Mục lục
Trước Khi Tuyết Rơi Hãy Chia Tay
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngồi trong phòng khách quý, Lương Quyến vẫn còn ngẩn người. Cô khó mà đem người đàn ông đang tựa mình trên ghế sofa với thần thái ung dung trước mắt liên hệ với Lục Hạc Nam vừa nãy ở nhà ăn, người cùng cô tranh cãi om sòm bên phần cơm bình dân.

Lúc này đây, anh lại có chút mơ hồ giống với dáng vẻ lần đầu cô gặp — cử chỉ lễ độ, ăn nói nhã nhặn, thái độ hờ hững mà xa cách. Lương Quyến chợt bật cười, trong lòng lại sinh ra một chút chua xót: đây mới chính là "vòng an toàn" của Lục Hạc Nam.

Nguy thật, suýt nữa bị dáng vẻ thân thiện đầy "hạ mình" ấy lừa gạt.

Không, thật ra anh chưa từng lừa cô — là cô không tỉnh táo, suýt chút nữa đã đắm chìm.

"Làm sao vậy? Khát à?" Ánh mắt Lương Quyến nhìn chằm chằm vào mặt Lục Hạc Nam quá đỗi mãnh liệt, khiến anh phải ngắt lời vị quản lý khu vực đang nói, ngẩng đầu hỏi cô bằng giọng dịu dàng.

Lương Quyến không nói gì, chỉ khẽ lắc đầu.

Lục Hạc Nam chẳng để ý đến lời từ chối ấy, đưa mắt quét qua mấy ly nước giải khát trên bàn rồi lịch sự quay sang vị quản lý khu vực: "Làm phiền rồi, cho cô ấy một ly nước ấm."

Không cần đợi quản lý mở lời, người quản lý cửa hàng đã hiểu ý, lập tức lui ra khỏi phòng khách quý. Chẳng bao lâu sau, một ly nước ấm đã được đặt bên cạnh Lương Quyến. Mãi đến khi thấy cô nâng ly nhấp một ngụm, chân mày Lục Hạc Nam mới dãn ra, ra hiệu cho quản lý tiếp tục.

"Anh Lục, chiếc đồng hồ này cần được gửi về tổng bộ để sửa chữa. Sếp Thẩm vừa gọi điện dặn dò, mong anh nhất định chọn thêm một chiếc mới, nếu không thì trong lòng anh ấy áy náy vô cùng." Quản lý khu vực cúi người, thay mặt Thẩm Hoài Tự chuyển lời xin lỗi, sau đó đưa tay ra hiệu về phía cửa. Người quản lý cửa hàng lập tức hiểu ý, bày các mẫu đồng hồ đã chuẩn bị sẵn ra trước mặt Lục Hạc Nam.

Muôn hình muôn vẻ, các kiểu dáng đồng hồ được bày thành hàng trước mặt anh. Lục Hạc Nam vốn không hứng thú, nhưng lại chẳng tiện phụ lòng Thẩm Hoài Tự. Vừa ngẩng đầu, anh liếc mắt thấy cô gái đối diện đang cúi đầu chăm chú nhìn, nhưng vì mặt đồng hồ không quay về phía cô, e rằng cô cũng chẳng thấy rõ chi tiết.

"Em thích cái nào?"

Lương Quyến đang mải mê nhìn đồng hồ, bị Lục Hạc Nam bất ngờ cất tiếng gọi thì giật thót cả người.

Người quản lý cửa hàng vốn rất hiểu chuyện, thấy anh mở lời thì vội vàng đẩy những chiếc đồng hồ về phía cô, để cô dễ nhìn hơn.

"Em? Em không cần đâu." Lương Quyến vội vàng xua tay từ chối, hai má đỏ bừng như lửa.

"Anh đâu nói là tặng cho em." Lục Hạc Nam bật cười trước phản ứng của cô. "Anh bảo em chọn giúp anh."

Lương Quyến lúng túng, có phần ngượng ngùng: "Nhưng em đâu có biết gì về đồng hồ..."

"Anh cũng vậy." Lục Hạc Nam nhướng mày, tỏ vẻ khó xử. "Anh là dân tự nhiên, nào có mắt thẩm mỹ. Em cứ thấy cái nào vừa mắt thì chọn cái đó."

Lương Quyến biết anh chỉ nói để an ủi, nhưng thấy anh nhất quyết, cô đành cắn răng bắt đầu chọn lựa giữa một bàn đầy những món hàng xa xỉ. Việc chọn đồng hồ có mục đích rõ ràng khác hẳn với lúc chỉ nhìn ngắm cho vui, mà đồng hồ thì cũng đâu phải rau ngoài chợ — cô lập tức thấy áp lực tăng vọt.

Thực ra lời Lục Hạc Nam nói cũng chẳng phải quá khiêm tốn: anh thật sự không mấy quan tâm đến việc ăn mặc, hầu hết đồng hồ và trâm cài trong nhà đều là Lục Sâm mua được từ các buổi đấu giá rồi tặng cho anh. Bình thường thì anh có thể tùy ý đeo gì cũng được, nhưng khi xuất hiện trước công chúng, vẫn cần đeo một món phụ kiện thể hiện thân phận — như buổi tiệc tối nay chẳng hạn.

Thấy Lục Hạc Nam giao quyền lựa chọn cho người bạn gái bên cạnh, người quản lý liền bước đến cạnh Lương Quyến, nửa quỳ xuống giới thiệu về kỹ thuật chế tác và phối màu của từng chiếc đồng hồ.

Lương Quyến nghe mà chẳng hiểu được bao nhiêu, những thuật ngữ chuyên môn ấy thật quá xa lạ với cô; hàng loạt kiểu đồng hồ xếp trước mắt cũng khiến cô hoa cả mắt.

Trong mắt cô, những chiếc đồng hồ này đều tinh xảo như nhau, kiểu dáng cũng tương tự, chỉ khác nhau ở màu dây đeo, mặt số và kích cỡ. Những chiếc đắt tiền hơn thì được nạm thêm kim cương quanh mặt đồng hồ.

Người quản lý cửa hàng nói đến khô cả miệng, đang phân vân không biết có nên cho mang thêm vài mẫu khác lên thì cô gái nãy giờ vẫn im lặng bỗng cất giọng trong trẻo:

"Tôi có thể xem chiếc kia không?" Lương Quyến chỉ vào một chiếc đồng hồ đặt hơi xa cô một chút.

Người quản lý nuốt nước bọt. Chiếc đồng hồ ấy có mức giá chênh lệch quá lớn so với chiếc ban đầu của Lục Hạc Nam. Vốn định để lại giới thiệu sau cùng cho có lệ, nào ngờ cô lại thích đúng nó.

Nhưng chưa kịp hành động, Lục Hạc Nam đã đứng dậy, đưa chiếc đồng hồ ấy tới tận tay cô.

"Chiếc này thế nào?" Lương Quyến quay sang hỏi ý kiến người quản lý.

Người quản lý khựng lại, trong đầu nhanh chóng sắp xếp câu chữ, còn chưa kịp mở lời thì quản lý khu vực đã chậm rãi lên tiếng:

"Ánh mắt của quý cô thật tinh tường. Đây là phiên bản giới hạn mùa đông của thương hiệu Royce — nhà thiết kế đã chọn màu xanh lam cho mặt số, bên trong còn có họa tiết hoa tuyết đục lỗ. Trên toàn thế giới chỉ sản xuất đúng năm chiếc: ba cái ở nước ngoài, một ở Cảng Châu, còn lại chính là chiếc trong tay cô."

Quản lý khu vực đúng là giàu kinh nghiệm, lời nói trơn tru khéo léo, tuyệt nhiên không nhắc đến giá tiền, chỉ nêu bật sự đặc biệt.

Tuy nhiên, trong lời giới thiệu ấy cũng có điều giấu kín.

Chiếc đồng hồ này vốn là một cặp — còn có một phiên bản nữ đi kèm. Cuộc gọi từ văn phòng tổng giám đốc chỉ nói chọn đồng hồ cho thiếu gia nhà họ Lục, không nhắc đến việc anh sẽ dẫn theo bạn nữ, nên khi chuẩn bị, người quản lý không đem chiếc đồng hồ nữ ra.

Làm dịch vụ vốn dĩ phải biết tránh rắc rối. Hiện tại cô cũng không thể đoán được quan hệ giữa Lục Hạc Nam và Lương Quyến là gì. Người yêu? Tình nhân? Hay một mối quan hệ nào khác? Trong cái giới ấy, loại quan hệ nam nữ đa dạng khó lường.

Không nhắc đến đồng hồ đôi là cách an toàn nhất — vừa có thể hoàn thành nhiệm vụ với tổng bộ, lại tránh khỏi việc vì muốn bán thêm một chiếc mà vô tình nói hớ, vạ miệng thì người chịu trách nhiệm không phải cô có thể gánh nổi.

Sau một hồi suy nghĩ, quản lý khu vực chọn cách im lặng.

Trong lúc vị quản lý còn đang vật lộn trong cơn giằng xé nội tâm, Lương Quyến vẫn chăm chú nhìn chiếc đồng hồ trong tay. Cô chẳng hiểu gì nhiều, chỉ bị hút mắt bởi bông hoa tuyết đục lỗ giữa mặt số.

Bắc Thành xưa nay nổi danh vì tuyết. Đến Bắc Thành mà chưa thấy tuyết rơi trắng trời, chung quy cũng là một nỗi nuối tiếc...

Trong đời có biết bao điều khiến người ta tiếc nuối, vậy mà chẳng hiểu sao, cô lại không muốn anh phải mang theo nuối tiếc nào cả.

"Anh thích cái này không?" Nhận được sự xác nhận của quản lý khu vực, ánh mắt của Lương Quyến sáng lên, như nâng một báu vật mà nâng niu đưa chiếc đồng hồ ra trước mặt Lục Hạc Nam, mong anh cũng sẽ gật đầu khen ngợi.

Ánh mắt Lục Hạc Nam thoáng trầm xuống, anh cố ép mình rời mắt khỏi khuôn mặt cô, cuối cùng dừng lại nơi bàn tay trắng trẻo đang nâng niu món đồ ấy.

Chiếc đồng hồ có hoa văn bông tuyết kia vốn nằm lẫn trong một dãy những chiếc đồng hồ đắt đỏ, chẳng mấy nổi bật. Vậy mà lúc này, nó như phát sáng lấp lánh.

Anh nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ đó, cổ họng khẽ động, giọng khàn khàn, lặng lẽ đáp: "Thích."

Cho đến khi cùng Lục Hạc Nam rời khỏi cửa hàng Royce, ngồi lại vào ghế phụ, Lương Quyến vẫn không thấy bóng dáng của Quan Lai đâu.

Con bé này lại chuồn đi đâu nữa rồi? Trong lòng Lương Quyến hơi nghi ngờ, vừa định lấy điện thoại ra nhắn tin thì ngay khi cô mở khung chat với Quan Lai, tin nhắn mới đã hiện lên.

Là 'Lai' không phải 'Thái': [Quyến Quyến, người đàn ông đi cùng cậu hôm nay là ai? Cậu quen anh ta ở đâu thế?]

Ngón tay đang gõ bàn phím của Lương Quyến khựng lại. Quan Lai sao lại để tâm chuyện này thế? Không lẽ sợ cô bị lừa? Nghĩ đến đó, cô vừa thấy buồn cười vừa thấy ấm lòng, vội nhắn lại trấn an bạn.

LJ: [Mấy hôm trước trường có một bữa tiệc, anh ấy thay mặt người lớn trong nhà đến dự, rồi tình cờ quen biết thôi.]

Chuyện cô và Lục Hạc Nam gặp nhau thật ra cũng khá rắc rối, khó mà kể rõ trong vài dòng tin nhắn. Cô quyết định trả lời qua loa, định tối về ký túc xá sẽ kể rõ cho Quan Lai nghe.

Là 'Lai' không phải 'Thái': [Cậu biết gia thế nhà anh ta không?]

LJ: [Cũng không biết rõ lắm, chắc là trong giới quyền quý ở Bắc Kinh gì đó, gia đình có địa vị và tiền bạc.]

Là 'Lai' không phải 'Thái': [Trong giới? Nhà anh ta còn cần phải hòa nhập cái giới đó à? Phải nói là họ thống lĩnh luôn mới đúng!]

Là 'Lai' không phải 'Thái': [Địa chỉ ghi trên giấy bảo hành là một căn biệt thự ở Kinh Châu. Mình nhờ Cố Triết Vũ tra rồi, biệt thự đó đâu phải cứ có tiền là mua được.]

Lương Quyến hơi nhíu mày. Cô không hiểu tại sao Quan Lai lại căng thẳng đến thế.

Biết thì đã sao? Nhà họ Lục quyền thế và giàu có thì liên quan gì đến cô? Có địa vị thì càng tốt chứ sao. Hiện tại cô đang cần dựa vào Lục Hạc Nam để giải quyết chuyện lớn, dù có là mượn oai hùm đi nữa cũng chẳng sao.

Là 'Lai' không phải 'Thái': [Anh ta chắc chưa biết cậu là bạn cùng phòng của Hàn Nguyệt Như đâu nhỉ?]

Lương Quyến giật mình, tim đột nhiên đập loạn, không dám trả lời thẳng.

LJ: [Sao thế? Việc này liên quan gì đến Nguyệt Như?]

Là 'Lai' không phải 'Thái': [Mình bảo Cố Triết Vũ đi điều tra vụ của Nguyệt Như mà, anh ấy cứ ấp úng mãi. Hôm nay mình lại bảo tra thêm về Lục Hạc Nam, chắc tưởng mình biết rồi nên mới chịu nói thật.]

Lương Quyến nín thở, cứng người, gõ bàn phím cũng trở nên chậm chạp như sợ sai một ly sẽ khiến mọi thứ đổ vỡ.

LJ: [Sự thật gì cơ?]

Là 'Lai' không phải 'Thái': [Giáo sư Tần Trung – kẻ đã quấy rối Nguyệt Như – lý do trường không dám động vào ông ta, là vì ông ta có quan hệ với nhà họ Lục ở Kinh Châu.]

Là 'Lai' không phải 'Thái': [Tần Trung là họ hàng xa với nhà Lục, nên mới dám làm mưa làm gió trong trường. Với hậu thuẫn thế kia, chúng ta làm sao lật được ông ta?]

Là 'Lai' không phải 'Thái': [Lục Hạc Nam lần này xuất hiện rất có thể là để "dọn dẹp" vụ của Tần Trung đấy.]

Là 'Lai' không phải 'Thái': [Mình và Cố Triết Vũ đang đoán: liệu anh ta tiếp cận cậu, có phải là để bịt miệng chúng ta không?]

Lương Quyến nhìn chằm chằm vào màn hình, cảm thấy cả người như rơi vào hầm băng. Đầu ngón tay dần tê dại. Ba ngày qua, những suy nghĩ rối ren không đầu không cuối, đến giờ phút này bỗng chốc ghép lại thành một bức tranh hoàn chỉnh.

Buổi tiệc ở khách sạn Thế Kỷ, vì sao Lý Vĩ Minh lại luống cuống khi cô xông vào, rồi nhanh chóng trở nên ngạo mạn? Vì sao một người như Lục Hạc Nam lại nhẫn nại dây dưa với cô lâu như thế? Vì sao một kẻ đứng trên đỉnh cao như anh, đột nhiên lại "xuống tay giúp đỡ" một người nhỏ bé như cô?

Giờ thì cô hiểu rồi. Những dịu dàng và quan tâm ấy – hóa ra chỉ là màn dạo đầu cho một cơn bão sắp ập tới.

Uất ức dâng lên nghẹn ngào, thân thể Lương Quyến run lên từng hồi, mắt như phủ sương, không nhìn rõ khuôn mặt ai, chỉ thấy chiếc đồng hồ trên cổ tay anh – món quà cô cẩn thận lựa chọn – giờ đây chói mắt đến mức khiến cô đau lòng.

Từ lúc lên xe, Lục Hạc Nam đã để ý thấy cô cúi đầu nhắn tin không ngừng, cảm xúc cũng dần trở nên bất thường. Một phần sự chú ý của anh đã bị cô kéo đi mất. May mà đang giờ cao điểm, xe đông, tốc độ chậm.

Thấy cô run rẩy, anh nhịn không được hỏi: "Em lạnh à?"

Người bên cạnh không trả lời. Lục Hạc Nam hơi ngừng lại, vẫn bật điều hòa sưởi lên, rồi đưa tay ra kiểm tra xem nhiệt độ bên ghế phụ đã đủ chưa – nhưng không ngờ khi anh vừa đưa tay lại gần, Lương Quyến lại vô thức nghiêng người tránh đi.

Cánh tay Lục Hạc Nam khựng lại giữa không trung.

Phản xạ như thế... chỉ có thể đến từ nỗi sợ hãi trong sâu thẳm.

Anh nheo mắt lại, ánh nhìn lạnh lẽo xen lẫn tức giận: "Em sợ anh sao?"

Người bên cạnh vẫn im lặng. Mà chính sự im lặng đó, như một lời thừa nhận.

Lục Hạc Nam cười nhạt mấy tiếng, đột ngột tấp xe vào lề đường, mặc kệ phía sau còi xe inh ỏi cũng không có ý nhúc nhích.

Anh nắm chặt cánh tay Lương Quyến, buộc cô phải nhìn thẳng vào mình. Anh muốn hỏi cho rõ. Anh không hiểu, chỉ trong vài tin nhắn, vì sao thái độ của cô với anh lại thay đổi đến vậy?

Lương Quyến giãy không ra, cuối cùng chỉ đành làm theo ý anh. Cô ngẩng lên, khuôn mặt trắng bệch cùng giọt nước mắt treo lơ lửng trên hàng mi. Nhưng cô cắn răng, không để nó rơi xuống.

Khoảnh khắc thấy giọt nước mắt ấy, lòng Lục Hạc Nam mềm nhũn. Nhưng anh không muốn cứ thế mà bị lạnh nhạt, anh cần biết lý do, dù câu trả lời có thể là điều anh không muốn nghe nhất.

"Chỉ những người có cầu cạnh anh mới sợ anh. Em cần gì ở anh sao?"

Lương Quyến bật cười, nụ cười cay đắng lẫn mỉa mai: "Anh nói đùa rồi. Vốn dĩ là em cầu cạnh anh. Trong tay anh đang nắm lấy sự trong sạch và công lý của bạn cùng phòng em. Chúng em sống thế nào, có được sống hay không, chẳng phải cũng chỉ nằm trong một ý nghĩ của anh sao?"

"Lương Quyến, đừng tin những gì em nghe. Hãy tin những gì em thấy."

Lục Hạc Nam lên tiếng, giọng khản đặc như bị xé rách. Nói xong câu đó, như dùng hết sức lực, anh buông tay cô ra, mệt mỏi dựa người vào ghế.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK