Mục lục
Trước Khi Tuyết Rơi Hãy Chia Tay
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi quay về Kinh Châu, theo yêu cầu cứng rắn của Lê Bình, Lục Hạc Nam buộc phải tạm gác lại toàn bộ công việc trong tay, an tâm ở nhà tĩnh dưỡng. Nhờ có lời của Lê Bình, đám công tử con nhà giàu ở tứ cửu thành cũng không dám đến quấy rầy sự yên tĩnh của Lục Hạc Nam.

Ngoài ra, Lê Bình còn đặc biệt đặt mua từ nước ngoài một bộ thiết bị, mỗi ngày đều theo dõi tình trạng tim mạch của Lục Hạc Nam, chỉ còn thiếu việc bố trí thêm một bác sĩ gia đình túc trực 24/24 là đủ bộ.

Lục Hạc Nam cảm thấy chuyện này có phần làm quá, nhưng để Lê Bình yên lòng, anh ngoan ngoãn chấp nhận tất cả các sắp xếp, không hề đưa ra bất kỳ ý kiến phản đối nào.

Những ngày an dưỡng ở nhà không thể nói là nhàm chán, trong mắt Lục Hạc Nam, kiểu sống "ăn no rồi ngủ", không bước chân ra khỏi cửa như thế lại có phần thoải mái đến bất ngờ.

Không cần phải đối mặt với đống công việc chất cao như núi, anh có nhiều thời gian hơn để tham gia vào cuộc sống của Lương Quyến, tìm hiểu sở thích của cô, tần suất trò chuyện giữa hai người trên WeChat cũng dần trở nên thường xuyên hơn.

Dọn dẹp xong cặp sách, vừa đi ra khỏi lớp theo dòng người, Lương Quyến đã nhận được tin nhắn WeChat từ Lục Hạc Nam.

Lục sir: "Trưa nay em định ăn gì?"

Rõ ràng hai người đã có qua lại một thời gian, vậy mà khi nhận được tin nhắn của Lục Hạc Nam giữa nơi đông người, tim Lương Quyến vẫn đập thình thịch, theo phản xạ lập tức giảm độ sáng màn hình điện thoại xuống, sợ bị người khác nhìn thấy.

Lương Quyến suy nghĩ một lúc rồi trả lời: "Mì trộn dầu ớt."

Bên kia hiện lên trạng thái "đang nhập", Lương Quyến vừa nắm tay Quan Lai, vừa gõ thêm một tin nhắn nữa: "Mà tình cờ thật, lần nào anh nhắn cho em cũng đúng lúc em tan học."

Lục Hạc Nam vừa rót một cốc nước ấm, nghiêng người lấy điện thoại trên bàn, thấy Lương Quyến đã gửi đến hai tin nhắn.

Tình cờ sao? Lục Hạc Nam hơi nhướng mày, liếc qua trong album ảnh điện thoại – thời khóa biểu của Lương Quyến mà anh phải mất công lắm mới có được – khóe môi khẽ nhếch lên đầy ẩn ý.

Anh định thuận miệng đáp lại một câu "Đúng là tình cờ thật," thì đã thấy khung trò chuyện hiện lên thêm một tin nhắn nữa từ cô gái đang nôn nóng.

"Dạo này anh sao rồi? Ở nhà có thấy chán không?"

Lục Hạc Nam xoá câu trả lời ban đầu, rồi cẩn thận chỉnh sửa lại: "Cũng hơi hơi."

LJ: [Vậy để em giới thiệu cho anh một quyển sách nhé!]

Nhìn dấu chấm than trắng trên khung thoại, Lục Hạc Nam dường như có thể nghe thấy giọng điệu lí lắc của Lương Quyến.

"Sách gì?" Anh nhắn lại rất nhanh, rồi yên lặng chờ đợi trong hai phút, cuối cùng cũng nhận được tin nhắn từ Lương Quyến.

Là một đoạn tin nhắn thoại dài ba giây. Lục Hạc Nam hơi sững người, mất một lúc mới bấm vào.

Chắc là cô đang trên đường đi đến căng tin, xung quanh rất ồn, nhưng giọng nữ phát ra từ tai nghe thì lại trong trẻo, mềm mại, âm cuối hơi vút lên, còn mang theo chút dè dặt khó nhận thấy.

"'Xứ Tuyết' của Kawabata Yasunari, anh đọc chưa?"

Lục Hạc Nam nghe đi nghe lại đoạn thoại chưa đến ba giây đó đến ba lần, sau đó mới thỏa mãn đứng dậy, nheo mắt tìm kiếm một hồi trước giá sách chiếm cả bức tường.

Cuối cùng, ở tầng thấp nhất, trong một góc rất khuất, anh cũng tìm được quyển sách mà Lương Quyến nói đến.

'Xứ Tuyết' là tác phẩm nổi tiếng của Kawabata Yasunari, cũng là một trong những cuốn sách được giới thanh niên yêu văn chương yêu thích từ lâu.

Nhưng Lục Hạc Nam thì không phải kiểu người đó, khả năng anh tự động đi mua quyển sách này gần như bằng không. Quyển sách xuất hiện trong tủ sách của anh, phần nhiều là do Lục Nhạn Nam mua về rồi lười mang đi, tiện tay ném lại đây.

Lục Hạc Nam lấy cuốn sách đã hơi bám bụi ra khỏi kệ, tĩnh tâm bắt đầu đọc từ trang đầu tiên.

Nhưng những ngày yên ả ấy cũng không kéo dài được bao lâu, bởi vì một người đã lâu không gặp – Sở Hằng – đột nhiên tìm đến.

"Yo, Sở thiếu gia đến rồi à? Cũng lâu lắm rồi không gặp nhỉ."

Người biết mật mã cửa nhà Lục Hạc Nam không nhiều, anh chẳng cần quay đầu lại, chỉ nghe tiếng bước chân thôi cũng biết là Sở Hằng đến.

"Giờ ai cũng né tôi như né tà, cậu đến đây chẳng phải là làm trái lệnh à?" Lục Hạc Nam vẫn chăm chú đọc sách, không ngẩng đầu lên, tiện miệng đùa một câu.

Sở Hằng cười nhẹ thay cho câu trả lời, rồi thoải mái mở tủ lạnh lấy một chai nước, sau đó ngồi thụp xuống sofa, trầm ngâm xoay xoay chiếc nhẫn ngón tay.

Lục Hạc Nam cũng chẳng buồn đứng dậy tiếp đón, chỉ đọc nốt đoạn nhỏ vừa rồi rồi mới đặt sách xuống, quay đầu liếc một cái, lập tức cau mày: "Sao trông cậu tiều tụy vậy?"

Sở Hằng như sực tỉnh, sờ sờ râu dưới cằm, cười có phần gượng gạo: "Cũng không đến nỗi nào, chỉ là chưa cạo râu thôi."

"Có chuyện gì à?" Lông mày Lục Hạc Nam cau lại sâu hơn.

Có lẽ là sự ăn ý lớn lên cùng nhau, Lục Hạc Nam chỉ liếc một cái đã nhận ra điểm bất thường – hôm nay Sở Hằng nghiêm túc quá mức bình thường.

Sở Hằng không trả lời ngay, cúi đầu xoay nhẫn tiếp, một lúc sau mới chuyển hướng câu chuyện: "Dạo này sức khỏe cậu sao rồi?"

"Cậu nói thẳng đi, có chuyện gì xảy ra?" Giọng Lục Hạc Nam trầm hẳn, kiên nhẫn đã cạn.

"Yên tâm đi, cho dù bây giờ cậu bảo nhà họ Lục sụp rồi, chúng ta phải ra đường uống gió Tây Bắc, tôi cũng chịu được."

"Không phải tôi... là Thanh Viễn đang bị giữ lại ở Dung Thành." Sở Hằng cười khổ một tiếng, thà người gặp chuyện là anh thì còn hơn.

"Thanh Viễn bị sao?" Tim Lục Hạc Nam bỗng trùng xuống. Nói ra thì, từ khi anh từ Bắc Thành quay về, cũng chưa gặp Tống Thanh Viễn lần nào.

Sở Hằng hít sâu một hơi, đối mặt với ánh mắt sáng rực của Lục Hạc Nam, đem toàn bộ sự việc gần đây kể lại không sót một chữ.

"Tháng trước, đúng vào lúc lần đầu cậu đến Bắc Thành, chẳng phải chúng ta đang gọi vốn sao?"

Lục Hạc Nam nhíu mày nhớ lại: "Tôi còn bảo cậu đến Giang Châu, chuyện gọi vốn không phải giải quyết xong rồi sao?"

"Ừ, bên Giang Châu không có vấn đề gì, sai sót cũng không xảy ra ở đó." Sở Hằng nói đến đây càng lúc càng hối hận, giọng cũng bắt đầu run lên.

"Trước khi tôi đi Giang Châu, bảo Thanh Viễn ở lại Kinh Châu chờ tin, ai ngờ nó lại tự ý chạy đến Dung Thành."

"Dung Thành?" Lục Hạc Nam lặp lại một cách vô thức, rồi đột ngột ngẩng đầu, "Nó đến tìm nhà họ Kiều?"

Dung Thành chính là nơi nhà họ Kiều bắt đầu dựng nghiệp. Đương kim gia chủ nhà họ Kiều – Kiều Dự – cũng quen biết em gái của Lộ Kính Vũ là Lộ Kính Viện ở Dung Thành, cuối cùng thuận buồm xuôi gió trở thành con rể nhà họ Lộ.

"Nói chính xác thì là nhà họ Kiều lợi dụng sơ hở, thấy chúng ta không có mặt ở Kinh Châu, chủ động tìm đến Thanh Viễn." Ánh mắt Sở Hằng trầm xuống vài phần, thấy Lục Hạc Nam không phản ứng mạnh, mới tiếp tục nói hết: "Nó đã ký một hợp đồng đánh cược với Kiều Gia Trạch."

Nghe đến "hợp đồng đánh cược", mí mắt Lục Hạc Nam giật liên hồi, nghe tiếp đến tên Kiều Gia Trạch thì tim hoàn toàn chìm xuống đáy.

Như đoán được Lục Hạc Nam sắp hỏi gì, Sở Hằng không đợi anh mở miệng, đã chủ động nói tiếp toàn bộ chi tiết.

"Tôi xem rồi, cái bản hợp đồng đó không có vấn đề gì lớn, thậm chí còn không tính là một cái bẫy. Chỉ trách là kinh nghiệm của Thanh Viễn chưa đủ."

"Kinh nghiệm chưa đủ?" Lửa giận bốc lên trong lòng Lục Hạc Nam, anh giơ tay ném mạnh chiếc tách trà vào tường đối diện.

Một tiếng "bụp" vang lên, nước trà bắn tung tóe, cuối cùng rơi xuống đất cùng với những mảnh vỡ vụn của chiếc tách bị đập nát.

Sở Hằng nhìn cái tách mà xót xa, anh nhớ rõ đó là món mà Lục Sâm đã bỏ một khoản tiền lớn để đấu giá mang về, giờ thì nát như tro rồi.

"Nó bao nhiêu tuổi đầu rồi mà còn nói là kinh nghiệm chưa đủ?" Ném vỡ một cái tách vẫn chưa hả giận, giọng điệu Lục Hạc Nam vẫn đầy căm phẫn.

Sở Hằng thu lại ánh mắt, thở dài, bắt đầu trấn an Lục Hạc Nam: "Chuyện này đúng là do đầu óc Tống Thanh Viễn không tỉnh táo, nhưng cậu cũng đừng trách nó quá."

Trong lòng anh cũng đang tức lắm, nhưng chỉ có thể nén lại, không thể đổ thêm dầu vào lửa khi Lục Hạc Nam đang nổi nóng. Nói cho cùng, trách ai được bây giờ? Không phải cũng tại bọn họ mấy năm nay bảo vệ Thanh Viễn quá mức sao?

"Tôi không trách nó." Lục Hạc Nam thở hắt ra, đưa tay day day trán, cố gắng kiềm lại cơn tức. "Lần này nhà họ Kiều nhắm vào tôi, Thanh Viễn chỉ là thay tôi đỡ đạn."

Anh nửa khép mắt, trong đầu hiện lên gương mặt đáng ghét của Lộ Kính Vũ.

Nhẫn nhịn, nhẫn nhịn, rốt cuộc còn phải nhịn đến bao giờ?

"Úc Chân sao rồi?" Đang tính toán đầu đuôi câu chuyện trong đầu, Lục Hạc Nam bỗng nhớ ra vị hôn thê của Tống Thanh Viễn – Diêu Úc Chân.

Nhắc đến em họ mình, giọng Sở Hằng có thêm vài phần xót xa: "Con bé vẫn ở cùng với Thanh Viễn, tôi đã qua Dung Thành xem rồi, không có gì nghiêm trọng."

Nghe vậy, Lục Hạc Nam chợt mở to mắt: "Cậu đã đến Dung Thành rồi?"

"Biết Thanh Viễn xảy ra chuyện là tôi lên đường ngay." Sở Hằng đáp với giọng hơi lúng túng, "Nhưng Kiều Gia Trạch căn bản không nể mặt tôi tí nào."

Tống Thanh Viễn dựa vào nhà họ Tống, nhà họ Lục, nhà họ Diêu, lại còn có cả nhà họ Sở, cũng coi như là nhân vật trung tâm được săn đón ở Kinh Châu. Vậy mà nhà họ Kiều lại ra tay tàn nhẫn không nể tình, chẳng khác gì vả thẳng mặt.

"Kiều Gia Trạch?" Nhắc đến cái tên đó, Lục Hạc Nam hừ lạnh một tiếng. "Loại như hắn mà giờ còn có thể nhởn nhơ ngoài kia được à?"

"Kiều Gia Trạch vừa cưới đại tiểu thư nhà họ Vạn, bây giờ đang lúc quyền thế đỉnh cao."

"Nhà họ Vạn?" Lục Hạc Nam bắt được điểm mấu chốt. "Là nhà họ Vạn ở Cảng Châu sao?"

Anh xưa nay chẳng mấy khi để tâm đến mấy mối quan hệ thông gia trong giới, thiệp mời gửi đến tay anh cũng chỉ là giấy vụn để tiện tay vứt đi. Vậy nên anh không biết tin mừng mới của nhà họ Kiều cũng là điều dễ hiểu.

Sở Hằng hơi ngớ người rồi gật đầu, không hiểu vì sao Lục Hạc Nam lại đột nhiên kích động.

Con ngươi đen láy của Lục Hạc Nam đảo một vòng, sau đó khẽ bật cười: "Vậy là nhà họ Kiều và nhà họ Vạn giờ cùng ngồi chung một con thuyền rồi nhỉ?"

Nhà họ Vạn ở Cảng Châu, đúng là người quen cũ.

Quả là nhân quả tuần hoàn, chưa đến hồi kết thì đừng có ai vội vã vỗ ngực nói mình là kẻ chiến thắng. Nhỡ thua thì chỉ thêm ê mặt.

"Cậu cũng đừng lo quá, bọn họ không đến mức làm hại người ta đến chết đâu." Lục Hạc Nam thấy Sở Hằng vẫn còn cau mày, đứng dậy vỗ vai anh ta, giọng nói vẫn cắn răng nghiến lợi, "Coi như cho thằng nhóc Tống Thanh Viễn một bài học nhớ đời."

Lục Hạc Nam nói có vẻ nhẹ nhàng, nhưng Sở Hằng biết ngay là anh đã có tính toán trong lòng.

"Dù sao Thanh Viễn cũng là em họ cậu, cậu không lo thì tôi lo làm gì chứ?" Sở Hằng đã sống trong thấp thỏm cả nửa tháng trời, giờ như có tảng đá được đặt xuống đất, lại trở lại vẻ cà lơ phất phơ thường ngày, ngả người lên ghế sofa.

Lục Hạc Nam lạnh nhạt liếc qua, khẽ gật đầu đầy ẩn ý: "Cũng đúng, cùng lắm thì để Úc Chân làm loạn với cậu thôi."

Nhắc đến Diêu Úc Chân nổi giận, sống lưng Sở Hằng bất giác lạnh toát.

"Phụ nữ đúng là phiền phức. Theo tôi thì chơi thì chơi, nhưng tuyệt đối đừng để bị buộc chân." Sở Hằng bĩu môi ngao ngán, với chuyện quan hệ nam nữ, anh ta luôn có nguyên tắc "hiệu quả đã được chứng minh".

Lục Hạc Nam từ trước đến nay chưa bao giờ bình luận về đời tư của Sở Hằng, nhưng hôm nay lại phá lệ mở miệng: "Bị buộc chân, hình như cũng không tệ lắm đâu?"

Sở Hằng đang uống nước thì suýt sặc, vội lau khóe miệng, nhìn Lục Hạc Nam đầy kinh ngạc: "Cậu nói gì cơ? Chẳng lẽ cậu bị buộc chân rồi à?"

Lục Hạc Nam khẽ lắc đầu, không nói. Dựa theo tình hình hiện tại giữa anh và Lương Quyến, chắc còn chưa tính là như thế. Nhưng anh thì lại hoàn toàn tình nguyện bị buộc chặt lấy, chỉ là cảm thấy vẫn còn thiếu một chút thời cơ.

Sở Hằng bán tín bán nghi đánh giá bạn thân mình, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở cổ tay anh.

"Đồng hồ mới à?"

Lục Hạc Nam gật đầu, vẻ mặt rõ ràng không muốn nhiều lời.

Chiếc đồng hồ trên tay anh vẫn là cái lần đầu đến Bắc Thành, Lương Quyến đã chọn giúp anh – mặt đồng hồ có khắc họa tiết bông tuyết. Cái đồng hồ mà Lục Sâm tặng tuy đã sửa xong, nhưng từ đó trở đi vẫn bị xếp xó ở nhà.

"Sao tôi thấy cái đồng hồ này quen mắt thế nhỉ?" Sở Hằng nheo mắt quan sát, cuối cùng dứt khoát đứng dậy, kéo tay Lục Hạc Nam lại gần mắt mình mà săm soi kỹ.

"Đừng nói với tôi là cậu cũng có một cái giống vậy nhé?" Nghĩ đến khả năng đó, Lục Hạc Nam chợt thấy không vui chút nào.

Sở Hằng nhìn mãi, bỗng lóe lên ý tưởng, nhớ ra đã thấy nó trong một tạp chí: "Tôi không có, nhưng nhị thiếu nhà họ Trình suýt nữa thì có một cái đấy."

"Suýt nữa?" Lục Hạc Nam hỏi lại.

Sở Hằng buông tay anh ra, thong thả giải thích: "Royce – cặp đồng hồ đó rất nổi tiếng, nhiều tạp chí thời trang đã quảng bá rồi."

Ra là đồng hồ đôi.

Lục Hạc Nam đưa ngón tay lướt nhẹ qua mặt đồng hồ với ánh mắt đầy suy tư.

Nhìn vẻ mặt của Lục Hạc Nam, Sở Hằng liền biết lúc anh mua đồng hồ hoàn toàn không biết đó là loại gì.

"Không thể nào? Lúc cậu mua, nhân viên bán hàng không nói gì với cậu à?" Sở Hằng ngừng một chút, rồi lại bắt đầu nói móc, "À mà cũng đúng, chắc người ta thấy cậu đơn độc một mình, mua về cũng chẳng có ai để tặng."

Anh ta chờ một lúc, cứ nghĩ sẽ bị phản pháo, ai ngờ Lục Hạc Nam lại chẳng đáp lại, như đấm vào bịch bông, làm Sở Hằng thấy không đã ghiền.

Im lặng một lát, Lục Hạc Nam lại ném ra một câu hỏi: "Lúc nãy cậu nói nhị thiếu nhà họ Trình suýt nữa có một cái, tại sao lại là suýt nữa?"

"À!" Sở Hằng nhớ lại rồi kể cho Lục Hạc Nam nghe mấy chuyện vỉa hè nghe được trên bàn rượu.

"Nghe bảo là cô người yêu nổi tiếng muốn đeo cặp đồng hồ đó với anh ta. Nhưng mà loại đó là hàng giới hạn, lại còn có chiêu trò mùa đông gì đó, dạo này khó mua."

"Khó mua đến mức nào?"

"Nghe nói giá đã bị đẩy lên đến bốn triệu một chiếc rồi."

"Bốn triệu?" Lục Hạc Nam khẽ bật cười, thái độ lười biếng, "Không nhiều."

Sở Hằng tặc lưỡi: "Không nhiều thì không nhiều, nhưng rốt cuộc cũng là gấp hai mươi lần giá gốc. Nhị thiếu nhà họ Trình sao có thể bỏ từng ấy tiền cho một cô tình nhân, không đáng chút nào."

Bọn họ ấy à, tiền thì nhiều thật đấy, nhưng không hề ngu. Đồng tiền dù chỉ một xu cũng không đời nào đổ vào người không quan trọng.

"Bọn họ không mua thì càng tốt." Lục Hạc Nam hờ hững nhấc mí mắt, rút một điếu thuốc cho vào miệng, nhưng khi ngọn lửa vừa lóe lên, không hiểu sao lại nhớ đến điều gì đó, cuối cùng ngoan ngoãn nhét điếu thuốc lại vào hộp.

Sở Hằng không hiểu anh đang nói gì: "Cái gì cơ?"

Lục Hạc Nam ném luôn hộp thuốc vừa mới bóc chưa đụng đến vào thùng rác, sau đó ngẩng đầu, giọng thản nhiên: "Tung tin ra ngoài, tôi muốn nó."

"Tôi muốn nó" – ba từ nghe có vẻ đơn giản, nhưng Sở Hằng hiểu, khi lời này thốt ra từ miệng Lục Hạc Nam thì lại mang một tầng ý nghĩa sâu xa hơn nhiều.

— Thứ mà anh đã để mắt tới, bất kể giá nào, cũng phải lấy cho bằng được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK