Đến khi Tạ Tư Giác xử lý xong những chuyện khác bên mình, một thân thoải mái đến thăm đoàn phim thì đã là cuối tháng Tư.
Lúc này trong đoàn phim đã dần đi vào guồng quay ổn định, buổi đọc kịch bản dài hơi cũng gần đến hồi kết.
"Sao bây giờ mới đến? Không phải nói sau khi nhập học là tới chơi à?" Đồng Hân Nhiên gọi người mang thêm một chiếc ghế đến, vẫy tay bảo Tạ Tư Giác ngồi xuống.
Tạ Tư Giác chỉ cười khẽ, qua chiếc bàn dài khẽ liếc mắt nhìn Nguyễn Kính Tề một cái, rồi cả hai lập tức né tránh ánh nhìn, ăn ý làm như chẳng quen biết nhau.
"Dạo này chuyện ở trường với chuyện nhà đều khá nhiều, nhất thời không rảnh rỗi để ghé qua."
Tạ Tư Giác ôm chén trà, nhã nhặn mỉm cười, ánh mắt lơ đãng lại rơi vào người đang ngồi ghế chính – Lương Quyến.
Cô đang kiên nhẫn giúp bạn diễn nam bên cạnh nhập vai, trong tay cầm kịch bản, ánh mắt dịu dàng bình thản. Chỉ khi nói đến đoạn đặc sắc, đôi mắt tĩnh lặng ấy mới ánh lên chút ánh sáng lấp lánh, đẹp đến nao lòng.
Chỉ là cô dường như đã gầy đi khá nhiều, cả người lún sâu trong ghế, chẳng còn như khi gặp ở Kinh Châu. Gương mặt tái nhợt, mỏng manh như người đang bệnh.
Đồng Hân Nhiên đáp nhẹ một tiếng, vì Lương Quyến đang bận làm việc nên cô đành bất đắc dĩ đảm đương việc xã giao, tiếp tục trò chuyện với Tạ Tư Giác.
"Vậy à? Không có chuyện gì lớn chứ, giải quyết xong hết chưa?"
Tạ Tư Giác khẽ gật đầu, định thuận miệng nói một câu để Đồng Hân Nhiên yên tâm, nhưng vừa ngẩng đầu lên liền bắt gặp khoảnh khắc ánh mắt Lương Quyến chạm vào ánh mắt một nam diễn viên nào đó.
Biểu cảm trên mặt Lương Quyến rất nhẹ nhàng, không hề mang ý gì khác, cũng chỉ thoáng qua rồi biến mất, vậy mà tim Tạ Tư Giác vẫn không kìm được bị xiết chặt một chút, cứ như đang thay một người đàn ông đang nằm trên giường bệnh cảm thấy bất bình.
Trước khi đến thăm đoàn phim, Tạ Tư Giác đã tìm hiểu kỹ. Cậu biết người đàn ông đang ngồi cạnh Lương Quyến hiện giờ chính là nam chính của bộ phim này — Trịnh Sở Mặc.
Cậu ta chẳng có danh tiếng gì vang dội, cũng không có bất kỳ giải thưởng nào để chứng minh thực lực, danh hiệu duy nhất có thể lấy ra khoe được chắc chỉ là cái tiêu đề được các tài khoản marketing thổi phồng đến tận trời — "Nam chính được Lương Quyến đích thân chọn lựa."
Tạ Tư Giác cụp mắt xuống, khẽ hừ một tiếng, lòng hiếu thắng trong chớp mắt bốc lên. Cậu nuốt lại câu "đã giải quyết xong rồi" vừa đến cửa miệng, sau đó nâng cao giọng, âm điệu nhấn nhá rõ ràng, đầy ẩn ý: "Cũng chẳng phải chuyện gì lớn, chỉ là chú ruột bị bệnh, khá nặng, mấy vị trưởng bối trong nhà đều rất lo."
Cách vài chiếc ghế, tay Lương Quyến đang cầm kịch bản bỗng khẽ run. Không biết cô vừa nghĩ đến điều gì, gương mặt vốn bình tĩnh lại thoáng qua một tia thất thần rất nhẹ.
"Sao vậy?" Trịnh Sở Mặc ngẩng đầu, nhạy bén nhận ra cảm xúc thay đổi trong cô.
"Không sao, chỉ là đột nhiên nghĩ câu thoại này có thể mài giũa thêm một chút."
Lương Quyến chớp mắt một cách máy móc, cố tình làm ngơ ánh mắt đầy mong đợi của Tạ Tư Giác, cúi đầu nín thở, chăm chú nhìn vào kịch bản trong tay.
Nhưng đúng lúc này lại là mấy dòng khó hiểu, cô cứng đờ người, cố gắng tĩnh tâm đọc hồi lâu, đến mức hai mắt mờ dần vẫn không thể tiêu hóa nổi mấy câu chữ dở dang ấy.
Trong đầu chỉ còn quanh quẩn một câu hỏi nhẹ tênh mà dai dẳng: Vì sao anh ấy lại đổ bệnh?
Mãi đến giữa trưa, Tạ Tư Giác mới rốt cuộc tìm được cơ hội né người khác, trò chuyện riêng với Nguyễn Kính Tề.
"Chú ấy sao rồi?" Nguyễn Kính Tề nắm lấy cổ tay Tạ Tư Giác, vội vàng hỏi.
"Không có gì nghiêm trọng, chị đừng lo, chỉ là mấy hôm trước bị mưa, trúng gió cảm lạnh thôi."
Tạ Tư Giác dịu giọng, cố gắng trấn an chị gái: "Chẳng qua là em thấy Trịnh Sở Mặc ra vẻ quá, nên cố ý thêm mắm dặm muối khi nói chuyện thôi."
Nguyễn Kính Tề thở phào nhẹ nhõm, nhưng khi nhắc đến Trịnh Sở Mặc vẫn không giấu nổi bất mãn.
"Chị cũng ghét cậu ta chết đi được, suốt ngày mượn cớ giảng kịch, cứ bám riết lấy chị Quyến. Thật không hiểu chị ấy thấy cậu ta có điểm gì mà lại chọn làm nam chính."
"Có lẽ là... giống một chút chăng." Tạ Tư Giác nhún vai, đáp rất nhanh.
"Hả?" Nguyễn Kính Tề ngạc nhiên, tưởng mình nghe nhầm.
"Chị không thấy lúc Trịnh Sở Mặc lạnh mặt và im lặng rất giống chú ấy sao?"
Nguyễn Kính Tề ngẩn người, nghĩ đến một vài tình tiết trong kịch bản, trong lòng mơ hồ nổi lên một tia hiểu ra.
Sau vài giây im lặng, cô hậm hực phản bác: "Giống thì đã sao? Em là cháu ruột của chú ấy kia mà. Nếu chỉ cần giống là đủ khiến chị Quyến rung động, em thắng từ lâu rồi."
Tạ Tư Giác không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn về phía trước.
"Dạo này sức khỏe chị Quyến cũng không tốt lắm." Nguyễn Kính Tề thở dài, theo ánh mắt cậu nhìn sang người phụ nữ đang nằm nghỉ trên ghế dựa, giọng nói thấp thoáng lo âu.
"Lúc nào em chẳng giỏi ăn nói, rảnh rỗi thì qua nói chuyện chọc chị ấy cười nhiều vào."
Đang là cuối tháng Tư, thời tiết ở Bắc Thành tuy chưa nóng bức nhưng cũng không còn dính dáng gì đến cái lạnh.
Câu nói "sức khỏe không tốt" của Nguyễn Kính Tề không hề có chút phóng đại nào.
Giữa trưa nắng gắt, Lương Quyến nằm nghiêng trên chiếc ghế mây, đầu ngón tay vẫn lạnh buốt, trong tay còn ôm chặt một túi chườm nóng. Ngay cả trong giấc ngủ, cô cũng chẳng yên ổn, đôi mày thanh tú khẽ nhíu lại trên gương mặt trắng bệch gần như trong suốt.
Tạ Tư Giác len lỏi qua đám người, rón rén đi đến bên cạnh cô. Còn chưa kịp ngồi xuống, Lương Quyến đã chậm rãi mở mắt.
"Làm chị tỉnh à?" Tạ Tư Giác xoa đầu, trong mắt toàn là vẻ ngượng ngùng của một cậu trai trẻ.
"Không, tôi dễ tỉnh mà." Lương Quyến mỉm cười nhạt, đưa tay kéo cậu ngồi xuống, cố chống người dậy, gắng gượng tỏ ra có sức mà trò chuyện: "Sao? Đoàn phim vui không?"
Tạ Tư Giác khẽ nhếch môi cười, coi như trả lời.
Lương Quyến cũng cười dịu dàng theo, không tiếp tục gặng hỏi, im lặng một lát rồi mới nói: "Cậu có phiền nếu tôi hút một điếu không?"
Người đang bệnh thì không nên hút thuốc, nhưng người trước mặt lại cứng đầu giống hệt người ở nhà kia, Tạ Tư Giác biết mình không cản nổi, nên chỉ khẽ lắc đầu.
Điếu thuốc đặt lên môi, Lương Quyến lục lọi người mình một vòng vẫn không tìm thấy bật lửa. Cô thở dài bất lực, ngậm thuốc nơi môi, chuẩn bị cất lại vào hộp thì bắt gặp Tạ Tư Giác nghiêng người tới, bật chiếc bật lửa, bàn tay khum lại thắp lên một ngọn lửa nhỏ le lói.
Lương Quyến sững người trong giây lát, theo phản xạ cắn điếu thuốc, cúi người lại gần.
Ngọn lửa cháy rực, ánh mắt và ý thức đều trĩu xuống. Khoảnh khắc đuôi thuốc bị đốt cháy, Lương Quyến liếc nhìn chiếc bật lửa trong tay Tạ Tư Giác — tinh xảo, nhỏ nhắn, lớp vỏ bạc quen thuộc, rất giống cái cô đã bỏ quên ở nhà anh.
"Cái này là...?" Cô ngập ngừng hỏi, giọng nhẹ nhàng khàn đặc, thoáng chút không thể tin nổi.
Tạ Tư Giác cúi đầu cười khổ một tiếng, ngón tay lướt nhẹ lần cuối qua chiếc bật lửa, rồi tránh ánh mắt cô, trịnh trọng mà không nỡ đặt nó vào lòng bàn tay Lương Quyến.
"Từ góc độ ích kỷ, tôi không muốn để chiếc bật lửa này xuất hiện trước mặt chị nữa. Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, tôi vẫn muốn chị vui vẻ một chút."
Dù cho niềm vui ấy chỉ là thoáng qua, dù cho niềm vui ấy mang vị đắng.
Nguyễn Kính Tề muốn cậu làm Lương Quyến vui, nhưng Tạ Tư Giác biết bản thân không có khả năng đó. Người thực sự có thể khiến cô vui vẻ chỉ có một người. Điều thực sự khiến cô hạnh phúc cũng chỉ liên quan đến một người ấy.
Những người khác, những chuyện khác, trong lòng cô, sợ rằng đến cả tạm bợ cũng không tính là được.
Lương Quyến sững sờ, chiếc bật lửa yên lặng nằm trong tay cô, nhưng cô lại không dám động đậy.
Mất rồi lại có lại là cảm giác như thế nào? Lương Quyến không thể cảm nhận nổi.
Có nên vui không? Nhưng khóe môi lúc này lại cứng ngắc đến đau đớn.
Có lẽ chiếc bật lửa đã rời khỏi anh quá lâu, lớp vỏ lạnh ngắt chẳng còn lại chút hơi ấm từ lòng bàn tay anh. Cảm giác đã tê dại, chỉ đến khi chạm phải một chỗ lồi lõm lạ thường nằm ngoài ký ức, cô mới giật mình nín thở.
Lương Quyến kẹp điếu thuốc bằng một tay, khói sương mù mịt, cay xè mắt nhưng cô không chớp lấy một lần, chỉ gắt gao nhìn vào đáy chiếc bật lửa — nơi khắc những dòng chữ nhỏ, không rõ ai, ở đâu, vào lúc nào đã để lại.
Một hồi lâu, cô bật tiếng nức nở trong thảm hại, òa khóc thành tiếng.
Cô vẫn nhớ, rất lâu rất lâu về trước, có một người đàn ông yêu cô tha thiết, muốn gửi tới cô lời chúc phúc viên mãn nhất thế gian này. Nhưng lại sợ nước đầy thì tràn, trăng tròn rồi lại khuyết, không dám nói quá mức.
Sau cùng, sau bao trăn trở, anh mới run rẩy đặt bút viết tám chữ ấy, viết bằng cả lòng chân thành.
— Anh từng nói: "Chỉ mong cô Lương được trời quyến cố, mọi sự hanh thông."
— Cuối cùng còn cung kính thêm một câu: "Lục Tam kính bút."
Nước mắt rơi lã chã, Lương Quyến vừa khóc vừa cười, đến khi ánh nhìn hoàn toàn mờ nhòe vì nước mắt.
[Được trời quyến cố, mọi sự hanh thông]
Lần này không có xưng hô, cũng chẳng có tên người gửi, nhưng lại là lần thứ ba — anh trao câu chúc ấy vào tay cô.
*
Tạ Tư Giác lêu lổng trong đoàn phim suốt một tuần liền, không hiểu sao chuyện vốn không nên lan truyền lại bay đến tận tai bà Lục Trường Âm bên kia đại dương.
Dù đã nhập cư và tái giá ở nước ngoài nhiều năm, nhưng trong xương cốt Lục Trường Âm vẫn giữ nguyên phong cách làm việc quyết đoán của nhà họ Lục.
Vừa nghe nói đứa con trai mình nâng như trứng mỏng đang ở Bắc Thành, dây dưa với một nữ đạo diễn hơn nó đến bảy tám tuổi trong đoàn phim, bà liền giận dữ bay thẳng đến Bắc Thành ngay lập tức.
Khi vội vã đến đoàn phim,Tạ Tư Giác đang ngậm một điếu thuốc chưa châm, ngồi phơi nắng cùng vài nhân viên hậu trường. Dáng vẻ bất cần đời của thằng con suýt khiến Lục Trường Âm dù tuổi tác đã cao nhưng vẫn còn mặn mà ngất ngay tại chỗ.
May thay hôm đó,Nguyễn Kính Tề có việc đến Quan Giang Phủ tìm Lục Hạc Nam, vừa vặn đi đường tránh được một kiếp nạn.
Ở Bắc Thành, Lục Trường Âm gần như không có ai thân thích. Muốn giáo huấn con trai giữa đường thì mất thể diện, nghĩ đi nghĩ lại, chỉ còn cách kéo nó về Quan Giang Phủ — nơi tạm trú của Lục Hạc Nam tại Bắc Thành — để "đại chiến".
"Chị Trường Âm, chị về nước khi nào vậy?" Vừa mở cửa thấy người, Sở Hằng giật nảy mình.
"Cậu cũng ở Bắc Thành à?" Lục Trường Âm không trả lời mà hỏi lại, chỉ liếc Sở Hằng một cái xem như chào hỏi rồi lập tức đẩy Tạ Tư Giác vào trong nhà.
Nghe thấy tên mẹ, Nguyễn Kính Tề vứt máy tính, vừa bò vừa chạy ra khỏi phòng.
"Mẹ, sao mẹ lại đến Bắc Thành vậy?" Cô tròn xoe mắt, không tin nổi vào mắt mình.
Lục Trường Âm chỉ tay vào Tạ Tư Giác đang cuộn mình trên ghế sofa, tức giận nói: "Cũng tại thằng em con không khiến mẹ yên lòng, học hành chẳng ra sao!"
Nguyễn Kính Tề nuốt nước bọt, còn chưa kịp hỏi rõ đầu đuôi đã thấy mẹ mình mặt lạnh như tiền đi thẳng vào phòng khách, y như muốn hỏi tội.
"Chị đến cũng không báo trước một tiếng để em cho người ra sân bay đón." Lục Hạc Nam nghe tiếng thì khẽ ho vài tiếng, vịn bàn định đứng lên.
Lâm Ứng Sâm đứng bên vội đỡ, liếc mắt nhìn Lục Trường Âm, linh cảm báo rằng — lần này bà đến không có chuyện gì tốt lành.
Vừa nhìn thấy vẻ mặt bệnh tật của Lục Hạc Nam, Lục Trường Âm đã đoán được anh thực sự đang bệnh, lòng oán trách anh không dạy dỗ tốt con trai cũng vì thế mà nguôi đi quá nửa.
"Thôi thôi, bệnh còn không chịu nghỉ ngơi, còn làm cái gì nữa?"
Lục Trường Âm bước nhanh tới, ấn Lục Hạc Nam ngồi lại vào ghế. Ánh mắt sắc bén quét qua mặt bàn, rồi lướt qua Lâm Ứng Sâm và Sở Hằng, cuối cùng dừng lại nơi khuôn mặt gầy yếu của Lục Hạc Nam, sự lo lắng hiện rõ trong cặp mày cau chặt.
"Mấy người các cậu định chuyển văn phòng Trung Thịnh về nhà ở Bắc Thành luôn chắc?"
Lục Hạc Nam khẽ cười hai tiếng, không giải thích gì.
Lâm Ứng Sâm thấy tình hình căng, mạnh dạn lên tiếng: "Gần đây Bắc Thành có một mảnh đất quan trọng sắp phát triển, mà Hạc Nam lại bất ngờ bị bệnh , bọn em mới tạm lấy đây làm căn cứ."
Lục Trường Âm gật đầu, sắc mặt dịu lại đôi chút, không tiếp tục làm khó nữa, quay sang nhìn hai đứa con đang đứng thở cũng không dám mạnh trước cửa phòng.
"Sớm biết các cậu ở nhà bận việc chính, tôi đã không đến." Bà thở dài, giọng lùi lại vài phần.
Lục Hạc Nam cầm tách trà, liếc nhìn Tạ Tư Giác như có điều suy nghĩ, rồi nhẹ nhàng đỡ lời: "Lại là do thằng bé gây họa à? Cũng trách dạo này em không còn sức để quản."
Nghe Lục Hạc Nam lập tức nhận trách nhiệm về mình, Lục Trường Âm im lặng một lát, nghẹn lời, không biết xả giận vào đâu.
Bà khoát tay, giọng đã mệt mỏi: "Không liên quan gì đến cậu cả. Dù cậu có mắt tinh tai thính cũng không trông nổi thằng nhóc này!"
Nguyễn Kính Tề im lặng nghe một lúc lâu, rốt cuộc không nhịn được mà lên tiếng bênh vực em trai: "Em trai ở Bắc Thành rất ngoan mà, sao lại như mẹ nói là không ra gì?"
"Rất ngoan ư?" Lục Trường Âm cười lạnh một tiếng, dừng lại một chút, suýt nữa thì nén không được mà buông lời khó nghe hơn.
"Nó không chịu học hành tử tế ở Hoa Thanh, suốt ngày ở trong đoàn phim liếc mắt đưa tình với một nữ đạo diễn lớn hơn nó bảy tám tuổi, làm mấy chuyện không ra gì, thế mà gọi là ngoan à?"
Lông mày của Nguyễn Kính Tề giật mạnh, cô mất đúng một giây để đoán xem người mẹ nhắc tới là ai, rồi lại dùng thêm một giây nữa để nghĩ ra lời bào chữa cho Tạ Tư Giác.
"Nó chỉ đến đoàn phim để tham quan quy trình quay phim thôi, đâu có liếc mắt đưa tình gì với đạo diễn nữ?"
Lục Trường Âm liếc cô một cái, chỉ một câu thôi đã khiến Nguyễn Kính Tề cứng họng: "Làm sao con biết? Chẳng lẽ con tận mắt chứng kiến trong đoàn phim chắc?"
Nguyễn Kính Tề lùi lại nửa bước, kiên quyết lắc đầu, sau đó chỉ còn biết bất lực nhìn Tạ Tư Giác.
Có lẽ nhận ra thái độ mình hơi quá khắt khe, Lục Trường Âm cố gắng bình tĩnh lại, hạ giọng khuyên nhủ đầy ẩn ý: "Mẹ không cổ hủ, cũng không phải không chấp nhận tình chị em. Chỉ là con không nên chọn một người phụ nữ có đời tư hỗn loạn như vậy."
Người vẫn im lặng nãy giờ – Tạ Tư Giác – hít sâu một hơi, nắm chặt nắm đấm, không hề e ngại nhìn thẳng vào mắt mẹ mình:
"Mẹ sai rồi. Thứ nhất, cô ấy không hề thích con. Thứ hai, cô ấy cũng không phải loại người tồi tệ như mẹ nói."
Hay lắm! Trong lòng Nguyễn Kính Tề không nhịn được mà vỗ tay khen ngợi. Cô nghĩ: Ngay cả người đàn ông chững chạc và quý phái bên cạnh cô ấy mà cô ấy còn có thể buông bỏ dứt khoát, thì sao lại đi để mắt đến một thằng nhóc miệng còn hôi sữa như em mình chứ?
Lục Trường Âm thấy con trai mềm không ăn cứng cũng không xong, liền nghiến răng nghiến lợi, lấy từ trong cặp công văn ra một bản báo cáo y tế mà mấy hôm trước người ta đưa đến tay bà, ném mạnh vào mặtTạ Tư Giác: "Mẹ biết ngay mà, con không thấy quan tài chưa đổ lệ! Tự con xem trên đó viết gì đi!"
Lục Trường Âm thở dốc, ngực phập phồng dữ dội: "Sảy thai dẫn đến vô sinh! Phải bị bao nhiêu người đàn ông làm cho ra nông nỗi này mới có thể để bản thân rẻ rúng đến vậy!"
Có vài từ trong câu nói kia quá nặng nề, Nguyễn Kính Tề không còn tâm trí đâu để nhìn sắc mặt của Lục Hạc Nam, cô lao tới, nắm lấy cánh tay mẹ, xé lòng mà hét lên: "Mẹ! Đừng nói nữa!"
Nhưng Lục Trường Âm đang trong cơn giận, làm sao một cô gái nhỏ như Nguyễn Kính Tề có thể cản nổi?
Bà run rẩy vì tức giận, hai mắt trừng trừng, như thể đang ra tối hậu thư với Tạ Tư Giác: "Con muốn yêu đương mẹ không cản, nhưng ít nhất cũng phải chọn người 'sạch sẽ' một chút!"
Sảy thai? Sạch sẽ? – Cô chỉ yêu anh suốt ba năm, vậy mà giờ lại bị người ta nói thành một kẻ không ra gì như thế sao?
Tay của Lục Hạc Nam khẽ run lên, ly thủy tinh trên bàn rơi "choang" một tiếng vỡ tan thành từng mảnh.
Trong phòng khách hoàn toàn yên lặng.
Sở Hằng là người đầu tiên lấy lại tinh thần, anh mơ hồ nhận ra Lục Trường Âm đã điều tra được gì đó, cả người run rẩy, muốn tìm cách đánh trống lảng.
"Chị à, có khi nào... là hiểu lầm gì đó không?"
Câu nói này quá yếu ớt, căn bản không thể chống đỡ nổi ánh mắt như hồ sâu tĩnh lặng của Lục Hạc Nam.
"Tư Giác, đưa bản báo cáo đó cho chú con xem."
Lục Hạc Nam chậm rãi đứng dậy, đi đến trước mặt Tạ Tư Giác, giọng vẫn trầm ổn như cũ, nhưng Tạ Tư Giác lại bỗng thấy hoảng loạn vô cớ.
Bởi vì cái sự bình tĩnh đó mang theo điềm báo trước cơn bão.
Tạ Tư Giác lắc đầu, ôm chặt bản báo cáo không chịu buông tay, nhưng dù cố đến đâu cũng vô ích. Cuối cùng, bản báo cáo viết đầy nước mắt của những chuyện xưa vẫn rơi vào tay Lục Hạc Nam.
Phải nói thật, cuộc điều tra của Lục Trường Âm so với giới thượng lưu mà nói là khá kém.
Hai tờ giấy mỏng manh bị Lục Hạc Nam cầm chặt trong tay, có lẽ còn chưa xứng là một bản điều tra. Nó không thể nói rõ hết chuyện tình cảm suốt năm năm qua của Lương Quyến.
Trong mắt Lục Hạc Nam, đây nhiều nhất cũng chỉ là một bản hồ sơ bệnh án – hoặc là một câu chuyện đến muộn năm năm. Vài trang giấy mỏng manh, nhưng lại kể rõ một người phụ nữ năm năm trước đã mất đi đứa con của mình trong hoảng loạn và sầu muộn như thế nào.
Giữa anh và cô, từng có một đứa trẻ.
Lục Hạc Nam im lặng mấy giây, gương mặt vốn luôn nghiêm nghị nay hiện lên vẻ bàng hoàng sâu sắc. Anh ngẩng đầu, nhìn về phía người duy nhất có mặt bên cạnh Lương Quyến năm năm trước.
"Sở Hằng..." Anh gọi khẽ, như muốn nghe anh ta phủ nhận.
"Hạc Nam, đừng kích động quá... chuyện cũng đã qua rồi, có thế nào cũng không thay đổi được..." Sở Hằng cúi đầu, mặc định tất cả.
Vì cảm thấy tội lỗi, anh không có dũng khí đối mặt với ánh mắt của Lục Hạc Nam.
"Cậu biết từ lâu rồi, tại sao?" Lục Hạc Nam khẽ cong môi, ánh mắt đầy châm chọc, giọng khàn đặc.
"Cái gì cơ?"
"Tại sao không nói với tôi?"
Lục Hạc Nam lặp lại lần nữa, giọng lạnh lùng đến tột cùng, biểu cảm hoàn toàn bình tĩnh, nhìn Sở Hằng như đang nhìn một người xa lạ chẳng liên quan gì đến mình.
Sở Hằng không chịu nổi ánh mắt đó, người mềm nhũn dựa vào tường. Lâm Ứng Sâm vội vàng đỡ lấy anh, lấy hết can đảm thay anh trả lời: "Là Lương Quyến không cho chúng tôi nói với cậu."
Thật đúng là... một lý do nghe qua thì có vẻ rất hiển nhiên.
"Thì ra cậu cũng đã biết từ lâu rồi sao?" Lục Hạc Nam bật cười khẽ, trong khoảnh khắc ấy anh cảm thấy thế sự thật nực cười, ánh mắt sắc bén khóa chặt lấy hai người bạn mà anh từng tin tưởng nhất.
Đến hôm nay quay đầu nhìn lại, niềm tin ấy thật rẻ mạt, cũng thật đáng buồn.
Anh vô lực tựa vào mép bàn, một tay nắm chặt bản báo cáo không chịu buông, như thể đang gắng giữ lấy đứa con đã rời xa anh suốt năm năm qua; tay kia nhẹ nhàng đè lên trái tim đang đập chậm dần.
Nỗi đau lan ra, mà cảm giác đau đớn lại vừa chậm chạp vừa dữ dội.
Ngay giây phút này, anh thậm chí không thể phân biệt nổi cơn đau ấy đến từ thể xác hay chỉ là do tâm trí tưởng tượng ra.
Lâm Ứng Sâm không nhận ra sự khác thường của Lục Hạc Nam, anh cúi đầu, vẻ mặt khổ sở như thể lại bị kéo trở về thời điểm hoang mang năm năm trước.
"Lương Quyến nói, việc mất đứa con có lẽ là ý trời, là ông trời thay cô ấy đưa ra lựa chọn, để cô ấy hoàn thành việc lớn."
Hay cho một chữ "việc lớn".
Lục Hạc Nam khẽ chớp mắt, chẳng hiểu sao lại bật cười khẽ, hốc mắt cay xè đỏ hoe. Một giọt lệ muộn màng năm năm trời lặng lẽ rơi trên bản bệnh án, khiến những dòng chữ đen nhòe ra từng lớp, tựa như một đóa hoa – một đóa hoa chưa kịp nở rộ đã héo tàn lụi tắt.
Lâm Ứng Sâm ngừng lại một chút, đè nén sự uất nghẹn trong lồng ng.ực, tiếp tục cắn răng thuật lại nguyên văn lời của Lương Quyến năm đó: "Cô ấy còn nói, chuyện đã xảy ra rồi thì không cần thiết để cậu biết nữa, nếu không sẽ mất nhiều hơn được, ảnh hưởng đến sự phán đoán và quyết định của cậu."
"Mất nhiều hơn được sao?"
Lục Hạc Nam cười lạnh một tiếng, ánh mắt không mang chút cảm xúc nào nhìn thẳng vào Lâm Ứng Sâm, từng chữ từng lời như đang ép hỏi: "Vậy cậu thử nói xem, với sự phán đoán và quyết sách 'chính xác' của tôi, suốt năm năm qua tôi rốt cuộc đã được gì, và mất những gì?"
Lâm Ứng Sâm cố ý phớt lờ câu hỏi ấy, anh tiếp tục thuật lại sự thật năm xưa một cách chậm rãi và vô cảm: "Nếu để cậu biết chuyện đó, nhất định cậu sẽ bất chấp sự sống cái chết của nhà họ Lục, liều mạng đến cùng với nhà họ Kiều."
"Lương Quyến biết bác cả có ý nghĩa thế nào với cậu, nên không muốn để bác phải nhắm mắt không yên nơi chín suối. Cô ấy càng không muốn nhà họ Lục bị hủy hoại trong tay cậu, rồi mang tiếng là bất hiếu."
Cổ họng nghẹn lại, nỗi đau dường như xuất phát từ tận sâu trong lục phủ ngũ tạng, Lục Hạc Nam chết lặng, trong khoảnh khắc ấy anh bỗng mất đi khả năng mở miệng.
Thì ra cô đã tính toán được tất cả.
Một cô gái trước mặt anh lúc nào cũng thuần khiết ngây thơ lại có thể chỉ trong chớp mắt nhìn thấu anh như vậy. Mà trong cảnh biến cố cô đơn không chốn nương tựa ấy, cô lại có thể bình tĩnh đến mức thay anh cân nhắc kỹ mọi lợi – hại, được – mất.
— Cô không muốn anh khó xử, cho nên mới cam tâm tình nguyện tự mình chịu khổ.
Cảm giác mất kiểm soát đến bất ngờ như một cơn bão, trái tim ngừng đập, không khí trở nên thật loãng, ý thức vụt tắt, những tiếng gọi khẩn trương xung quanh cũng chỉ còn là tiếng ồn trắng vô định.
Lục Hạc Nam chỉ thấy mệt mỏi.
Vì thế anh nhắm mắt lại, trên gương mặt trắng bệch là giọt lệ cuối cùng rơi xuống.