Trong rất nhiều cuộc phỏng vấn với truyền thông, nhiều diễn viên, biên kịch hoặc đạo diễn khi đối mặt với phóng viên giải trí thường xuyên bị hỏi một câu quen thuộc.
— "Theo bạn, trong giới có rất nhiều người làm nghệ thuật, ai là người chuyên nghiệp nhất?"
Những người từng hợp tác với Lương Quyến phần lớn đều mỉm cười, rồi chân thành nói ra tên cô.
Còn những người chưa có cơ hội hợp tác với Lương Quyến, phần nhiều sẽ ngượng ngùng, e dè mà thốt lên một câu: "Mọi người đều nói, đạo diễn Lương Quyến làm việc rất tận tâm."
Thế nhưng lúc này, người mà từ khi bước vào nghề đã nổi tiếng với danh hiệu "chuyên nghiệp", lại lần đầu tiên trong sự nghiệp đi làm trễ.
"Tôi hỏi cậu chuyện gì xảy ra thế này, trễ hẳn hai mươi phút, tôi còn tưởng cậu quay về Quan Giang Phủ rồi đấy..."
Đồng Hân Nhiên nhíu mày chặt, nhận lấy đống đồ lỉnh kỉnh từ tay Lương Quyến, đứng trước cổng phim trường, hạ giọng trách móc liên hồi, đang dạy dỗ nghiêm khắc thì khóe mắt bỗng liếc thấy bóng dáng cao gầy và thanh thoát ngoài khung cửa.
Cô theo phản xạ lập tức im bặt, cả người vào trạng thái cảnh giác, không biểu cảm mà ngẩng đầu nhìn.
"Cô Đồng, lâu rồi không gặp." Lục Hạc Nam hơi cúi đầu với Đồng Hân Nhiên, vì lịch sự, anh khẽ nhếch môi cười nhạt, từng cử chỉ đều toát lên vẻ bình thản và ung dung.
Đồng Hân Nhiên cứng đờ gật nhẹ đầu, một tiếng rất nhỏ phát ra từ cổ họng, khiến người ta nghi ngờ đó có phải là một tiếng hừ lạnh thể hiện thái độ không mấy thân thiện với Lục Hạc Nam hay không.
Có quá nhiều người vây quanh trên phim trường, lý trí của Đồng Hân Nhiên vẫn còn, vì danh tiếng của Lương Quyến, cô không thể phát tác tại chỗ. Lưỡng lự hồi lâu, cuối cùng chỉ đành uất ức mà kìm nén lửa giận trong lòng, ghé sát tai Lương Quyến, nghiến răng nghiến lợi thì thầm: "Lương Quyến, cậu giỏi thật đấy! Tôi bảo sao tự dưng lại trễ như thế, hóa ra là đêm xuân dài cũng có ngần, ngự triều buổi sáng trễ tràng quân vương?"
"Tôi không có..." Lương Quyến loạng choạng một bước, má sau lớp khẩu trang dường như ửng lên một vệt đỏ đáng ngờ.
Tiếc là lời giải thích này quá yếu ớt, Đồng Hân Nhiên ném cho cô một ánh mắt sắc như dao, rõ ràng là không tin chút nào.
Lương Quyến lặng lẽ thở dài, cô nên chứng minh với Đồng Hân Nhiên thế nào đây, rằng đêm qua cô và Lục Hạc Nam thật sự không làm chuyện gì vượt quá giới hạn.
Sau khi cầu hôn, hai người họ quỳ ngồi giữa tuyết trắng, như những chàng trai cô gái mới lần đầu chạm ngõ tình yêu, vừa cười vừa khóc ôm nhau rất lâu. Sau đó, giữa cơn gió tuyết mịt mù, họ tay trong tay, vai kề vai, từng bước một quay trở về Quan Giang Phủ từ bờ sông.
Về đến nhà thì đã là nửa đêm, Lương Quyến định trao thân, nhưng Lục Hạc Nam lại từ chối.
Anh tựa hờ vào khung cửa phòng ngủ, tay còn kẹp điếu thuốc, phút sau liền nhẹ nhàng vu.ốt ve dái tai Lương Quyến. Mãi đến khi người dưới tay run rẩy vì cảm xúc trào dâng, anh mới hài lòng dừng lại, híp mắt nhìn chiếc đồng hồ đang chỉ hai giờ hơn, giọng nói tiếc nuối như đầy nuối tiếc: "Quyến Quyến, hình như chẳng đủ thời gian nữa rồi."
"Sao lại không?" Lương Quyến tựa sát vào người Lục Hạc Nam, ánh mắt mơ màng, tóc còn ướt đẫm nước sau khi tắm nhỏ xuống xương quai xanh, toàn thân còn mang theo hơi ấm sau khi ra khỏi phòng tắm.
Cảnh tượng này thật sự quá mê hoặc, Lục Hạc Nam khẽ nhấc cằm cô lên, cúi người hôn nhẹ. Nhịp thở của Lương Quyến dần dần trở nên gấp gáp, anh đắc ý nhướng mày, trong đôi mắt sâu thẳm tràn đầy khao khát nhìn cô vài giây.
Ngón tay dài quấn lấy dây thắt lưng áo choàng tắm của cô, môi vẫn kề môi, khóe miệng khẽ nhếch, giọng nói khàn khàn như đang đàm phán: "Ngày mai có thể xin nghỉ đoàn phim không?"
Lương Quyến lập tức bừng tỉnh, một tay đẩy Lục Hạc Nam ra, tay kia ôm lấy áo choàng, mặt đỏ như gấc quay người bước vào phòng, nằm nghiêng quay lưng lại với anh.
Lục Hạc Nam khẽ cong môi, nhịn cười, ngực rung lên vì kìm chế, sau đó ngả người lên khung cửa, bật cười thành tiếng.
"Cười gì mà cười?" Lương Quyến lập tức nổi giận, giận dữ chất vấn, tiện tay ném luôn chiếc gối qua, rồi nhanh chóng nằm xuống, không dám nhìn thẳng anh lấy một giây.
Chỉ cần thêm một giây, cô sẽ lộ tẩy, sẽ thỏa hiệp, cô không thể kiềm chế nổi ý nghĩ — mai mà xin nghỉ với đoàn, liệu có quá ngông cuồng, quá lố bịch không?
Gối nện thẳng vào mặt Lục Hạc Nam, mùi hương ngọt ngào thoảng qua giống hệt mùi tóc của Lương Quyến.
Anh ôm gối hít sâu một hơi, tuy tiếng cười đã tắt, nhưng nụ cười trên mặt lại càng rạng rỡ hơn. Anh có thể cười vì điều gì? Có lẽ là cười sự mạnh mẽ ngoài mặt của Lương Quyến – biết rõ là không đỡ được đòn, nhưng vẫn cố tỏ ra mạnh mẽ – đúng là hổ giấy dễ tan chảy.
Lương Quyến nằm nghiêng về phía cửa sổ, ánh trăng soi lên gương mặt ửng hồng, mắt nhắm chặt, nhưng hàng mi dài vẫn khẽ rung không yên.
Cô siết chặt mép chăn, nín thở, ngoài tiếng tim đập "thình thịch" trong ngực, cô còn nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng của Lục Hạc Nam tiến vào phòng, nghe thấy tiếng sột soạt khi anh đặt lại chiếc gối bị vứt, nghe thấy tiếng dây lưng ma sát, tiếng áo choàng rơi xuống đất...
Rồi nệm trũng xuống, hơi nóng bao trùm, không khí trở nên ngột ngạt — chắc hẳn anh đang chống tay, cách một khoảng rất nhỏ, phủ lên người cô.
Lương Quyến không mở mắt, chỉ cần dựa vào những ký ức khiến người ta đỏ mặt tim đập kia, cô đã có thể mường tượng rõ từng khung hình, từng giây từng phút, từng hành động thong thả đến mức gần như cố ý của Lục Hạc Nam lúc này.
Lục Hạc Nam lười biếng cúi đầu, ánh mắt lướt qua người cô, rồi nhẹ nhàng kéo lấy tấm chăn đã bị cô vò nhàu trong tay, cuối cùng độ lượng thay bằng ngón tay mình cho cô mân mê.
"Tại sao lại ném gối của anh ra ngoài? Mới đồng ý lời cầu hôn của anh đã định phạt anh ngủ sofa rồi à?"
Câu hỏi này dịu dàng đến mức khiến lòng bàn tay Lương Quyến ướt đẫm, cô nắm lấy ngón tay anh không dám cử động, khó khăn mở mắt, môi khẽ mím, ngập ngừng giải thích: "Em không có..."
Lục Hạc Nam không để tâm lời bào chữa của cô, nhướng mày đầy ẩn ý, thở dài u oán: "Vợ anh đúng là dữ quá, sau này sống sao đây?"
"Ai dữ hả?" Lương Quyến không chịu yếu thế mà cãi lại, vì lý do yếu ớt nên giọng cũng nhỏ nhẹ.
Cô đúng là một kẻ ngốc, chỉ chú ý đến hai chữ "dữ quá", hoàn toàn không nhận ra sự thay đổi trong cách xưng hô của Lục Hạc Nam. Cái cách gọi ấy từ miệng anh thốt ra tự nhiên như thể vốn dĩ phải thế.
"Nói vợ anh."
Lục Hạc Nam chớp mắt không ngừng, trả lời rất nhanh, giọng điệu lười nhác nhưng rất chắc chắn, cách anh nói ra vừa dịu dàng vừa trân trọng, không hề có chút lơ là.
Lương Quyến khựng lại một chút, tim lại đập loạn lên, cảm giác thẹn thùng đến muộn màng, cô quay mặt đi, hất tay Lục Hạc Nam ra, mái tóc rũ xuống che đi khóe môi khẽ cong và một mảng đỏ ửng đang lộ ra tâm sự.
"Anh gọi ai là vợ thế?" Lúc này cô mới nhớ ra phải giữ thể diện, bản tính con gái khiến cô theo phản xạ mà làm ra vẻ cứng đầu.
Lục Hạc Nam bật cười, cúi người lại gần hơn, sau đó nắm lấy tay trái của Lương Quyến, đầu ngón tay thô ráp nhẹ nhàng mơn trớn ngón áp út của cô.
"Nhẫn kim cương của anh em cũng nhận rồi, còn muốn chối à?"
Lương Quyến thấy tim mình nhói lên, hai hàng lông mày không kìm được mà nhíu chặt, ngẩng đầu lên hôn lên môi anh.
Những nụ hôn dày đặc từ khóe môi trượt xuống cổ, đến giây phút ấy, cô theo bản năng căng mũi chân lại, thân mình cuộn tròn rút vào dưới chăn, tư thế vừa khéo vừa kín đáo để có thể chui vừa vào vòng tay anh.
Bên ngoài bão tuyết vẫn cuồng loạn không dứt, còn bên trong căn phòng ấm áp là hai người ôm chặt lấy nhau, ngủ một đêm an lành.
Suy nghĩ lãng mạn dần tan đi, Lương Quyến tựa vào vai Đồng Hân Nhiên, giả vờ bình tĩnh liếc nhìn Lục Hạc Nam, sau đó khẽ ho khan vì chột dạ.
"Được rồi, tôi thừa nhận tối qua quả thật đã xảy ra nhiều chuyện."
"Vậy thì nói nhanh gọn." Đồng Hân Nhiên liếc cô một cái, giọng vẫn không vui.
Lương Quyến chớp mắt đầy do dự, ý là: Cậu chắc không?
Đồng Hân Nhiên khoanh tay đứng yên, mắt hơi nheo lại, rõ ràng đang rất khó chịu.
"Hôm qua anh ấy đã cầu hôn tôi." Lương Quyến giơ bàn tay trái vẫn giấu trong túi áo ra, ngón áp út đeo chiếc nhẫn kim cương lấp lánh, ánh mắt đầy hạnh phúc và quả quyết.
"Tôi đã đồng ý rồi."
Đồng Hân Nhiên hít sâu một hơi, mắt dán chặt vào chiếc nhẫn kim cương trên tay Lương Quyến, não bộ gần như đơ toàn tập, chưa kịp phản ứng gì thì Lương Quyến đã cười tươi thông báo với cả đoàn: "Xin lỗi mọi người, hôm nay tôi đến trễ là lỗi của tôi, tôi mời mọi người ăn sáng để tạ lỗi, lát nữa giờ nghỉ giữa buổi có thể đến chỗ Hân Nhiên nhận nhé!"
Vừa dứt lời, Đồng Hân Nhiên đã tỉnh hẳn, khí thế hừng hực mà hét lớn: "Cả bữa trưa và tối hôm nay đạo diễn Lương bao luôn rồi nhé!"
Sau đó, giữa ánh mắt kinh ngạc của cả đoàn, cô hếch cằm với trợ lý sản xuất Mộng Mộng: "Mộng Mộng, đến nhà hàng sang nhất Bắc Thành, gọi những món đắt nhất cho mọi người, rồi cầm hóa đơn đi tìm anh Lục mà thanh toán."
Anh Lục là ai? Mộng Mộng sững người, đôi mắt lia lia tìm quanh trong ánh mắt ngơ ngác của mọi người, duy chỉ có không dám rơi lên người đàn ông sang trọng đang đứng kia.
Ra quyết định mà không bàn bạc trước, Đồng Hân Nhiên như vừa hả giận xong, giẫm giày cao gót quay ngoắt lại, cười toe toét với Lục Hạc Nam sau lưng: "Không vấn đề gì chứ, anh Lục?"
Lục Hạc Nam không nói gì, qua lớp ánh mắt chồng chéo rối ren, anh nhẹ nhàng mỉm cười trấn an Lương Quyến, sau đó mới nhìn thẳng vào Đồng Hân Nhiên, phóng khoáng và lịch sự mà mở tay ra: Ý là — "Thưa cô, cứ tự nhiên."
Hai bữa tiêu chuẩn nhà hàng 5 sao no nê chui vào bụng, đạo diễn đến muộn 20 phút và bao nhiêu lời oán trách trong phim trường cũng lập tức bị nuốt chửng trong từng tiếng ợ no nức.
Chỉ trừ Đồng Hân Nhiên.
Dưới mái hiên tổ đạo diễn, cô ngồi cạnh Lục Hạc Nam, tìm chuyện để nói, nói vòng vo thế nào rồi cũng quay lại chuyện của Lương Quyến.
"Nghe Quyến Quyến nói, anh cầu hôn cô ấy?"
"Đúng." Lục Hạc Nam khẽ nhướng mí mắt, ánh nhìn chỉ lướt qua một thoáng rồi dừng lại trên người phụ nữ đang có chút lúng túng ở phim trường kia.
Không biết có phải anh gặp ảo giác hay không, nhưng Lương Quyến trong đoàn phim 'Thu Qua Xuân' này luôn căng thẳng, cư xử với người khác cũng không được tự nhiên như trong 'Trước Khi Tuyết Đầu Mùa Đến'.
Nói thẳng ra, cô trông không hạnh phúc.
Tại sao lại thế? Là vì cô đã chán quay phim rồi sao? Nhưng cô đâu phải người dễ bỏ cuộc.
"Trong đoàn này, hình như không có nhiều người quen nhỉ?" Lục Hạc Nam nhìn quanh, cau mày, thẳng thắn hỏi.
Đồng Hân Nhiên khựng lại một chút, tiếng thở dài khẽ khàng, cô biết Lương Quyến không muốn Lục Hạc Nam nhúng tay vào chuyện sự nghiệp, nên lúc này chỉ muốn nói vài câu qua loa để lấp li.ếm.
"Đội sản xuất là do bên đầu tư sắp xếp, ê-kíp cũ của Quyến Quyến lần này không theo cùng."
"Tại sao?" Lục Hạc Nam không dễ bị qua mặt, lông mày càng nhíu chặt hơn.
Đồng Hân Nhiên cười gượng mấy tiếng, vươn vai để che giấu sự lảng tránh trong lời nói: "Thế lực nhỏ thì nói chẳng ai nghe thôi."
Cũng trách cô chủ quan, thông tin không thông suốt, đến tận mấy hôm trước mới biết vì sao hai đạo diễn khác là Nghê Sơn Thanh và Trương Luân lại có thành kiến lớn đến vậy với Lương Quyến.
Nghê Sơn Thanh và Trương Luân thuộc cùng một phe, tính theo vai vế là sư huynh sư đệ, có quan hệ thân thiết với nhà đầu tư lớn nhất của 'Thu Qua Xuân'.
Việc Lương Quyến ngồi vào ghế đạo diễn lần này là kết quả của nhiều yếu tố, đấu đá giữa các bên đầu tư, mãi đến khi khai máy vẫn chưa quyết định xong.
Trong khi đó, Nghê Sơn Thanh lại muốn đưa cô học trò từng sinh cho mình hai đứa con vào đoàn để kiếm chút lợi. Vì thế ông và Trương Luân đã chạy vạy không ít. Nào ngờ vị trí này cuối cùng lại do cấp trên trực tiếp quyết định, vượt mặt mọi ứng cử viên khác, giao cho Lương Quyến một cách không thể chối cãi.
Ban đầu Nghê Sơn Thanh và Trương Luân còn chưa nắm rõ quan hệ và bối cảnh của Lương Quyến, còn dè chừng nên đối xử hòa nhã. Nhưng đến buổi tiệc khai máy thấy cô ngồi tận cuối bàn, gặp gỡ các ông lớn mà chẳng ai quen, họ mới chậm rãi hiểu ra — Lương Quyến đi được đến hôm nay là nhờ vận may, hoàn toàn không có ai chống lưng.
Không còn kiêng dè, những lời mỉa mai như dao cắt thịt bắt đầu từ đó.
Đồng Hân Nhiên chỉ kể đến đây là dừng, ánh mắt tỉnh táo, trong khi người từng trải hơn như Lục Hạc Nam lập tức hiểu ra mọi chuyện.
Đôi mày của anh không thể giãn ra, trong lòng tuy lo lắng nhưng không nổi nóng.
Ba mươi hai tuổi rồi, đã không còn là cái tuổi vì hồng nhan mà nổi giận lôi đình, anh hiểu rõ những mánh khóe nơi đấu trường danh vọng. Lương Quyến đi được đến hôm nay cũng hiểu, nếu không sao cô có thể nhẫn nhịn đến tận bây giờ.
Đương nhiên anh có thể không màng tất cả mà đứng ra bảo vệ cô, khiến làng giải trí từ nay về sau dù là thế lực nào cũng phải cung kính nhường đường cho cô. Nhưng sau đó thì sao?
Những thành tựu, giải thưởng mà cô đạt được về sau, rốt cuộc là vì nhân tình hậu thuẫn, hay là do thực lực thật sự của cô?
Không ai nói rõ được.
Lương Quyến là vợ của Lục Hạc Nam, nhưng trước khi là vợ, cô phải là chính cô trước đã. Người trong nghề có thể cúi đầu trước cô, nhưng để họ tâm phục khẩu phục xưng thần, thì không thể là do cái bóng đứng sau lưng cô.
Lục Hạc Nam phân rõ được chuyện này, nên giờ đây cũng giữ được bình tĩnh.
Buổi quay của tổ đạo diễn Nghê Sơn Thanh kết thúc sớm, trước khi tan làm, ông ta theo thường lệ lại ghé qua tổ phim của Lương Quyến để "thăm hỏi", trên danh nghĩa gọi là — sự quan tâm của tiền bối dành cho hậu bối.
Vừa trông thấy gương mặt xa lạ của Lục Hạc Nam, ông ta sững người lại, làm ra vẻ nghiêm trọng hỏi: "Đạo diễn Lương đây tìm được chàng trai đẹp đẽ này ở đâu vậy? Tôi nhớ hôm qua đến tìm cô ấy, hình như vẫn chưa phải cậu ta thì phải?"
Đồng Hân Nhiên siết chặt nắm tay, theo phản xạ định bật lại, nhưng ánh mắt liếc sang Lục Hạc Nam bên cạnh khiến cô lập tức khựng lại.
Anh vẫn ngồi yên lặng như không, không nói một lời, chân bắt chéo, mắt cụp xuống, lặng lẽ nghịch một chiếc bật lửa trong tay. Trông cả người anh uể oải, như thể chẳng bận tâm điều gì. Bánh xe bật lửa xoẹt qua, tia lửa cam nhạt bùng lên, cháy rực nơi lòng bàn tay, hắt sáng lên cơn giận bị anh cất kỹ nơi đáy mắt tối đen kia — giận mà không lộ, giấu rất sâu.
Người tự xưng là lý trí, rõ ràng đang khó mà ngồi yên.
Đồng Hân Nhiên thầm thở phào, cố nhịn cười, ngồi trở lại ghế, khi nhìn về phía Nghê Sơn Thanh và Trương Luân, ánh mắt cô viết rõ mồn một: "Tự cầu phúc đi".
Người miệng lưỡi lanh lẹ như Đồng Hân Nhiên, sao lúc này lại bỗng dưng câm nín? Trương Luân bắt đầu nghi ngờ, nhưng chưa kịp nghĩ sâu, liền thuận miệng phụ họa đôi câu cho lời của Nghê Sơn Thanh.
Lục Hạc Nam ung dung để họ nói xong, lúc này mới như ban ân mà cất lời: "Bọn họ là ai?" Giọng anh vẫn bình thản, chẳng buồn liếc một cái về phía hai người kia, nhưng ngữ điệu lại trầm hẳn xuống, lạ lùng nặng nề.
Đồng Hân Nhiên giả vờ ngạc nhiên thốt lên một tiếng "A!", rồi lập tức đứng bật dậy, ra vẻ long trọng giới thiệu: "Anh Lục à, đây là đạo diễn Nghê Sơn Thanh và đạo diễn Trương Luân Anh chưa nghe qua à? Họ là tiền bối của Quyến Quyến nhà chúng tôi, là những cây đại thụ trong giới điện ảnh đó!"
Lục Hạc Nam cười khẽ một tiếng, rút một điếu thuốc ngậm nơi môi, giơ tay bật lửa: "Đúng là chưa từng nghe qua."
"Cậu—" Nghê Sơn Thanh, vốn quen được tâng bốc, bị câu nói ấy làm nghẹn họng, trông thấy dáng vẻ khinh khỉnh kia của Lục Hạc Nam mà nhất thời chẳng biết phát tác thế nào.
Nghê Sơn Thanh cố hít một hơi sâu, gương mặt đầy nếp nhăn gượng ra một nụ cười: "Lương Quyến là cô gái biết điều, không ngờ người cô ấy chọn lại là một kẻ chẳng biết tôn ti phép tắc như vậy."
Lục Hạc Nam nheo mắt, rút điếu thuốc đang cháy dở ra khỏi miệng, giữa màn đêm tĩnh lặng mù mịt khói thuốc, anh cuối cùng cũng ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Nghê Sơn Thanh.
"Hai vị nói chuyện không cần nghĩ đến hậu quả như vậy, chẳng lẽ không sợ nhận được thư kiện từ bộ phận pháp lý của Trung Thịnh à?"
Mặc xác cái thứ gọi là lý trí gì đó đi.
Phải cho bọn họ biết, Lương Quyến không phải loại người để họ muốn bịa đặt sao cũng được.