Rõ ràng biết người anh đợi ở bãi đậu xe không phải mình, nhưng khi Kiều Gia Mẫn đi giày cao gót, mang theo chút hy vọng mong manh duy nhất vội vã chạy đến bãi xe, tận mắt chứng kiến cảnh người đã đi, nơi đó trống rỗng, cô vẫn không kiềm được mà buồn bã trong thoáng chốc.
Trước kia cô từng nghĩ, chỉ là hôn nhân sắp đặt thôi mà, không có tình cảm cũng chẳng sao, trong giới này đâu thiếu gì những cặp vợ chồng ngoài mặt kính trọng nhau như khách. Người phụ nữ khác sống được, cô cắn răng cũng có thể bình thản mà sống.
Cô không tham lam, thậm chí chưa từng mơ tưởng đến chuyện "vợ chồng đồng lòng".
Nhưng Kiều Gia Mẫn không ngờ, ngay cả chút thể diện và tôn trọng tối thiểu trước mặt người ngoài, Lục Hạc Nam cũng keo kiệt không cho cô.
"Phu nhân, sao cô lại ra đây rồi, hôn lễ kết thúc rồi sao?"
Thấy Kiều Gia Mẫn bất ngờ xuất hiện ở bãi đậu xe, tài xế Triệu Tự Văn vẫn ngồi trong phòng nghỉ vội vàng chạy ra. Anh ta là người Kiều Gia Mẫn mang từ nhà họ Kiều đến, sau khi hai nhà Lục – Kiều kết thân, cũng chỉ phục vụ một mình cô.
Phu nhân? Kiều Gia Mẫn không nhịn được bật cười vì cách gọi đó, với tình cảnh hiện tại của cô, còn được xem là "phu nhân" kiểu gì?
Vẻ mặt nửa cười nửa khóc của cô làm Triệu Tự Văn sợ đến nỗi không dám thở mạnh, anh ta cúi đầu, hai tay đan vào nhau đầy bất an, đứng lặng bên cạnh, chờ cô ra lệnh.
Người ta bảo người có thủ đoạn ác nhất nhà họ Kiều là Thái tử gia Kiều Gia Trạch, nhưng với kinh nghiệm nhiều năm làm việc ở nhà họ Kiều, Triệu Tự Văn biết rõ, người khó đoán nhất chính là Đại tiểu thư Kiều Gia Mẫn.
"Vừa rồi có thấy anh ấy không?" Kiều Gia Mẫn điều chỉnh lại cảm xúc, hơi nghiêng đầu, hỏi một câu bằng giọng lạnh nhạt.
Nghe cô hỏi, Triệu Tự Văn theo phản xạ đứng thẳng người, gật đầu: "Thấy rồi, anh ấy vừa đi không lâu."
Kiều Gia Mẫn bước lên vài bước, đầu ngón tay nắm lấy tay nắm cửa, ra vẻ vô tình hỏi thêm: "Anh ấy đi một mình à?"
Triệu Tự Văn lo lắng nuốt nước bọt, thành thật trả lời: "Không phải."
"Anh ấy đi với ai?" Kiều Gia Mẫn đứng yên tại chỗ, giọng nói vẫn rất nhẹ, nhưng khí chất xung quanh cô bỗng trở nên nặng nề lạ thường.
Triệu Tự Văn cau mày, dưới ánh mắt của cô, cố gắng hồi tưởng: "Hình như là cô Nguyễn."
Thì ra là Nguyễn Kính Tề, không phải mấy người phụ nữ tạp nham chỉ biết nghĩ cách đào mỏ trèo cao. Kiều Gia Mẫn thở phào nhẹ nhõm, nhưng đường viền quai hàm vẫn căng chặt.
Cô cụp mắt, kéo cửa xe, ngồi vào ghế sau, khoác nhẹ áo vest của Lục Hạc Nam – chiếc áo từng dùng để che mưa chắn gió cho người khác – lên người mình, nhưng chẳng cảm nhận được chút ấm áp nào.
"Phu nhân, đến biệt thự Gia Sơn hay về Hương Phong phủ?"
Xe từ từ rời khỏi bãi đậu xe ngầm, khi sắp đến ngã rẽ đầu tiên, Triệu Tự Văn nhìn Kiều Gia Mẫn qua gương chiếu hậu, thấp giọng hỏi.
Hôm nay là thứ Bảy, nếu không phải dự đám cưới, theo thông lệ suốt năm năm qua, giờ này cô phải đang ngồi trong vườn biệt thự Gia Sơn uống trà với Tống Nhược Cẩm.
Nhưng giờ đã hoàng hôn, trời cũng sẫm tối hẳn, giờ đến đó e là không tiện.
So qua cân nhắc, Kiều Gia Mẫn lẽ ra sẽ về thẳng Hương Phong phủ. Triệu Tự Văn nghĩ vậy, bất giác điều chỉnh tay lái, chuyển vào làn chờ rẽ phải.
Biệt thự Hương Phong tọa lạc ở vùng ngoại ô phía đông Kinh Châu, lưng tựa khu bảo tồn rừng tự nhiên, lại gần hào thành, được xem là nơi "tựa núi kề sông" phong thủy hữu tình.
Điều quan trọng hơn cả là, Hương Phong phủ nằm giữa vườn Phác Liễu và biệt thự Gia Sơn, dù đến nhà họ Kiều hay nhà họ Lục, lái xe cũng chỉ tốn khoảng hai mươi phút.
Khi xưa, để thể hiện thành ý với con dâu, Tống Nhược Cẩm đã mua một loạt nhà khắp nơi trong Kinh Châu để Kiều Gia Mẫn chọn lựa. Trong bao nhiêu căn biệt thự xa hoa, cô đã chọn Hương Phong phủ ngay từ cái nhìn đầu tiên, cũng chính vì vị trí đắc địa của nó.
Danh tiếng con dâu hiếu thuận, đức hạnh, cô không thể không giữ.
Nhưng cô không ngờ, đính hôn một năm, kết hôn bốn năm, năm lần bảy lượt trải qua xuân hạ thu đông, Lục Hạc Nam chưa từng một lần đặt chân vào cửa lớn Hương Phong phủ, dù chỉ một lần, dù là đêm tân hôn.
Anh cố chấp sống một mình ở biệt thự số Một, không biết là đang chấp niệm với ký ức nào trong quá khứ.
Kiều Gia Mẫn tựa đầu vào cửa kính xe, nhắm mắt giả vờ ngủ, hàng mi khẽ run rẩy, gương mặt đầy nước mắt giấu trong khung cảnh đêm mờ tối bên ngoài cửa sổ, trong đôi mắt mỏi mệt ấy vẫn còn sót lại chút kiêu hãnh vỡ vụn đã chẳng thể nhặt lại.
Cô thực sự rất muốn đến biệt thự số Một mà hét vào mặt Lục Hạc Nam một trận điên cuồng.
Nhưng ngay lúc Triệu Tự Văn sắp chạy lướt qua lối lên cầu vượt, cô lại sợ, môi mấp máy, cuối cùng run giọng nói: "Thôi... về Hương Phong phủ đi."
*
Trong mắt Nguyễn Kính Tề, biệt thự số Một là nơi Lục Hạc Nam không cho phép người ngoài dễ dàng bước chân vào – một vùng cấm.
Nội thất bên trong vẫn giữ nguyên vẻ cũ kỹ của năm sáu năm trước, dù cô không ghé qua nhiều, đếm trên đầu ngón tay cũng đủ.
Nhưng bằng giác quan thứ sáu mạnh mẽ của phụ nữ, cô cảm thấy Lục Hạc Nam đang cố sức gìn giữ những dấu vết sinh hoạt vô tình để lại của một người phụ nữ nào đó.
Thang máy bên phải cùng dẫn thẳng đến tầng 28 trên cùng, Nguyễn Kính Tề cẩn thận đi theo sau lưng Lục Hạc Nam, cửa thang máy bằng thép mạ crôm từ từ mở ra, đập vào mắt đầu tiên là Lục Sâm – người đang đứng trong hành lang, không biết đã đợi bao lâu.
"Sao không vào? Đâu phải anh không biết mật mã."
Lục Hạc Nam nhấc mí mắt, liếc Lục Sâm một cái chẳng mang theo chút cảm xúc, dường như hoàn toàn không bất ngờ với sự có mặt của anh.
"Chẳng phải em còn chưa về sao?" Lục Sâm thản nhiên nhún vai, xoa đầu Nguyễn Kính Tề, "Không phải muốn để em có thêm chút không gian riêng tư à, lỡ trong nhà có bí mật gì đó thì sao."
Bí mật gì? Nguyễn Kính Tề chớp mắt đầy nghi hoặc, ngẩng đầu nhìn Lục Sâm như muốn tìm câu trả lời.
Đáng tiếc là Lục Sâm chẳng quan tâm sống chết của cô, ném viên đá ấy xuống mặt hồ yên tĩnh xong thì buông tay, theo Lục Hạc Nam bước vào nhà.
"Chiêu Chiêu sao không đi cùng anh?"
Lục Hạc Nam tháo khuy tay áo sơ mi, xắn ống tay lên đến khuỷu, vừa xoay cổ tay vừa hỏi bâng quơ.
"Cô ấy có hai lịch trình ở Giang Châu vào tối nay, anh vừa tiễn cô ấy lên máy bay."
Lục Sâm thành thạo lấy hai chai nước khoáng trong tủ lạnh, xoay nhẹ nắp một chai rồi ném một chai cho Nguyễn Kính Tề, lúc quay đầu lại, ánh mắt tự nhiên rơi vào cổ tay trái của Lục Hạc Nam — trên làn da trắng nõn, là một vết sẹo dài, hồng sẫm và dữ tợn.
"Sao hôm nay không đeo đồng hồ?"
Giọng của Lục Sâm không lớn, nhưng câu hỏi lại nghiêm túc lạ thường, khiến cả Nguyễn Kính Tề đang co ro trong góc sofa đọc báo giải trí cũng phải ngẩng đầu lên nhìn.
Bất ngờ bị hỏi tới, Lục Hạc Nam ngẩn người trong chốc lát, vẻ mặt không được tự nhiên, liền hạ tay áo xuống, vừa vặn che đi vết sẹo kia.
"Đeo rồi, chỉ tháo ra sau khi lên xe."
Anh giải thích với giọng rất nhẹ, lúc cụp mắt xuống, dáng vẻ cẩn thận giấu đi vết thương ấy, mang theo vài phần yếu đuối đã lâu không thấy.
Lục Sâm đã rất lâu rất lâu không thấy Lục Hạc Nam như vậy, bất chợt đối diện, khóe mắt anh lại hơi cay xè.
"Không để ai nhìn thấy chứ?" Nhân lúc Nguyễn Kính Tề không để ý, Lục Sâm bước đến gần vài bước, hạ giọng hỏi nhỏ.
Lục Hạc Nam nhếch môi cười nhạt một cái, lúc ngẩng lên lần nữa, lại trở về dáng vẻ điềm tĩnh thường ngày.
Anh uể oải tựa vào sofa, đuôi mày nhướng lên đầy giễu cợt, phản vấn lại như thể buông xuôi tất cả: "Em nào dám để người khác thấy?"
Người đang nắm quyền nhà họ Lục hiện giờ, người đưa ra mọi quyết định tối cao không ai dám phản đối ở Trung Thịnh — cổ tay trái lại mang một vết sẹo do tự sát không thành. Chuyện này nếu lộ ra thì đúng là một scandal chấn động, một sự nhục nhã không gì sánh nổi.
Nếu để truyền thông hay kẻ có ý đồ biết được bí mật động trời này, nhà họ Lục e rằng sẽ một lần nữa trở thành trò cười của cả Kinh Châu.
Có bao nhiêu người thật sự quan tâm anh đau hay không?
Là người ngoài cuộc, họ chỉ sẽ mỉa mai: Người này đúng là có bệnh trong đầu, sống sung sướng quá rồi nên mới nghĩ đến chuyện chết.
Lục Hạc Nam đôi khi nghĩ kỹ lại, thấy những người đó dường như cũng không nói sai. Những ngày tháng ấy mỗi ngày đều khiến anh mệt mỏi đến rã rời. Mặt trời vẫn mọc rồi lặn, nhưng anh chỉ cảm thấy chán ngán.
Anh thật sự là đã sống đủ rồi.
Lục Sâm đến vào đêm muộn là có dụng ý, nhưng những lời muốn nói lại không tiện nói trước mặt Nguyễn Kính Tề, vì vậy anh quay đầu, chuyển mục tiêu sang cô nàng kia.
"Muộn thế này rồi mà cháu còn chưa về nhà? Tối nay định ngủ lại à?"
Nguyễn Kính Tề vội vã ngồi thẳng dậy lắc đầu, xách túi xỏ giày rồi chạy ra cửa đóng sập lại.
Cô lấy đâu ra gan đó? Trong nhà của Lục Hạc Nam làm gì có chỗ cho cô ngủ? Mặt dày bám theo anh từ Hỷ Lạc Bán Sơn về đây, chẳng qua là để thăm dò mối quan hệ mờ ám giữa Lục Hạc Nam và Lương Quyến.
Trực giác mách bảo cô rằng, giữa chú và vị đạo diễn nổi danh kia nhất định có chuyện.
So với thằng em vô tích sự Tạ Tư Giác, Nguyễn Kính Tề là kẻ biết nhẫn nhịn hơn. Ngày dài tháng rộng, sớm muộn gì cô cũng sẽ biết hết sự thật.
"Có chuyện gì thế anh?"
Lục Hạc Nam vùi mình trong sofa, cửa vừa đóng lại đã nửa nhắm mắt, lười biếng hỏi.
"Em đến nhà họ Thẩm tối nay là có chủ ý đúng không?" Lục Sâm không vòng vo mà hỏi thẳng.
Chưa đợi Lục Hạc Nam trả lời, anh lại tiếp tục hạ giọng ép hỏi: "Có phải em đã biết trước hôm nay Lương Quyến sẽ trở về Kinh Châu?"
Lục Hạc Nam hơi siết chặt hơi thở, tránh né trả lời câu hỏi đầu, chỉ nói về câu thứ hai: "Hôn lễ của Quan Lai, Lương Quyến không thể không đến."
Lục Sâm lập tức hiểu ra, biết Lục Hạc Nam thực chất đã ngầm thừa nhận cả hai câu hỏi.
"Hạc Nam, đã năm năm rồi, anh tưởng rằng em đã buông xuống rồi. Hơn nữa em đã kết hôn với Kiều Gia Mẫn rồi —" Lục Sâm thở dài, không nỡ nói tiếp.
"Anh, em biết."
Lục Hạc Nam bỗng mở mắt ra, từng chữ từng chữ, giọng nói chắc chắn mà quyết liệt, như đang tuyên chiến với ai đó: "Từ khoảnh khắc em bị ép phải đồng ý kết hôn với Kiều Gia Mẫn, điều duy nhất em nghĩ đến là làm sao để ly hôn với cô ta."
Lục Sâm nghẹn lời trong chốc lát, đành nhẫn tâm nhắc nhở: "Cho dù sớm muộn gì em cũng sẽ ly hôn, nhưng Lương Quyến đã có con rồi."
"Thì sao? Cô ấy đâu có kết hôn." Lục Hạc Nam hừ nhẹ một tiếng, nụ cười nhạt như trào ra từ cổ họng.
"Em không quan tâm cô ấy có con hay không, những chuyện đó đều không quan trọng, em chỉ cần cô ấy."
Giọng nói khàn đục phát ra một câu nhẹ hẫng, nhưng khi rơi vào căn phòng khách rộng lớn và tĩnh lặng lại nặng nề như đá tảng.
Tối nay bầu trời Kinh Châu đầy mây u ám, không chút ánh trăng. Tầng hai mươi tám rộng lớn, ánh sáng duy nhất phát ra từ cây đèn đứng nhỏ ở tay vịn sofa.
Ánh đèn vàng dịu rọi lên gương mặt Lục Hạc Nam, cuối cùng tan vào trong đôi mắt sâu tối như vực thẳm kia.
Rõ ràng thần sắc anh vẫn điềm tĩnh như cũ, nhưng khí chất toàn thân lại lạnh lẽo đến đáng sợ. Dáng vẻ lúc âm lúc trầm ấy khiến Lục Sâm cảm thấy xa lạ, như thể Lục Hạc Nam đã sắp vượt khỏi ranh giới kiểm soát.
Một người đã bị đẩy đến đường cùng, đến mức không còn sợ cái chết, thì chẳng ai đoán được bước tiếp theo anh ta sẽ làm gì.
"Em..." Lục Sâm muốn mở lời khuyên can gì đó, nhưng lời ra đến miệng lại nhẹ bẫng như không còn sức.
Anh nhìn Lục Hạc Nam một lúc lâu, đôi mày cau chặt dần giãn ra, cuối cùng chỉ nói một câu: "Chiều thứ Năm tuần sau là sinh nhật Chiêu Chiêu, tiệc sinh nhật tổ chức ở Yến Hồi trên đường Nhân Dân."
Lục Hạc Nam ngẩng đầu ngơ ngác, không hiểu ý anh.
"Chiêu Chiêu cũng mời Lương Quyến, anh đoán cô ấy sẽ đến." Lục Sâm quay mặt đi, cười nhạt một cái, như đang tự trách bản thân vì đã mềm lòng.
Nhưng anh không thể không mềm lòng.
Bởi vì anh chỉ có duy nhất một đứa em trai này, anh không thể lại một lần nữa, như ba năm trước, lấy mạng sống của Lục Hạc Nam để đánh cược với vận mệnh.
Nhà họ Lục có thể chịu thua.
Nhưng anh và Lục Nhạn Nam, với tư cách là anh chị, thì không thể nào chịu nổi cảnh lần nữa nhìn thấy nơi nào đó tràn đầy máu tươi như lần đó.
*
Tiệc sinh nhật của Tưởng Chiêu Ninh mời không nhiều người, có thể coi là buổi tụ họp của những người thân quen. Khi Lương Quyến đẩy cửa bước vào, không ngờ mình lại là người đến muộn nhất.
"Gì đây đạo diễn? Tối nay không nể mặt cô bé sinh nhật này sao?"
Vừa thấy Lương Quyến lén lút bước vào, Tưởng Chiêu Ninh đang ôm micro hát say sưa liền nhét micro cho người khác, tự mình bưng ba ly rượu, khí thế hùng hổ ngồi xuống cạnh Lương Quyến, rõ ràng là định bắt cô uống rượu chuộc lỗi.
Lương Quyến đã lâu không uống rượu, tửu lượng giảm sút, vừa thấy ba ly rượu đã không nhịn được hít sâu một hơi.
Cô không phải cố ý đến muộn, thật sự là có nỗi khổ khó nói.
Bảo mẫu trông Khang Khang có việc về nhà ban ngày, tối nay lại đúng dịp Thôi Dĩ Hoan tổ chức hội nghị đầu năm ở chi nhánh Kinh Châu, việc trông con đành đổ hết lên vai Lương Quyến.
Mãi đến lúc bảo mẫu vội vã trở về vào chiều tối, cô mới có thời gian đến dự tiệc.
"Chiêu Chiêu, chị Quyến dạo này hình như không thể uống rượu mà?" Tạ Tư Giác ngồi ở góc sofa, thấy Tưởng Chiêu Ninh vừa tới đã ép rượu, vẻ mặt đầy lo lắng.
Chơi đến lúc cao hứng, mãi đến khi nhận ra sự vô lễ của bản thân, Tưởng Chiêu Ninh mới chậm chạp nhớ lại: theo như giới truyền thông giải trí đưa tin về chuyện Lương Quyến "chưa chồng mà chửa", thì bây giờ cô ấy hẳn vẫn còn đang trong thời kỳ cho con bú.
Một người mẹ đang phải ngày ngày cho con bú, hình như đúng là không thể uống rượu.
Tưởng Chiêu Ninh lè lưỡi tỏ vẻ xin lỗi, làm bộ muốn đưa ly rượu lên miệng, nhưng ngay khi chỉ còn cách một ly tấc, lại bị Lương Quyến đưa tay chặn lại.
"Làm gì đấy?" Lương Quyến đoạt lấy ly rượu trong tay cô, rồi giữ chặt trong lòng bàn tay mình, giả vờ giận dỗi: "Rượu đã đưa đến tay chị rồi, còn muốn lấy lại à?"
Tuy lăn lộn trong giới giải trí không tệ, nhưng người mà Lương Quyến có thể xem là bạn thật sự lại chẳng có mấy ai. Tưởng Chiêu Ninh là một trong số ít ấy. Ngày sinh nhật như thế này, là dịp vui hiếm hoi, cô không muốn để đối phương cụt hứng.
Nhân lúc đưa ly rượu lên môi, Lương Quyến đảo mắt nhìn quanh căn phòng — Lục Hạc Nam không có mặt, kỳ lạ là ngay cả Lục Sâm cũng không đến.
Rượu trong quán bar trông đầy màu sắc, như nước trái cây, khi uống vào cũng ngọt ngào dễ chịu, mang theo hương hoa quả nồng nàn. Lương Quyến không nghĩ ngợi gì nhiều, lấy cớ xin lỗi Tưởng Chiêu Ninh, một hơi uống liền ba ly.
Tiếng reo hò của những người xung quanh càng lúc càng cao, ai nấy đều trịnh trọng khen cô tửu lượng tốt, Lương Quyến chỉ nghĩ họ đang đùa cho vui.
Mãi đến khi bụng âm ỉ đau, đầu óc cũng bắt đầu choáng váng, vài tia tỉnh táo hiếm hoi thoáng lướt qua trong đầu, Lương Quyến mới muộn màng nhận ra, ba ly vừa rồi có độ cồn vượt xa sức chịu đựng thường ngày của cô.
Tạ Tư Giác — người đặt cả trái tim lên người Lương Quyến — là người đầu tiên phát hiện ra điều bất thường.
"Chị Quyến, chị sao thế?" Vòng qua hơn nửa bộ ghế sofa trong phòng bao, Tạ Tư Giác cứng người đỡ lấy cô, sợ dùng lực không đúng mà làm cô đau.
Dựa vào cánh tay của Tạ Tư Giác, Lương Quyến từ từ ngồi thẳng dậy. Rượu trào lên khiến cảm giác dần trì độn, cô ngồi ngây ra một lúc lâu mới nhận ra người ngồi bên cạnh là ai.
"Tư Giác, tôi không sao."
Lương Quyến mỉm cười nhạt, kín đáo phủi tay Tạ Tư Giác đang đặt lên vai mình, rồi một mình chống tay lên bàn, chậm rãi đứng dậy, men theo ký ức lúc đến mà đi về phía cửa phòng bao.
"Chị Quyến, chị đi đâu thế?"
"Đầu hơi choáng, muốn ra ngoài hóng gió. Cậu cứ chơi tiếp với họ, đừng lo cho tôi."
Tuy ngoài miệng nói rõ ràng rạch ròi, nhưng Tạ Tư Giác vẫn không yên tâm, cố chấp đi theo phía sau cô, hai tay khẽ vòng quanh như che chắn.
Chỉ là mỗi lần vô tình chạm vào lưng cô, đều bị Lương Quyến né tránh đầy cảnh giác, như phản xạ có điều kiện, cấm tiệt bất kỳ tiếp xúc nào từ người lạ.
Trong khoảnh khắc ấy, Tạ Tư Giác không khỏi nghi ngờ — cô thực sự say hay chỉ đang giả vờ?
Những ngón tay đầy mồ hôi đặt lên tay nắm cửa phòng bao, Lương Quyến hít sâu một hơi, cố gắng mở to mắt. Nhưng cổ tay còn chưa kịp dùng lực, cánh cửa đã bất ngờ bị người từ ngoài đẩy mạnh vào.
Luồng sáng chói mắt từ ngoài hành lang lập tức chiếu thẳng vào trong, không một chút lưu tình. Lương Quyến đứng ở cửa theo phản xạ nheo mắt, bước chân lảo đảo, liên tiếp lùi về sau hai bước.
Sau đó eo mềm nhũn, ngã thẳng vào một vòng tay không quá ấm áp, cánh tay ôm quanh eo cô lại lạnh lẽo lạ thường.
Toàn thân mềm rũ của Lương Quyến tham luyến cuộn tròn trong vòng tay ấy, chóp mũi hít sâu nơi vạt áo người kia.
Thoang thoảng hương thuốc lá, lẫn theo chút ẩm ướt thanh sạch — đó là mùi tuyết đọng cuối đông ở Kinh Châu.
Sống bốn năm Bắc Thành nổi tiếng nhiều tuyết, không ai hiểu rõ mùi ấy hơn Lương Quyến.
Giữa một đêm đông bình thường như bao đêm khác, có người vội vàng kết thúc những cuộc xã giao, không rõ vì ai, dấn thân trong băng giá mà đến.
Đứng sau Lương Quyến, Tạ Tư Giác chưa từng trải đời ngây người ra. Cậu nhìn chằm chằm gương mặt lạnh như sắt của Lục Hạc Nam, trong khoảnh khắc ấy, lại không có đủ dũng khí để tách hai người đang ôm chặt lấy nhau.
Phòng bao vốn ồn ào rôm rả, bỗng chốc im lặng như tờ. Mà càng im lặng, càng khiến người ta hoảng sợ.
"Chú... chú hai." Tạ Tư Giác nuốt khan, ngập ngừng gọi một tiếng.
Người đang ôm chặt trong vòng tay mình là cơn nghiện khó cai nhất trần đời. Lục Hạc Nam giữ vững tâm trí, cố nén cảm xúc, nhắm mắt lại, giọng hỏi ra nghe như đang cố giữ bình tĩnh, nhưng vẫn khản đặc: "Ai cho cô ấy uống nhiều rượu như vậy?" Vừa mở miệng đã là truy vấn.
Mọi người trong phòng bao đưa mắt nhìn nhau, im lặng vài giây, không ai dám trả lời.
Cảm xúc của Lương Quyến thoáng quay về, bàn tay mềm áp lên vai đối phương muốn vùng dậy. Nhưng Lục Hạc Nam không cho, mạnh mẽ giữ chặt cô trong lòng.
"Là tôi tự uống, anh đừng trách họ." Không giãy được, Lương Quyến mím môi, cằm tựa vào ngực Lục Hạc Nam, ánh mắt mơ màng.
Hai hơi thở quấn lấy nhau dưới ánh đèn — một nhẹ nhàng mang theo men rượu, một nặng nề mang theo d.ục v.ọng cháy bỏng.
Cánh tay siết chặt rồi lại siết chặt thêm, khiến Lương Quyến đau khẽ rên một tiếng, lúc ấy Lục Hạc Nam mới dần nới lỏng.
"Biết anh là ai không?"
Cằm anh căng chặt, từng chữ từng lời hỏi ra đầy kìm nén, sợ cô sẽ gọi nhầm một cái tên khác. Yết hầu anh chuyển động lên xuống, hơi thở đông cứng lại thành một sợi mong manh, cả người như đứng bên bờ mất vực kiểm soát.
Cảm giác thân quen đánh bại lý trí trước tiên, khóe mắt Lương Quyến bất giác nóng lên, nước mắt chực trào. Mọi cố gắng giữ vững sự bình thản để mình không quá thảm hại đến lúc này đều sụp đổ.
Cô đã có người để dựa vào, không cần phải mạnh mẽ gồng lên nữa.
Cứ xem như đêm nay là do men rượu làm loạn, xem như là ông trời thương xót, để cô được buông thả một lần cuối cùng trong cơn mê mờ.
Chóp mũi khẽ hít, giọng cô nũng nịu, mềm mại, đầy ấm ức, mang theo chút nấc nghẹn không dễ phát hiện: "Lục Hạc Nam, em khó chịu quá."
Sống lưng Lục Hạc Nam cứng đờ, hốc mắt nhuốm sương lạnh bỗng chốc đỏ hoe.
Năm năm rồi, cuối cùng cô lại chịu dùng giọng nói nhẹ nhàng, từng tiếng từng lời mà gọi tên anh.
Lục Hạc Nam cũng không biết liệu mình có nên nói một câu 'Đã lâu không gặp' hay không.