Mục lục
Trước Khi Tuyết Rơi Hãy Chia Tay
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trước khi chính thức bước vào tháng Chín rực rỡ của mùa thu, đứng giữa làn gió thu còn vương chút oi ả nơi Bắc Thành, Lương Quyến đã tiễn biệt hai người bạn thân của mình — cũng là nam nữ chính trong bộ phim đầu tiên của cô — Chúc Linh Linh và Dương Nhất Cảnh.

Hai người họ lớn hơn Lương Quyến một khóa. Ngày lễ trao giải Liên hoan phim ngắn Hoa Thanh kết thúc cũng đánh dấu hồi kết cho quãng đời đại học non trẻ và vô tư của họ.

Trước cả khi nhận bằng tốt nghiệp, lời mời tham gia phim mới đã được gửi đến tay cả hai. Chỉ đợi rũ bỏ thân phận sinh viên, thay vào đó là phục trang nhân vật, rồi bước vào thế giới hào nhoáng khiến bao người ao ước.

Âm thanh vui vẻ dường như đóng băng tại khoảnh khắc họ mặc lên người chiếc áo tốt nghiệp. Từ giây phút ấy, hai ngôi sao mới của giới giải trí bắt đầu tỏa sáng.

"Quyến Quyến, tôi thật sự rất mừng cho cậu."

Trước nhà ga sân bay, Chúc Linh Linh buông chiếc vali, tiến lên ôm chặt lấy Lương Quyến.

Trước giờ chia tay, là người đàn ông duy nhất có mặt, Dương Nhất Cảnh lại tỏ ra điềm đạm và kiềm chế. Anh đành bất lực nhặt lại vali Chúc Linh Linh bỏ lại, mắt đỏ hoe nhìn hai cô gái đang ôm nhau khóc.

Lương Quyến vỗ nhẹ vai Chúc Linh Linh như an ủi, nước mắt đọng ở khóe mắt, cô hỏi như đã biết trước câu trả lời: "Mừng điều gì vậy?"

Chúc Linh Linh vốn luôn phóng khoáng, nay bỗng trở nên ngại ngùng, rúc vào ngực Lương Quyến, lí nhí đáp: "Cũng không hẳn là mừng cho cậu... phải nói là mừng cho nền điện ảnh Hoa ngữ."

Cô thật lòng cảm tạ ông trời, vì đã ban cho điện ảnh Hoa ngữ một nữ đạo diễn có lý tưởng và có thực lực như Lương Quyến.

"Cô Chúc à, tôi biết bản thân mình nặng bao nhiêu ký lô mà." Lương Quyến nhướng mày, có chút ngại ngùng trước lời khen của Chúc Linh Linh. "Đừng đưa tôi lên cao quá, tôi sợ ngã đau."

Chúc Linh Linh bướng bỉnh lắc đầu, buông Lương Quyến ra, chẳng buồn nói thêm, chỉ cúi đầu lo lau nước mắt.

"Lương Quyến, đừng tự hạ thấp mình. Trình Yến Thanh là một trong những đạo diễn xuất sắc nhất vài năm gần đây. Cậu không biết có bao nhiêu ngôi sao đang tìm cách chuyển mình mong được góp mặt trong phim của anh ấy, dù chỉ là một vai phụ nhỏ."

Dương Nhất Cảnh vừa đưa khăn giấy cho Chúc Linh Linh, vừa nhẹ giọng an ủi Lương Quyến.

"Nếu anh ấy chịu mời cậu vào tổ phim của mình, chắc chắn là nhìn thấy tài năng của cậu."

Thấy Dương Nhất Cảnh lại sắp dài dòng như mọi khi, Lương Quyến nhanh chóng ngắt lời: "Biết mà, tôi nhất định sẽ nắm bắt cơ hội lần này."

Miệng thì nói vậy, nhưng hành động của Lương Quyến lại đi ngược hoàn toàn với lời hứa.

Từ lúc xác định muốn bước chân vào giới điện ảnh, việc có nên lấy lời mời của Trình Yến Thanh làm bàn đạp hay không, cô đã nghĩ suốt hai tháng trời.

Trong hai tháng ấy, cô và Lục Hạc Nam sống ở Quan Giang Phủ tại Bắc Thành. Ban ngày mỗi người một phòng riêng. Lục Hạc Nam bận xử lý công việc từ Kinh Châu, còn Lương Quyến thì xem hết hai mươi bộ phim liền — trong đó có hai bộ do Trình Yến Thanh đạo diễn.

Giữa tháng Chín, khi hội đồng quản trị xảy ra xáo trộn, Lục Hạc Nam buộc phải quay lại Kinh Châu, tiếp quản đại cục Trung Thịnh. Đi cùng anh còn có Lương Quyến — người đã chuẩn bị tâm lý, có thể bình thản đối mặt với mọi kết cục.

Với Lương Quyến, Kinh Châu phù hoa giống như một cơn ác mộng. Đó là nơi Lục Hạc Nam sống, và cô mãi không dám đặt chân đến, sợ rằng sự giam hãm nơi ấy sẽ nhẫn tâm cắn nát và nuốt chửng mình.

Nếu có một ngày phải sống lay lắt qua ngày, cô cũng chẳng biết mình còn có thể bám víu vào thứ gì.

Tình yêu chăng? Tựa đầu vào cửa kính xe, nhìn dòng xe cộ tấp nập trên con đường trải nhựa rộng thênh thang, Lương Quyến khẽ bật cười. Tình yêu có lẽ sẽ là báu vật đầu tiên mà cô đánh mất trong cuộc chiến không cân sức này.

"Sao vậy? Mệt rồi à?"

Lục Hạc Nam vừa xử lý xong email công việc, nhận ra sự thất thần của cô. Anh gập laptop lại, dịu giọng hỏi.

Lương Quyến giật mình hoàn hồn, định nũng nịu một câu, nhưng vừa quay đầu lại thấy tài xế đang lái xe và trợ lý hành chính ngồi nghiêm chỉnh ở ghế phụ, cô bèn nuốt lời lại vào bụng.

Cô trách bản thân phản ứng chậm chạp, quên mất — đây là Kinh Châu, không phải Bắc Thành nơi có thể thoải mái làm theo ý mình.

"Không sao, chắc là tối qua ngủ không ngon, hôm nay hơi buồn ngủ." Lương Quyến cúi mắt, khẽ mỉm cười, tỏ ra rất đĩnh đạc và khéo léo.

Lục Hạc Nam nhíu mày. Sự khác thường mơ hồ trong lời nói và trạng thái của Lương Quyến lướt qua nhanh đến mức anh không kịp nắm bắt, chỉ cảm thấy cô đột nhiên trở nên trầm lặng lạ thường.

Tất cả ở Kinh Châu lại khiến cô khó chịu đến thế — đó là ý nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu anh.

"Tối nay bảy giờ anh có một cuộc họp, không biết bao giờ mới xong, em không cần đợi..."

Anh hít sâu một hơi, chậm rãi nói, rồi nắm lấy bàn tay đang đặt trên đùi của Lương Quyến, xoa nhẹ trong lòng bàn tay. Nhưng ngay sau đó, cô quay đầu đi, cắt ngang lời anh.

"Không sao." Lương Quyến vẫn giữ nụ cười trên môi, ánh mắt dừng lại nơi gương mặt anh, "Bên đoàn phim chắc cũng bận rộn, anh đừng lo cho em."

Yết hầu Lục Hạc Nam khẽ chuyển động, sau một thoáng yên lặng, anh chỉ khẽ gật đầu mà chẳng nói thêm gì. Mãi đến khi xuống xe, trước khi đóng cửa, xuyên qua khe hở không quá rộng, anh mới lấy hết can đảm nhìn Lương Quyến thật sâu lần nữa.

"Cô Lương, giờ chúng ta đến khu số một gửi hành lý trước chứ ạ?"

Trợ lý hành chính ngồi ghế phụ, Lưu Linh Linh, không xuống xe cùng Lục Hạc Nam. Khi xe nhập vào dòng xe cộ, cô quay đầu lại, cung kính hỏi ý Lương Quyến.

"Không, đưa tôi đến phim trường Lệ Sơn trước." Lương Quyến khẽ nhắm mắt, từ chối dứt khoát không chút do dự.

Lưu Linh Linh mím môi, không vội trả lời. Cô ấy siết chặt chiếc điện thoại trong tay, trong mắt hiện lên vài phần do dự. Theo lý cô chỉ nghe lệnh từ Lục Hạc Nam, nhưng người phụ nữ này rõ ràng có quan hệ không đơn giản với anh...

Lời nói của Lương Quyến khiến Lưu Linh Linh chần chừ không biết nên làm thế nào.

Không thấy cô ấy trả lời, Lương Quyến từ tốn mở mắt ra, khẽ cong môi, cười rất dịu dàng: "Yên tâm đi, Chủ tịch Lục biết về sắp xếp này rồi. Anh ấy rất bận, chúng ta đừng gọi làm phiền nữa."

Phim trường Lệ Sơn nằm tại Kinh Châu, là một trong những trung tâm quay phim truyền hình và điện ảnh lớn nhất cả nước. Nơi tập trung giới đầu tư và các ngôi sao lớn, thì xe sang tất nhiên cũng không hiếm.

Nhưng khi một chiếc Maybach mang biển số đẹp nội thành Kinh Châu xuất hiện ở bãi đỗ xe công cộng của phim trường Lệ Sơn, vẫn khiến không ít nhân viên trong phim trường ngạc nhiên.

"Lại là tiểu thư của công ty giải trí nào đi vi hành đấy?"

Một diễn viên quần chúng thường xuyên lui tới quảng trường chỉ vào Lương Quyến — người mặc đồ đơn giản đang đứng cạnh chiếc Maybach — rồi cúi đầu thì thầm với đạo diễn casting bên cạnh.

Đạo diễn tuyển vai lên tiếng là người đã làm nghề nhiều năm, từng tham dự không ít sự kiện lớn nhỏ, trong giới cũng coi như có chút quan hệ. Thế nhưng với ông, gương mặt của Lương Quyến vẫn còn khá xa lạ.

Tuy nhiên, người vừa bước xuống từ chiếc Maybach đó, tuyệt đối không phải hạng tầm thường.

"Có lẽ là vậy, tôi nhất thời không nhớ ra được." Đạo diễn casting sĩ diện, cố chấp chống chế, cố tình nói nước đôi.

Một nhân viên hậu trường khác của đoàn phim không nói gì, ánh mắt chăm chú nhìn vào chiếc xe nổi bật nhất trong bãi đỗ, rồi chần chừ cất tiếng: "Tôi nhớ hình như biển số đó là của nhà họ Lục."

"Nhà họ Lục à?" Một người chế tác lớn tuổi phản xạ có điều kiện ngẩng đầu, nheo mắt nhìn bóng lưng của Lương Quyến phía trước.

"Xét về chiều cao thì đúng là giống tiểu thư lớn nhà họ Lục, Lục Nhạn Nam, nhưng tháng trước tôi mới gặp cô ấy ở một buổi đấu thầu, lúc đó cô ấy vẫn để tóc ngắn ngang vai cơ mà."

Một đạo diễn võ thuật nói giọng miền Nam cười khẽ, tiếp lời: "Vậy thì chắc không phải là tiểu thư nhà họ Lục rồi?"

Ai cũng biết, trong thế hệ trẻ của nhà họ Lục chỉ có một cô gái là Lục Nhạn Nam. Sau khi loại trừ khả năng duy nhất đó, đám đông tụ tập ở quảng trường bỗng im lặng vài giây.

"Có khi nào là cô tiểu thư họ Kiều không?" Trong đám người có vài người quen biết trong giới thượng lưu, nắm được những tin tức chưa công bố.

Có người không theo kịp câu chuyện hỏi: "Tiểu thư họ Kiều nào cơ?"

"Chẳng lẽ là con riêng mà phó chủ tịch Trung Thịnh, Kiều Chấn Bang, giấu ở nước ngoài mấy năm nay đó sao?" Người phản ứng nhanh lập tức nối kết cái họ bình thường kia với mọi thông tin mập mờ còn lại.

"Con riêng nhà họ Kiều cũng xứng với nhà họ Lục sao?" Những tiếng hoài nghi lập tức vang lên.

Người đầu tiên nhắc đến nhà họ Kiều bĩu môi kiêu ngạo, thấy bao ánh mắt tò mò đổ dồn về phía mình thì không khỏi ưỡn thẳng lưng, khoe khoang rõ rệt: "Các người thật thiếu hiểu biết. Giờ nhà họ Lục đã tứ bề thọ địch, không còn như xưa nữa. Nhân lúc Lục Đình Tích đổ bệnh, nhà họ không kịp kiểm soát Trung Thịnh, thì nhà họ Kiều đã kịp thời kéo gần được gần 60% cổ đông bên đó rồi."

"Bảo sao —"

Ai đó ngoài rìa đám đông kéo dài giọng cảm thán, lập tức lại khiến mọi người chú ý.

"Bảo sao cái gì?"

"Bảo sao mấy tháng trước trong các buổi tiệc từ thiện hay lễ kỷ niệm, bà hai nhà họ Lục, Tống Nhược Cẩm, cứ đứng bên cạnh cô tiểu thư nhà họ Kiều. Hóa ra nhà họ Lục đang muốn làm lành với nhà họ Kiều à?"

"Không chỉ là làm lành đâu nhỉ?" Có người nhíu mày, không đồng tình với nhận định đó.

"Chứ còn gì nữa?"

"Không chừng Trung Thịnh định kết thông gia với nhà họ Kiều đấy —"

Những lời đồn đại phía sau bị Lương Quyến để lại cả ở sau lưng. Lưu Linh Linh cắn môi dưới, không rõ Lương Quyến đi trước mặt cô rốt cuộc đã nghe thấy bao nhiêu.

Người phụ trách tiếp đón đã nhận được tin từ tối hôm qua, vừa đến đầu giờ chiều đã sớm đứng đợi ở cổng phụ phim trường.

"Cô Lương phải không? Tôi là Từ Vĩnh Xương, phụ trách hậu cần của đoàn phim 'Tìm Đảo', là đạo diễn Trình bảo tôi đến đón cô."

Từ Vĩnh Xương đưa thẻ công tác đeo trên cổ ra trước mặt Lương Quyến, cô chỉ liếc nhìn lấy lệ rồi lịch sự mỉm cười chào hỏi.

Thấy dáng vẻ nửa cười nửa không của cô, Từ Vĩnh Xương cứ tưởng cô phật ý vì thấy bị xem thường, vội vàng biện hộ thay cho Trình Yến Thanh.

Toàn bộ đoàn phim 'Tìm Đảo' đều biết đại đạo diễn Trình Yến Thanh mong chờ sự xuất hiện của Lương Quyến đến nhường nào.

"Đạo diễn Trình đang cùng diễn viên đọc kịch bản, nên không đích thân ra đón được." Từ Vĩnh Xương vừa giải thích vừa để ý sắc mặt Lương Quyến.

Cô bật cười khẽ: "Không sao đâu, tôi đến đây là để học hỏi từ đạo diễn Trình, không làm lỡ việc của anh ấy là tốt rồi."

Thấy ánh mắt cô hoàn toàn không để tâm, Từ Vĩnh Xương mới thở phào nhẹ nhõm.

"Vậy chúng ta đi thôi." Lương Quyến khẽ nhấc tay, bước về phía trước.

Lưu Linh Linh nãy giờ im lặng đi bên cạnh cô thấy vậy cũng vội vàng bước theo. Chỉ là gót chân còn chưa chạm đất, đã bị Từ Vĩnh Xương giơ tay ngăn lại.

"Sao vậy?" Lương Quyến hơi khựng lại, quay đầu nhìn.

"Xin lỗi cô Lương, do quy định của bên sản xuất, người ngoài không được vào phim trường của 'Tìm Đảo'." Tay Từ Vĩnh Xương vẫn chắn ngang trước ngực Lưu Linh Linh, mặt thì vẫn hướng về phía Lương Quyến, nở nụ cười áy náy.

"Không sao, không vấn đề gì." Lương Quyến chớp mắt, không hề có chút do dự nào trong lời nói.

Lưu Linh Linh thoáng luống cuống: "Cô Lương —"

"Không sao đâu Linh Linh, tôi vào một mình là được rồi, cô vào cũng không giúp gì được mà." Lương Quyến nhẹ giọng gọi tên cô, "Chỉ là phiền cô một chút, giúp tôi để hành lý ở cổng."

Nói đến đây, cô lại nhìn sang Từ Vĩnh Xương, anh ta lập tức hiểu ý: "Cô yên tâm, tôi nhất định sẽ đưa hành lý đến khách sạn đoàn phim."

Vẻ mặt sững sỡ hiện rõ trên gương mặt Lưu Linh Linh.

"Cô Lương, cô... cô không ở khu nhà số một nữa sao?"

Công việc thường ngày của trợ lý hành chính vốn đã không nhẹ nhàng, nhưng hôm nay Lục Hạc Nam chỉ giao cho Lưu Linh Linh hai nhiệm vụ:

Một, đi cùng Lương Quyến làm quen với phim trường Lê Sơn;

Hai, sau khi kết thúc công việc, đưa cô về lại khu nhà số một.

Vậy mà đến giờ, cô lại chẳng hoàn thành được việc nào.

Lưu Linh Linh nuốt khan, nhìn bóng lưng Lương Quyến đã khuất dần phía xa, tuyệt vọng rút điện thoại gọi cho Lục Hạc Nam.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK