Mục lục
Trước Khi Tuyết Rơi Hãy Chia Tay
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dự báo thời tiết nói mấy ngày gần đây ở Kinh Châu sẽ có tuyết, nên suốt thời gian qua, Thôi Dĩ Hoan luôn lo chuyến bay đến Kinh Châu sẽ bị trễ. Nhưng đến ngày khởi hành, bầu trời Kinh Châu lại trong xanh không gợn mây, là một ngày nắng đẹp hiếm hoi như được ông trời ưu ái.

Suốt năm năm trời không ra bắc, vừa khi cửa khoang mở ra, cơn gió lạnh buốt lập tức ùa vào máy bay. Lương Quyến kéo sát áo khoác, tay còn lại xách hành lý xách tay, theo bản năng co quắp người lại.

Có lẽ vì trong xương cốt vẫn còn lưu lại ký ức về phương Bắc, nên khi vừa bước khỏi máy bay, hít thở luồng không khí lạnh khô đã xa cách bấy lâu, Lương Quyến chỉ cảm thấy xung quanh thật thân thuộc, không hề có chút xa lạ nào.

Người vui mừng nhất trước việc Lương Quyến trở lại Kinh Châu, không ai khác chính là Quan Lai.

Lương Quyến và Thôi Dĩ Hoan vừa đẩy xe hành lý ra đến cửa đã thấy Quan Lai mặc áo khoác cashmere màu xanh rêu đậm, đeo kính râm to quá cỡ, cười lên phong tình vạn chủng.

"Ôi chao, cục cưng, là dì Quan Lai của con đây, gọi một tiếng dì nào~"

Vừa lại gần, Quan Lai đã vội tháo kính râm, bước nhanh tới bên cạnh Khang Khang, cố tình làm giọng dịu dàng thân thiện, còn làm mặt xấu chọc cười.

Dang tay ra định ôm một cái, lại bị phớt lờ không thương tiếc. Lương Quyến liếc Quan Lai một cái đầy chán ghét, đứng bên cửa xe, giọng đầy mỉa mai: "Nó mới được một tháng tuổi, chưa biết nói đâu."

"Không biết nói thì sao chứ? Không biết nói dì vẫn thương!" Quan Lai chẳng thèm để tâm, vẫn kiên trì chọc ghẹo đứa bé trong lòng Thôi Dĩ Hoan.

Mãi đến khi Thôi Dĩ Hoan ôm Khang Khang nháy mắt ra hiệu, Quan Lai mới sực nhận ra trong lời Lương Quyến có vị chua rõ rệt.

"Không đến nỗi nào chứ, Quyến Quyến, đến dấm của trẻ con mà cậu cũng ăn à?" Quan Lai khoác tay Lương Quyến, còn tận tay mở cửa ghế phụ, ân cần chu đáo đỡ cô lên xe.

"Đây đâu còn là thời đại học, cái hồi cậu ghen lồng lộn vì Chúc Linh Linh nữa rồi." Lương Quyến cúi đầu ngồi vào xe, lòng thấy vui nhưng miệng vẫn không chịu buông tha Quan Lai.

Dù đã tốt nghiệp đại học gần sáu năm, nhưng khi nghe Lương Quyến đột nhiên nhắc đến Chúc Linh Linh, Quan Lai vẫn tức đến sôi máu.

"Lương Quyến, mình đâu chỉ ghen mỗi hồi đại học! Cậu cứ nói đi, mấy năm nay là mình ở cạnh cậu nhiều hơn, hay là cô ta ở cạnh cậu nhiều hơn?"

Quan Lai thắt dây an toàn, nổ máy xe, miệng vẫn lải nhải không dứt.

"Người ta là nữ chính trên màn ảnh ba lần vì đạo diễn Lương của chúng ta cơ mà! Loại vô danh tiểu tốt như mình làm sao có cửa sánh với đại minh tinh như người ta chứ?"

Lương Quyến cúi mắt cười nhẹ, nhận lấy tất cả ấm ức và sự chiếm hữu không nơi xả ra của Quan Lai.

Sáu năm trôi qua như bay. Chúc Linh Linh – người từng co ro trong phòng thảo luận của Hoa Thanh cùng Lương Quyến đọc kịch bản, người từng vì tình yêu mãnh liệt với diễn xuất mà dám liều mình dấn thân vào giới giải trí đầy chông gai – giờ đây đã đứng vững trong một ngành công nghiệp thay máu như chớp, có được chỗ đứng riêng của mình.

Năm năm trước, khi bộ phim 'Tìm Đảo' của Trình Yến Thanh vừa đóng máy ở Cảng Châu, cùng với bữa tiệc mừng phim kết thúc là thư báo trúng tuyển chương trình thạc sĩ ngành đạo diễn ở Đại học Cảng Châu gửi đến cho Lương Quyến.

Chưa học được ba tháng, Lương Quyến vẫn chưa nguôi ngoai nỗi đau tình cảm cố gắng chuyển hướng chú ý của bản thân, vô tình bắt đầu chuẩn bị cho dự án phim mới mang tên 'Đúng Lúc Gặp Gỡ'.

Khác với 'Nhớ Lan Nhân' hồi đại học chỉ là dự án nhỏ, 'Đúng Lúc Gặp Gỡ' được coi là màn ra mắt chính thức của Lương Quyến trên màn ảnh rộng.

Dù khi phim ra rạp, từ doanh thu đến giải thưởng đều thắng lớn, trong thời gian ngắn trở nên bất bại, được truyền thông gọi là "người kế thừa dòng phim nghệ thuật thế hệ mới" – nhưng nếu nhìn lại, hành trình khai sinh ra 'Đúng Lúc Gặp Gỡ' tuyệt đối không thể gọi là bằng phẳng.

Bởi lẽ, dù từng có "viên ngọc quý" 'Nhớ Lan Nhân', cũng có cái tên Trình Yến Thanh làm biên kịch đồng hành, thì với các nhà sản xuất vốn coi trọng hiệu suất sinh lời, Lương Quyến vẫn chỉ là một gương mặt mới vừa lóe sáng lần đầu.

— Không có doanh thu phòng vé trước đó để bảo chứng, cũng không có thế lực hậu thuẫn giúp cô gánh lấy thất bại.

Cảm hứng nghệ thuật dù có tài tình đến đâu, nếu không được nhà sản xuất ưu ái, cuối cùng cũng chỉ đành chết yểu trong trứng nước.

Như dự đoán, người đầu tiên đưa tay giúp đỡ cô chính là Trình Yến Thanh.

Hôm 'Đúng Lúc Gặp Gỡ' viết xong kịch bản, Trình Yến Thanh dẫn theo ê-kíp quay phim thân tín của mình, hẹn gặp Lương Quyến ở một quán cà phê gần cổng Đại học Cảng Châu để ôn chuyện.

Thẳng thắn mà nói, tài nguyên và nền tảng mà Trình Yến Thanh có thể cung cấp quả thực hấp dẫn, nhưng Lương Quyến vẫn dứt khoát từ chối.

Bởi vì điều mà Trình Yến Thanh muốn, cả đời này cô cũng không thể cho được, nên càng không thể nợ.

Người thứ hai liên hệ với cô là La Huệ.

Hôm biết tin Lương Quyến muốn lập tổ quay phim, La Huệ đã tranh thủ gọi cho cô một cuộc điện thoại từ phim trường — vẫn dịu dàng hỏi han như thường lệ, hỏi cô sức khỏe ra sao, tâm trạng đã ổn hơn chưa.

Nói một hồi lan man, mãi đến gần cuối cuộc gọi, La Huệ mới lảng tránh mọi người, hạ giọng như vô tình nhắc đến chuyện chính.

Trong cuộc điện thoại ấy, Lương Quyến lặng im do dự rất lâu, cuối cùng vẫn cắn răng từ chối một cách vòng vo: "Chị Huệ, nếu em thật sự cần chị giúp, nhất định em sẽ mở lời."

Trong giới làm phim, nợ nần luôn phải có qua có lại.

Hiện tại, La Huệ đã là người ở vị trí cao không cần nhờ vả ai nữa. Còn Lương Quyến, sau khi tự nhìn nhận bản thân kỹ càng, đành phải thừa nhận — dù cho có thêm mười năm, cô cũng không thể hồi đáp lại cho La Huệ một món quà tương xứng.

Bạn bè thì vẫn là bạn bè, Lương Quyến không bao giờ chấp nhận việc bản thân chỉ biết nhận mà không thể cho. Làm thế chẳng khác nào vấy bẩn hai chữ "bạn bè" thiêng liêng ấy.

Sau khi lần lượt từ chối hai người có khả năng giúp đỡ mình nhất, đúng lúc Lương Quyến tưởng rằng mình đã cùng đường, thì người vừa "gây bão" trên thảm đỏ Lễ hội Truyền hình — Chúc Linh Linh, đã lập tức vũ trang đầy đủ xuất hiện tại căn hộ nhỏ cô thuê ở Cảng Châu.

Cô ấy mang theo một hợp đồng đầu tư, cười tít mắt, mặt đầy tự tin nói rằng mình muốn "đầu tư", đồng thời tự đề cử mình vào vai nữ chính của 'Đúng Lúc Gặp Gỡ'.

Khi ấy, Chúc Linh Linh đã có chút danh tiếng, vững vàng nắm giữ vai nữ chính trong các bộ phim thần tượng hiện đại và cổ trang cấp S, nhờ vào nhan sắc không chê vào đâu được và diễn xuất vừa đủ, sở hữu lượng fan ổn định và mối quan hệ tốt với công chúng.

Nhưng cũng chính vì mãi quanh quẩn trong giới truyền hình, nên ở phương diện thời trang lẫn vị trí trong giới, cô dần bị gắn mác "minh tinh lưu lượng" — một tồn tại khá lúng túng.

Một nữ minh tinh nôn nóng muốn chuyển hình bằng phim nghệ thuật cao cấp, một nữ đạo diễn đầy tài hoa nhưng thiếu nền tảng và tài nguyên — trong căn hộ nhỏ chưa đầy ba mươi mét vuông của khu chung cư cũ nát ở Cảng Châu, hai người ngay lập tức ăn ý.

Bởi vì khoản đầu tư do Chúc Linh Linh tìm đến là điều mà Lương Quyến thật lòng tin tưởng, nên bản hợp đồng đầu tư kia, cô đến giờ vẫn chưa từng đọc kỹ từ đầu đến cuối, dù chỉ một lần.

Thậm chí tên công ty đầu tư chính, Lương Quyến cũng chẳng nhớ rõ. Chỉ lờ mờ nhớ rằng, hình như là một công ty bất động sản vô danh ở Giang Châu, người nắm quyền là một nữ chủ nhân trẻ chừng hai mươi tuổi.

Họ của cô ấy cũng rất đặc biệt, khiến người khác ấn tượng sâu sắc. Lương Quyến còn nhớ — cô ấy họ Nguyễn, tên Nguyễn Kính Tề.

"Thôi đi, đừng càm ràm Linh Linh nữa." Thấy Quan Lai càng nói càng hăng, Lương Quyến vội ngăn lại, "Người ta còn gửi quà cưới nhờ mình mang cho cậu đấy, trong vali của mình ấy."

Quan Lai buộc phải ngậm miệng. Một lúc sau, cô giả vờ dửng dưng hỏi: "Giờ cô ấy sao rồi?"

"Cũng ổn mà, chỉ là công ty bắt ép, một là công khai thừa nhận tin đồn tình cảm với Dương Nhất Cảnh là giả, hai là giải ước, bồi thường số tiền vi phạm hợp đồng khổng lồ, rồi còn bị phong sát." Lương Quyến hạ một nửa kính xe xuống, giọng điệu nhẹ tênh.

"Cái đó gọi là ổn hả?" Quan Lai trợn mắt ngạc nhiên, giọng cũng trở nên lo lắng, "Cô ấy có giải quyết được không? Hay là đểlão Thẩm nhà mình giúp cô ấy một tay?"

"Nhìn cái giọng của cô Quang nhà ta kìa, đúng là lấy được đại gia rồi, nói chuyện cũng bá đạo ra phết!" Lương Quyến tặc lưỡi hai cái, cố tình quay sang hỏi, "Không phải trước giờ cậu vẫn không ưa cô ấy sao? Giờ lại muốn giúp?"

Vẻ mặt Quan Lai cứng đờ trong chớp mắt, lời nói cũng có chút gượng gạo, vuốt tóc mấy cái, lúng túng nói: "Thì... mình sợ cô ấy có chuyện gì lại ảnh hưởng đến việc chiếu 'Phong Nguyệt Trường' của cậu thôi."

Lần hợp tác thứ ba giữa Lương Quyến và Chúc Linh Linh, chính là bộ phim sắp công chiếu sau Tết năm nay — 'Phong Nguyệt Trường'.

Trong giai đoạn quay phim, mọi thứ đều suôn sẻ, chỉ đến lúc sắp công chiếu thì đạo diễn và nữ chính lại liên tiếp gặp scandal.

Trước là tin đồn Lương Quyến sinh con ngoài giá thú mãi không có phản hồi chính thức, sau là Chúc Linh Linh đang trên đà thăng tiến lại tự hủy, vướng vào mối quan hệ mập mờ với nghệ sĩ có tai tiếng Dương Nhất Cảnh.

Trong chốc lát, các bài viết bôi nhọ 'Phong Nguyệt Trường' tràn lan trên mọi nền tảng mạng xã hội.

"Không sao đâu, đừng lo cho tụi mình." Lương Quyến vung tay ra vẻ không để tâm, đổi chủ đề: "Cậu chuẩn bị đám cưới tới đâu rồi?"

"Mọi thứ gần như xong hết rồi. À đúng rồi, cái sảnh cưới cậu giới thiệu thực sự rất ổn." Quan Lai vừa nói vừa vô thức gật đầu mạnh, "Lão Thẩm nhà mìnhcũng rất thích."

"Thích là được rồi, trong giới giải trí cũng nhiều ngôi sao tổ chức đám cưới ở đó lắm."

Lương Quyến gõ nhẹ móng tay, nín thở, rồi hỏi nhỏ: "Cậu mời những ai vậy? Bên nhà lão Thẩm chắc cũng mời không ít người đâu nhỉ?"

Tay Quan Lai đang cầm vô lăng khựng lại, liếc nhìn Lương Quyến qua khóe mắt, rồi lặng lẽ nhìn sang phía Thôi Dĩ Hoan đang ôm con qua gương chiếu hậu vài giây.

Lương Quyến đang hỏi ai, trong lòng họ đều hiểu rõ.

Vị hôn phu của Quan Lai, Thẩm Hoài Tự, là người nắm quyền của thương hiệu xa xỉ Royce — xét về tài lực và địa vị, cũng là nhân vật tiếng tăm trong giới thương nghiệp Kinh Châu. Những ai được mời dự lễ cưới của anh ta, đều là giới quyền quý.

Không cần suy đoán nhiều, Lương Quyến cũng biết, nhà họ Lục và nhà họ Kiều nhất định có trong danh sách khách mời.

Quan Lai khẽ thở dài không thành tiếng. Đúng lúc gặp đèn đỏ, cô nhẹ nhàng đạp phanh, hơi nghiêng đầu, cẩn thận quan sát sắc mặt của Lương Quyến.

Dù đã làm bạn thân bao năm, khoảnh khắc này, Quan Lai lại bỗng cảm thấy không thể nhìn thấu đôi mắt sâu thẳm kín đáo của Lương Quyến — cô không chắc, liệu Lương Quyến đã sẵn sàng để gặp lại Lục Hạc Nam hay chưa.

"Thiệp mời nhà họ Lục và nhà họ Kiều là tự tay mìnhđưa." Giọng Quan Lai trầm xuống, "Bên nhà họ Kiều, mìnhđã hỏi trước rồi, Kiều Chấn Bang và Kiều Gia Trạch đều không có mặt ở trong nước, chỉ còn Kiều Gia Mẫn có thể tới."

"Còn nhà họ Lục..." Quan Lai dừng lại một chút, giọng trở nên cẩn trọng, "Mình cũng không biết ai sẽ đến. Nhưng Thẩm Hoài Tự hứa chắc với mình — Lục Hạc Nam tuyệt đối sẽ không xuất hiện."

"Tại sao?" Lương Quyến cúi đầu, khẽ sững lại, theo phản xạ thốt lên.

Tại sao? Không phải Kiều Gia Mẫn lúc nào cũng đeo nhẫn cưới không rời sao? Truyền thông chẳng vẫn gọi họ là cặp vợ chồng mẫu mực ư?

Đèn xanh bật lên, Quan Lai vừa khởi động xe, vừa đáp lời Lương Quyến.

"Vì trong suốt năm năm qua, Lục Hạc Nam rất ít khi tham dự mấy sự kiện xã giao riêng tư vô nghĩa kiểu này. Ngoại lệ duy nhất, chính là buổi tiệc đính hôn của Tống Thanh Viễn và Diêu Úc Chân."

"Còn một điều nữa." Quan Lai nuốt khan, cố gắng để giọng nói nghe thật bình tĩnh, không mang chút rung động riêng tư nào.

"Sau khi kết hôn, Lục Hạc Nam chưa bao giờ cùng Kiều Gia Mẫn xuất hiện công khai trên cùng một sân khấu. Mà Kiều Gia Mẫn chắc chắn sẽ đến dự đám cưới... Vậy thì—"

Quan Lai nhấn mạnh, kéo dài câu chữ, cố tình giấu đi nửa câu sau đầy ngầm ý — nơi nào có Kiều Gia Mẫn, nơi đó tuyệt đối không có Lục Hạc Nam.

"Vậy sao?" Lương Quyến bật cười khẽ, lông mi run lên, trái tim cũng đột ngột co thắt mạnh mẽ.

Trong giây phút nghẹn ngào ấy, cô chẳng phân biệt được bản thân thất vọng, hay đã thở phào nhẹ nhõm.

Cô quay đầu, ánh mắt nhìn thẳng ra ngoài cửa kính xe, lặng lẽ nhìn dòng xe tấp nập và những con phố của Kinh Châu hồi lâu.

Cuối cùng, cố nén sự chua xót trong khoang mũi, ép mình nhìn thẳng vào hiện thực.

Cô khẽ nhếch môi, khi nói ra hai chữ kia, từng chữ từng chữ rõ ràng, như tự tay phán một bản án lăng trì cho trái tim mình:

"Hai vợ chồng họ thật là kỳ quặc."

Vợ chồng, không phải là tôi và anh.

Người con gái xứng đôi với anh, ông trời... đã chọn người khác rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK