự chứng kiến của muôn vàn bông tuyết, trong mùa đông tràn ngập hương hoa hồng của Bắc Thành — kết tóc trăm năm với anh.

Lương Quyến nghẹn ngào bật khóc, cúi người, quỳ giữa tuyết trắng phủ khắp trời đất, không kiêng dè ôm chầm lấy Lục Hạc Nam.

"Em đồng ý."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK