Nhưng những lời ngông cuồng đến mức không còn giới hạn đó, Lục Hạc Nam sẽ không nói cho Lương Quyến nghe. Anh cụp mắt trầm ngâm, sau một hồi suy nghĩ, mới chậm rãi trả lời bằng giọng điềm đạm:"Dù sao thì cũng không phải chuyện gì quá khó giải quyết."
Anh dừng lại một chút, như thể muốn nói thêm điều gì rồi lại thôi. "Đừng quá lo lắng."
Khi cần thiết, anh sẽ ra tay theo cách của mình, nên chẳng cần Lương Quyến phải vì mấy chuyện nhỏ này mà bận tâm.
Nhưng kiểu an ủi sáo rỗng đó chẳng thể xoa dịu được tâm trí luôn suy nghĩ vẩn vơ của Lương Quyến. Cô gật đầu lấy lệ, rồi xoay người bước về phía cổng trường.
Lúc ấy đã gần mười một giờ trưa. Tuy không thể nói là xe cộ nườm nượp, nhưng đến gần giờ ăn trưa, những chiếc xe giao đồ ăn chạy như bay đến kịp giờ giao, chen chúc trước cổng trường Hoa Thanh.
Lương Quyến cúi đầu, trong lòng đang nghĩ nên mở lời với gia đình thế nào, không hề chú ý đến giao thông hỗn loạn xung quanh. Bất ngờ, một chiếc xe giao đồ ăn lao thẳng về phía cô với tốc độ không hề chậm.
Lướt sát qua vai, cô chỉ cảm thấy một luồng gió mạnh vụt qua. Ngay giây tiếp theo, cô như chiếc lá khô rơi từ cành, nhẹ nhàng rơi thẳng vào lòng Lục Hạc Nam.
Lương Quyến vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, còn Lục Hạc Nam thì đã sợ đến mức mặt tái mét. Tay anh siết chặt eo cô, như thể muốn khắc cô vào tận xương tủy, giọng nói trầm thấp xen lẫn chút giận dữ: "Nhìn đường chứ!"
Anh chàng shipper vội vã tránh sang một bên, rõ ràng vẫn còn hoảng hốt. Xe đã chạy xa hơn chục mét mà vẫn còn ngoái đầu lại nhìn liên tục.
"Lương Quyến, em đừng hấp tấp như vậy." Lục Hạc Nam nhíu mày, nới lỏng vòng tay một chút, giọng nói vừa bất lực vừa bực dọc. "Không có chuyện gì nghiêm trọng đến mức trời sập cả."
Dù có, anh cũng không sợ. Vì anh sẽ chống trời cho em.
Lương Quyến khẽ đáp một tiếng, ngước lên định đợi anh nói tiếp, nhưng không thấy gì. Cô bỗng bật cười.
"Em cười gì vậy?" Trong mắt Lục Hạc Nam thoáng qua vẻ khó hiểu xen lẫn bất an, nhưng gương mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh.
Lương Quyến ngẩng đầu lên, đôi môi đỏ cong lên, nụ cười trên mặt ngày càng rõ rệt. Nhưng trong mắt Lục Hạc Nam, đó lại là một sự kiên cường gượng gạo, một cảm giác xa cách không thể diễn tả được.
Quá chói mắt. Anh thật sự không thích điều đó.
"Em vừa sợ anh sẽ nói, mấy chuyện này thì có gì to tát đâu?" Lông mày của cô từ từ giãn ra, khuôn mặt như bừng sáng.
Dù sự sáng sủa ấy chỉ là một kiểu tự giễu.
Cô khẽ dùng sức, thoát ra khỏi vòng tay đang siết chặt của Lục Hạc Nam, lùi lại nửa bước, kéo giãn khoảng cách giữa hai người, rồi nhìn anh thẳng thắn, không chút e dè.
"Em sợ anh sẽ nói, em đừng lo, để anh lo hết cho là được mà."
Lời vừa dứt, tim Lục Hạc Nam khẽ run. Vì đúng là những lời đó đã lướt qua đầu anh, dù anh chưa nói ra.
"May mà anh không nói." Lương Quyến thở phào, nhìn anh thật sâu, rồi bất ngờ kiễng chân, lại lao vào lòng anh, như thể cuối cùng cũng trút bỏ được gánh nặng.
Lưng Lục Hạc Nam vô thức thẳng lên, yết hầu chuyển động liên tục, giọng nói lộ ra chút gì đó bất thường:
"Vì sao em sợ anh nói những lời đó?" Anh hạ giọng hỏi.
Anh cần một lý do, để sau này không vô tình khiến cô khó chịu thêm lần nữa.
Lương Quyến rúc vào lòng anh, hít một hơi thật sâu. Mãi đến khi mũi ngập trong mùi khói thuốc thoang thoảng trên áo anh, cô mới mím môi, thì thầm: "Vì chỉ khi anh không nói ra mấy lời đó, em mới có thể cảm thấy mình ngang hàng với anh."
Đôi môi đỏ mấp máy, thốt ra lời nghe thì kiêu hãnh như chân lý, nhưng gương mặt lại đầy lúng túng.
Sự lúng túng ấy bắt nguồn từ sự thật — rằng từ rất lâu rất lâu trước đây, cô đã nhỏ bé đến mức chẳng có gì gọi là ngang hàng trước mặt anh. Đến giờ còn mong gì một sự bình đẳng bằng lời nói?
Cô giữ chặt giới hạn cuối cùng của mình, mà rốt cuộc chẳng khác gì đang từ bỏ cả lòng tự trọng.
Những lần đón đưa bằng xe sang, những bữa tối tại nhà hàng cao cấp, căn hộ đắt đỏ, những món quà xa xỉ... Tất cả đều không phải thứ một nữ sinh bình thường như cô có thể tự chi trả.
Cô bỗng thấy mình thật mâu thuẫn. Hưởng hết những tiện nghi của tầng lớp thượng lưu, rồi lại muốn giữ lấy sự độc lập về nhân cách.
Nói khó nghe thì — chẳng khác gì đã làm "gái", mà còn muốn xây dựng hình tượng cô gái coi trọng trinh tiết.
Muốn ngang hàng, thì phải trả lại. Mà trả bằng cách nào? Mở chân ra, tranh thủ lúc mình còn hấp dẫn chút ít, để anh ngủ vài lần rồi xem như "có qua có lại" sao?
Vậy còn gọi gì là tình yêu? Chẳng khác nào trao đổi tiền - sắc.
Cuối cùng, Lương Quyến đặt ra cho bản thân một ranh giới cuối cùng: tuyệt đối không mở miệng đòi hỏi bất cứ điều gì nằm ngoài mối quan hệ yêu đương, bao gồm cả tiền và quyền.
Còn trong quan hệ yêu đương, những "lợi ích" chẳng thể tránh, miễn là cô không nói, anh cũng không đề cập, thì cô có thể tự nhủ mình cứ giả vờ ngây ngô mà sống tiếp.
Không phải cô dễ dàng vứt bỏ lòng tự trọng, mà là vì tình yêu này khiến tim cô run rẩy đến mức không thể buông tay.
"Lục Hạc Nam, em biết, những chuyện khiến em thấy như trời sập, có lẽ trong mắt anh chẳng đáng nhắc tới."
Lương Quyến khịt khịt mũi, nói ra từng chữ đứt quãng vì nghẹn ngào: "Nhưng em cầu xin anh, mãi mãi đừng vượt quá giới hạn mà một người yêu nên có."
Nước mắt trào ra ngay khi câu cuối vừa dứt. Sợ nước mắt dính vào áo anh, cô hơi ngẩng đầu lên, không dám tựa sát vào lồng ng.ực rắn chắc ấy nữa.
Cô vẫn chưa nói hết. Khoảnh khắc ngẩng đầu ấy cho cô vài giây để lấy lại hơi thở.
"Tam ca." Cô hạ mí mắt, vài giọt nước mắt còn vương trên lông mi, mất trọng lực rồi rơi xuống không trung.
Cô rất ít khi gọi anh là "Tam ca" theo kiểu người vùng Kinh Châu hay gọi.
Từ miệng người khác, hai chữ đó mang ý kính trọng hoặc lấy lòng. Nhưng từ miệng cô, thường là để trêu ghẹo, nhất là lúc trên giường.
Nhưng hôm nay, hai chữ ấy rơi vào tai Lục Hạc Nam lại khiến anh như nghe sấm bên tai. Không biết có phải ảo giác hay không, mà anh cảm thấy Lương Quyến đang cố làm anh vui.
Cô đang dần dần bẻ gãy từng chút kiêu hãnh, hòa tan nó lại, chỉ để lấy lòng anh.
Lục Hạc Nam đau đến khó tả. Âm thanh chói tai của còi xe, tiếng rao bán ồn ào xung quanh, tất cả đều bị chặn lại ngoài thế giới của riêng anh.
Anh chỉ còn nghe thấy hơi thở mỏng nhẹ của cô, lời thì thầm yếu ớt tựa như gió thoảng.
Cảm giác bị trái tim dẫn dắt không còn lý trí chen vào cứ theo người trước mắt mà trôi dạt... thì ra là như thế này.
"Tam ca." Giọng cô khe khẽ vang lên, nghiêm túc gọi anh một tiếng. Nước mắt rơi hết trên nền xi măng, chỉ còn vài vệt mờ nhạt vương lại trên gương mặt trắng trẻo.
"Em muốn anh hứa với em, mãi mãi, đừng bao giờ tự ý can thiệp vào chuyện riêng của em. Dù là những chuyện trong mắt anh chẳng đáng kể gì, dễ như trở bàn tay."
Em muốn tình yêu của em sạch sẽ và thuần túy. Sự níu kéo, giằng co giữa hai người yêu nhau vốn là điều bình thường – em có thể nợ anh tình cảm, nhưng tuyệt đối không thể mơ hồ nợ anh ơn nghĩa.
Tình cảm đó không giống thứ tình cảm mà người ta mang ra để đền đáp sau khi cân nhắc thiệt hơn.
Lời cầu xin của một người đã tự kết án chính mình và đóng đinh lên cột nhục nhã như cô, mong manh đến mức như một cánh diều sắp đứt dây.
May mắn thay, ngay khoảnh khắc sắp rơi rụng ấy, sợi dây ấy lại nhẹ nhàng đáp xuống, ngoan ngoãn quay về trong tay của Lục Hạc Nam.
Những lời của cô khiến một người vốn luôn bình tĩnh như anh cũng đứng lặng người. Cảm giác cay đắng như sóng ngầm theo từng nhịp thở tràn vào lục phủ ngũ tạng, khiến anh nghẹn thở.
Dù thời điểm và địa điểm hôm nay đều không phù hợp để nói ra điều gì quá sâu sắc, nhưng Lục Hạc Nam vẫn nghe ra được ẩn ý trong lời cô. Cô đang từng câu từng chữ kể về sự kiêu hãnh vụng về, sự tự trọng mong manh của mình.
Nỗi đau trong lòng khiến người ta nghẹn đến không thở nổi. Anh chậm rãi ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt trong trẻo đã được nước mắt rửa sạch, gắng gượng lấy hơi, từng chữ từng câu, tự mình mở lời: "Quyến Quyến, những điều em nói... đối với anh, rất khó."
Cơn nghẹn đè nén nơi cổ họng bấy lâu, rốt cuộc cũng tìm được lối trút ra theo câu nói ấy.
Anh cố giữ bình tĩnh, điều chỉnh hơi thở mấy lần, để quyền chủ động dần dần trở lại tay mình một cách tự nhiên.
Anh đưa tay, áp lòng bàn tay vào gò má lạnh buốt của cô, ngón tay lần lượt lướt qua sống mũi, hốc mắt, nhẹ nhàng xóa đi từng dấu vết nước mắt chưa khô.
Giọng anh vẫn dịu dàng khi cất lời, nhưng lại mang theo sự cứng rắn không thể thỏa hiệp: "Chuyện anh không làm được... thì anh không thể hứa."
Lương Quyến không nói gì, chỉ im lặng nhìn anh.
Đối diện với đôi mắt đỏ hoe nhưng vẫn đầy kiêu hãnh kia, những lời lẽ anh đã chuẩn bị từ trước đều tan biến không dấu vết.
Người luôn mạnh mẽ áp đảo người khác như anh, giờ phút này, trước mặt một cô gái còn chưa bước chân vào xã hội, đến cách giải thích cũng phải dè chừng.
Anh sợ mình không truyền đạt được rõ ràng.
Anh rất sợ cô không hiểu được lòng anh.
Cái gọi là "ranh giới của một mối quan hệ bình thường" là gì? Anh không rõ, cũng chẳng muốn hiểu.
Trong thế giới quan của Lục Hạc Nam, giữa anh và cô không hề tồn tại thứ gọi là ranh giới ràng buộc.
"Quyến Quyến, em muốn bình đẳng, điều đó anh hiểu."
Anh hít sâu một hơi, cố gắng dùng những từ ngữ mềm mại để nói ra suy nghĩ của mình.
"Thứ mà em gọi là bình đẳng, trên nghĩa rộng, chính là công bằng."
Càng nói, giọng anh càng phức tạp. Bàn tay trái vốn đút trong túi áo khoác, bấy giờ không ngừng mân mê chiếc bật lửa bạc.
Chiếc bật lửa vốn lạnh buốt, dần dần bị hơi nóng trong lòng anh nung đỏ.
"Nhưng trên đời này... vốn không thực sự tồn tại công bằng." Anh khẳng định chắc nịch, gần như phủ định luôn khát vọng lớn nhất của cô.
"Anh không cổ súy cho cái gọi là 'công bằng' đó, nhưng anh phải thừa nhận: từ lúc sinh ra, anh đã hưởng hết hào quang mà gia tộc mang lại. Thứ người khác cầu mãi không được, anh chỉ cần đưa tay ra là chạm tới; những vị trí mà người khác phải đấu tranh cả đời, đối với anh chỉ là điểm khởi đầu của anh chị mình."
"Vậy anh có thể làm gì? Lẽ nào vì muốn cái công bằng trong nghĩa tuyệt đối, muốn chiều lòng số đông, anh phải từ bỏ gia tộc, đoạn tuyệt với tất cả?"
"Em hiểu. Nếu không hiểu thì sao có người nói, đầu thai cũng là một môn học vấn?" Lương Quyến mím môi khẽ nói, tranh thủ khi anh ngừng lại hít thở.
Nhưng ngay sau đó, giọng cô đổi hướng, thẳng thắn phản bác: "Nhưng cái công bằng anh nói, không giống cái em đang nói."
Lục Hạc Nam bật cười khẽ: "Không giống chỗ nào?"
Không để cô kịp lên tiếng, anh đã tiếp tục nói: "Trên đời này, trai gái đến tuổi yêu đương có biết bao nhiêu, chỉ riêng Hoa Thanh này thôi, đã không ít người theo đuổi em."
"Vậy tại sao... tại sao em lại chọn anh? Tại sao phải là anh?"
Ánh mắt anh nhìn cô nóng rực. Mà cô lại nghẹn lời. Tình yêu vốn khó nói thành lời, lý do yêu một người, cô thực sự không trả lời được. Có lẽ chỉ vì một ngày nào đó trăng thanh gió mát, họ tình cờ gặp nhau.
Nhưng trong khung cảnh trăng thanh gió mát đó, cô lại không nhất định yêu một người khác. Chỉ là đúng lúc ấy, gặp đúng người ấy, và cô đã thấy được nơi anh, tất cả kiêu hãnh... cùng những tổn thương vỡ nát.
Cô mím môi, đôi mắt khẽ chớp, những lời rối ren trong đầu chẳng biết làm sao nói thành câu cho anh nghe.
May mắn thay, anh không thật sự cần một lời giải thích từ cô. Anh chỉ đang dọn đường cho điều anh muốn nói tiếp theo.
"Em chọn anh, chắc chắn không phải vì tiền hay quyền lực, càng không phải vì họ Lục đứng trước tên anh."
Anh nói nhẹ bẫng, không hề do dự. Anh chưa từng nghi ngờ sự chân thành của cô – đến tận bây giờ, có lẽ cô còn chẳng thật sự hiểu nhà họ Lục ở Kinh Châu đứng ở đâu trong xã hội này.
Cô không biết, cả hai sắp phải đối diện với bao nhiêu cơn bão, bao nhiêu cám dỗ từ tiền bạc và quyền thế.
"Vậy thì sao?" Anh nói tiếp, giọng đều đều nhưng từng chữ như găm thẳng vào tim.
"Chỉ vì những thứ anh sinh ra đã có, lại không thể vứt bỏ, mâu thuẫn với thứ bình đẳng em theo đuổi... nên em định từ bỏ việc yêu anh à?"
Anh quá giỏi ngụy biện, câu hỏi này sắc bén đến đáng sợ, khiến cô phải điên cuồng lắc đầu, nước mắt lại rơi như mưa.
Trước làn nước mắt ấy, lần này anh không né tránh, không lui bước. Lời đã nói đến mức này, giữ thể diện chẳng còn ý nghĩa – chi bằng cứ xé toạc hết, để cả hai nhìn rõ hiện thực từ sớm.
Khoảnh khắc ấy, điều duy nhất còn mang tính dịu dàng, có lẽ chính là việc anh để mặc nước mắt cô làm ướt đầu ngón tay lạnh buốt của mình. Trời biết anh đã căng thẳng thế nào khi nói những điều đó – giữa tiết trời tháng tư dịu dàng, anh lại như rơi vào hầm băng.
"Vậy trong mắt em, những con mèo hoang chó lạc ngoài phố, hay những người xa lạ lướt qua giữa đám đông, họ đều có thể thoải mái, an tâm nhận sự giúp đỡ của anh."
"Còn người con gái anh yêu thương nhất, lại không."
"Vì cái gọi là bình đẳng trong tình yêu, anh bắt buộc phải nhắm mắt làm ngơ trước nỗi khổ của cô ấy."
Anh nghiến răng, giọng khàn đặc, nhẫn tâm hỏi: "Lương Quyến, đó là công bằng trong mắt em sao?"