Mục lục
Trước Khi Tuyết Rơi Hãy Chia Tay
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thật ra, Lương Quyến rất thích bó hoa hồng ấy. Dùng từ "thích" để miêu tả thậm chí còn chưa đủ chính xác.

Phải gọi là vô cùng yêu thích mới đúng.

Ba ngày ở khách sạn cùng Lục Hạc Nam, cũng chẳng thể nói là hoàn toàn không bước chân ra khỏi cửa.

Khách sạn Diêu Thi vốn là đầu tàu trong ngành khách sạn, dịch vụ chu đáo miễn bàn. Chỉ cần yêu cầu của khách nằm trong phạm vi hợp pháp, hợp tình, thì sẽ chẳng ai cho rằng là quá đáng.

Thế nên, ngay trong đêm đầu tiên lưu trú tại khách sạn Diêu Thi, những hơn trăm bông hồng theo chân Lục Hạc Nam vượt đường xa từ Kinh Châu đến đã được bảo quản cẩn thận trong nhà kính hoa của khách sạn. Từng cành, từng đóa đều do nghệ nhân cắm hoa chuyên nghiệp được trả lương cao của khách sạn chăm sóc tỉ mỉ.

Vì vậy, trong ba ngày ấy, sau bữa tối, lúc chiều tà, Lương Quyến và Lục Hạc Nam tay đan tay, sánh bước bên nhau, cúi mình bước qua, lưu luyến giữa biển hoa hồng rực rỡ – trở thành một khung cảnh xinh đẹp trong nhà kính hoa.

Chỉ trong ba ngày ngắn ngủi, những nụ hoa đỏ còn khép kín lúc ban đầu đã dần dần bung nở. Khi tụ lại thành cụm, thấp thoáng đã có dáng vẻ của một vườn hoa nở rộ lộng lẫy.

Nhiều cặp đôi cũng lưu trú tại khách sạn Diêu Thi đều ghen tị với món quà mà Lương Quyến nhận được, cảm thấy bó hoa hồng ấy thật lãng mạn.

Nghe thấy những lời vừa ngưỡng mộ vừa ganh tị ấy, Lương Quyến chỉ nhếch môi cười nhạt, điềm đạm lướt qua. Thậm chí còn có dư thừa hứng thú hái xuống một đóa hoa nở rực rỡ, tặng cho cô gái đang nũng nịu bên bạn trai giữa vườn hoa.

Hoa hồng có lãng mạn không? Câu trả lời khỏi phải nghi ngờ.

Nhưng trong lòng Lương Quyến, có lẽ cùng người tặng hoa trải qua từng giai đoạn hoa nở còn khiến trái tim rung động hơn là đột ngột nhận được một bó hoa nở rộ hoàn hảo, rồi chỉ chờ héo úa.

Mười giờ đêm, phòng suite trống không trong khách sạn, một khoảng tối đen. Bên ngoài đèn đuốc sáng trưng, mà trong phòng lại chẳng thể xua nổi cô đơn.

Ánh trăng sáng vằng vặc len qua khe rèm rọi xuống giường. Lương Quyến một mình nằm trằn trọc, lật bên này xoay bên kia vẫn chẳng tài nào ngủ được. Sau bữa tối không mấy vui vẻ, Lục Hạc Nam cầm chìa khóa xe rời đi.

Đã ba tiếng đồng hồ trôi qua, không thấy bóng dáng, cũng chẳng một tin nhắn.

Sau một cuộc tranh cãi không lời, điều cả hai cần nhất chính là bình tĩnh. Tránh để những lời lẽ tổn thương lỡ thốt ra, khiến những chuyện vụn vặt phá hỏng nền móng tình cảm đã khó khăn lắm mới dựng lên được.

Ngay khoảnh khắc ấy, Lương Quyến bỗng nhiên thấy biết ơn phong độ của Lục Hạc Nam. Ít nhất, trong đêm lạnh lẽo và thấu xương này, anh vẫn sẵn sàng để lại căn phòng ấm áp cho cô, không phải sa sầm mặt rồi đuổi cô ra ngoài.

Dù sao, người bắt đầu vô lý trước cũng là cô, chẳng phải sao?

Tiếng chuông cửa vang lên đúng lúc này, kéo Lương Quyến ra khỏi dòng suy nghĩ vô tận.

Giữa đêm hôm khuya khoắt, người bấm chuông ngoài cửa ngoài Lục Hạc Nam quay lại thì cô không nghĩ ra ai khác.

Không nỡ để Lục Hạc Nam đứng đợi ngoài cửa, Lương Quyến nhảy xuống giường, đến dép cũng chưa kịp mang đàng hoàng, loạng choạng đi về phía cửa.

"Em tưởng anh đi mà không mang theo thẻ phòng..."

Khi mở cửa, Lương Quyến còn đang cúi đầu dựa vào khung cửa, chăm chú mang dép. Mãi đến khi thấy qua khóe mắt bóng dáng xa lạ trước mặt, cô mới sực nhận ra: người gõ cửa không phải Lục Hạc Nam.

"Cô Lương." Người phục vụ đứng ngoài cửa cũng nhận ra ngay là cô đã nhận nhầm người. Anh ta hơi cúi đầu, trên gương mặt điềm tĩnh cũng thoáng qua chút ngượng ngùng.

"Xin lỗi, tôi cứ tưởng là anh ấy quay lại." Lương Quyến khẽ cười, rồi đứng thẳng người, chỉnh lại áo khoác cho chỉnh tề, khách sáo hỏi, "Có chuyện gì vậy?"

"Sếp Diêu của chúng tôi vừa mới trở về Kinh Châu. Trước lúc đi, cô ấy dặn kỹ là phải chuyển cái này lại cho cô và sếp Lục. Xem như quà mừng năm mới." Người phục vụ vừa nói, vừa đưa ra một chiếc va-li da màu đen có vân dập nổi.

Lương Quyến cúi đầu nhìn, qua kiểu dáng và kích cỡ thì có lẽ là một vali đựng rượu vang.

Chiếc khóa cài cổ điển màu vàng sậm được người phục vụ nhẹ nhàng bật mở, một chai rượu vang được đóng gói tinh xảo hiện ra trước mắt Lương Quyến.

Cô không rành về chất lượng rượu, chỉ nhìn thiết kế đơn giản của vỏ chai cũng không phân biệt được gì. Nhưng thứ có thể được tặng một cách long trọng như quà năm mới, chuyển tới tay Lục Hạc Nam, chắc hẳn không phải loại tầm thường.

Ít nhất, cũng là một món trong bộ sưu tập cá nhân của Diêu Dật Thư.

Có lẽ thấy Lương Quyến không phải người trong nghề, sợ cô làm hỏng tâm ý của cấp trên, người phục vụ liền ho khẽ một tiếng, lễ độ bắt đầu giới thiệu.

"Mấy năm trước, sếp Diêu mua lại một vườn nho tư nhân ở Tây Ban Nha. Năm ngoái, khí hậu ở khu vực đó rất lý tưởng, độ chín của nho cũng đạt chuẩn, vì thế cô ấy giữ lại vài chai để chuyển về nước bằng đường hàng không, gửi bạn bè thưởng thức thử."

Dưới ánh mắt không cảm xúc của Lương Quyến, người phục vụ vẫn điềm tĩnh nói hết lời, nét mặt chẳng hề có chút luống cuống.

Lương Quyến không khỏi thầm cảm thán trong lòng – quả không hổ là Diêu Dật Thư, người được mệnh danh là kỳ tài thương giới. Ngay cả một nhân viên phục vụ nhỏ dưới trướng cũng có khí chất như vậy.

Thật ra những chi tiết về rượu vang thế này vốn không phải thứ mà một phục vụ có thể nắm được. Nhưng người này tinh ý, tình cờ nghe được từ thư ký riêng của Diêu Dật Thư, ghi nhớ đến giờ. Vì vậy khi đối mặt với Lương Quyến hôm nay mới không hề lúng túng, nói chuyện đâu ra đấy như đang đọc thuộc lòng.

Vừa nói dứt lời, người phục vụ không nhịn được khẽ ngẩng đầu quan sát biểu cảm của Lương Quyến. Thấy sắc mặt cô vẫn thờ ơ, không thấy lấy một chút vui mừng hay ngạc nhiên, phong thái điềm nhiên của giới thượng lưu không lộ hỉ nộ ấy thể hiện rõ ràng trên người cô.

Như thể dù là rượu vang đắt đỏ đến đâu, dù món quà giá trị thế nào, cũng chẳng thể lọt nổi vào mắt cô.

Người ta đồn rằng, vị thiếu gia nhà họ Lục vốn nổi tiếng là "cây vạn tuế ngàn năm không nở hoa", nay bỗng động lòng xuân, si mê một cô sinh viên đại học xuất thân bình thường.

Về chuyện đó, có kẻ khinh thường, có kẻ chê cười, nhưng phần nhiều lại giống như Diêu Dật Thư – ngoài mặt làm ra vẻ nhã nhặn, còn trong lòng thì lạnh lùng xem kịch như người ngoài cuộc.

Tin đồn công tử chơi đùa với nữ sinh đại học trong giới này chẳng có gì là mới lạ. Tham tiền hay tham sắc, ai cao quý hơn ai được? Cái gọi là tình duyên sớm nở tối tàn cũng chỉ là cuộc giao dịch đã thanh toán đầy đủ mà thôi.

Thế nhưng mấy ngày tiếp xúc gần đây, những kẻ sành sỏi từng đón đưa đủ kiểu người ở khách sạn Diêu Thi đều công nhận – ánh mắt của Lục Hạc Nam quả thật không tồi. Lương Quyến tuyệt đối không phải kiểu phụ nữ phù du từ đâu trôi đến rồi biến mất khỏi tầng cao khách sạn – những người chỉ biết dựa vào đàn ông, ngoài vẻ bề ngoài xinh đẹp thì rỗng tuếch nhàm chán.

Lương Quyến là ánh trăng lưỡi liềm giữa tầng mây, là lớp tuyết mỏng trên sườn núi – là một sự tồn tại vừa thanh cao, lại vừa trần tục.

Người phục vụ trẻ tuổi đang đứng trước mặt Lương Quyến lúc này, trong khoảnh khắc ấy cũng mơ hồ tán đồng với câu nói mà sư phụ từng thuận miệng thốt ra hôm đó: Lương Quyến tuyệt đối không phải kẻ tầm thường, cho cô chút thời gian, ắt sẽ đường đường chính chính dựa vào chính mình mà đứng ở trung tâm vòng tròn quyền lực ấy.

"Cảm ơn sếp Diêu của các anh, sau này tôi sẽ chuyển nguyên vẹn tấm lòng của cô Diêu cho Lục Hạc Nam biết."

Lương Quyến khách sáo nhận lấy chiếc hộp từ tay người phục vụ, tiện tay đặt nó lên tủ năm ngăn ở cửa ra vào, động tác và thần sắc tự nhiên như thể chỉ là đặt một chai nước ngọt.

Đây là tín hiệu xin lỗi và hòa giải mà Diêu Dật Thư muốn gửi đến Lục Hạc Nam. Nhà họ Diêu và nhà họ Lục có quan hệ sâu sắc, không thể chậm trễ hay xem nhẹ.

Nhưng chuyện điều kiện khí hậu Tây Ban Nha năm ngoái có tốt không, nho thu hoạch có đạt chất lượng hay độ chín hay không, thì có liên quan gì đến cô? Đó là loại cuộc sống mà cô không thể, cũng không định bước chân vào.

Biết càng nhiều, hỏi càng nhiều, hiểu càng sâu đều là vô ích — chi bằng im lặng.

"Còn chuyện gì nữa không?"

Cổ tay Lương Quyến đặt trên tay nắm cửa, môi vẫn giữ nụ cười thường trực, nhưng nơi chân mày đã lộ rõ vẻ mệt mỏi. Người phục vụ hiểu ngay, cô đang khéo léo ra hiệu tiễn khách.

"Không còn gì nữa. Làm phiền cô muộn thế này, thật sự xin lỗi." Anh ta hơi cúi người, nói lời tạm biệt với Lương Quyến.

Không biết có phải là ảo giác của người phục vụ hay không, ngay khoảnh khắc anh ta lùi lại nửa bước, dáng vẻ Lương Quyến đột nhiên thả lỏng trong giây lát, biểu cảm vốn giữ lễ nghi cũng có chút xao động, lộ ra nét ngây thơ trẻ con đúng với tuổi thật.

Vậy nên, những cuộc xã giao giả tạo như thế này cũng khiến cô mệt mỏi rã rời, chịu đủ dày vò sao? Thế nên cái vẻ ngoài điêu luyện kia, hóa ra chỉ là đang gắng gượng chống đỡ?

Là vì anh Lục kia ép cô sao? Hay là do chính cô, để có thể xứng đôi với anh Lục kia hơn mà ép mình phải thay đổi?

Người phục vụ không kìm được mà cảm thấy xót xa cho một người chỉ tình cờ gặp gỡ như Lương Quyến, rồi không tránh khỏi suy nghĩ sâu xa, sâu đến mức khiến chính anh ta cũng phải thầm đỏ mặt: Không biết người đã từng thân mật với cô hết mực như anh Lục kia có từng thấy được dáng vẻ trẻ con, hiếm hoi, đáng quý này chưa?

Khoảnh khắc đáng quý này, liệu có phải chỉ riêng mình anh ta được chứng kiến?

"Không có gì phải xin lỗi cả." Giọng điệu của Lương Quyến vẫn xa cách lãnh đạm, khiến người ta không thể nhận ra lời xoa dịu ấy có phải phát ra từ tận lòng hay không. "Đó là công việc của anh mà, tôi hiểu được."

"Vậy... chúc cô ngủ ngon, cô Lương."

Người phục vụ luyến tiếc lùi thêm nửa bước, tay đặt lên tay nắm cửa phía ngoài, làm động tác nhường cô đóng cửa phòng lại. Ngay khi cánh cửa sắp khép chặt, anh ta khẽ nói thêm một câu, nhẹ đến mức bản thân cũng không chắc Lương Quyến có nghe rõ hay không: "Nếu cô cần gì thêm, có thể gọi tôi bất cứ lúc nào."

Thực ra câu này có phần huênh hoang quá đà. Vừa nói ra khỏi miệng, người phục vụ đã thấy xấu hổ với sự phóng đại của chính mình.

Về chức vị, anh ta chỉ là một nhân viên phục vụ tầm thường trong bộ phận phòng khách, chẳng giúp gì nhiều được cho Lương Quyến; về thân phận, Lương Quyến là bạn gái của Lục Hạc Nam, đi đâu cũng sẽ có người vì nể mặt Lục Hạc Nam mà lo liệu chu đáo mọi việc cho cô.

Lương Quyến cũng hiểu điều đó. Đây chỉ là một lời xã giao của người phục vụ. Nhưng không hiểu sao, cô lại thuận miệng hỏi thêm một câu, một câu được thốt ra theo bản năng: "Nhà kính của khách sạn giờ còn mở cửa không?"

Dù đang giận dỗi với Lục Hạc Nam, nhưng trong lòng cô vẫn canh cánh chuyện đóa hoa hồng kia, đến mức buột miệng hỏi về nhà kính.

"Vẫn mở, nhà kính hoa giống như các khu vực khác trong khách sạn, đều có nhân viên trực 24/24."

Thấy Lương Quyến hỏi, người phục vụ lập tức dừng bước lùi, cánh cửa lại hé mở một chút. Giọng nói của anh ta lộ rõ vẻ vui mừng và vội vã, như thể đang trân trọng cuộc hội ngộ ngắn ngủi, vụng trộm này.

Nghe được câu trả lời ấy, trong lòng Lương Quyến bỗng nhẹ nhõm hẳn. Cô biết, khoảnh khắc này, đóa hồng ấy hẳn đang nở rộ nhất.

Hoa đã nở, thời gian cũng còn kịp, tất nhiên không thể vô tình phụ bạc, giống như không thể phụ lòng một người.

"Tốt quá rồi, cảm ơn anh."

Giọng nói của Lương Quyến bỗng trở nên nhẹ nhàng hơn, ngay cả biểu cảm cũng dịu lại. Cô khép cửa phòng, định quay vào phòng ngủ thay đồ rồi xuống nhà kính hoa. Nhìn ngắm sắc đỏ rực rỡ một lần nữa, rồi chính thức nói lời từ biệt với sự lãng mạn này — như vậy mới coi là có đầu có cuối.

Nhưng cánh cửa phòng lại bị người phục vụ ngăn lại. Lương Quyến thoáng nghi hoặc nhìn sang. Cô chưa kịp mở miệng hỏi thì người phục vụ đã giải thích cho hành động đường đột của mình.

"Cô Lương, cô định đi xem đóa hoa hồng ấy sao?"

Bó hồng đỏ rực mà Lục Hạc Nam vung tay tặng cô giờ đã trở thành chuyện mà toàn bộ khách sạn Diêu Thi đều biết rõ. Vậy nên tuy người phục vụ hỏi bằng giọng nghi vấn, nhưng thái độ thì đầy chắc chắn.

Lương Quyến khẽ gật đầu. Dù giọng nói vẫn nhẹ nhàng, nhưng trong lòng không tránh khỏi đề phòng người phục vụ này: "Phải, mai tôi sẽ rời đi, nên hôm nay muốn nhìn lại một lần."

Người phục vụ này nói quá nhiều, đã vượt xa phạm vi công việc vốn dĩ, khiến người ta không thể không cảnh giác.

Nghe vậy, người phục vụ khẽ nhíu mày, như thể thật lòng muốn nghĩ cho cô.

"Nếu cô chỉ vì muốn nhìn hoa hồng thì tôi khuyên cô đừng đi, tránh mất công vô ích."

"Tại sao?" Bàn tay đang nắm tay nắm cửa của Lương Quyến khựng lại, chưa cần nghe câu trả lời chính xác, lòng cô đã chìm xuống thật sâu.

"Cách đây mấy tiếng anh Lục đã đích thân đến nhà kính và xử lý sạch sẽ đóa hoa hồng ấy rồi."

Giọng người phục vụ vẫn nhàn nhạt, như đang bình thản thuật lại một sự thật. Thế nhưng từng chữ, từng lời thốt ra từ giọng nói nhẹ nhàng ấy, lại như mang theo một trọng lượng đè nặng vào lòng người.

Anh ta cố ý đấy.

Lương Quyến hoàn toàn sững sờ, đôi mắt trong trẻo được che giấu khéo léo giờ đây hiện rõ vẻ không thể tin nổi.

Anh Lục, đích thân, xử lý sạch sẽ. Những câu chữ ấy, từng từ một, đánh thẳng vào phần mềm yếu nhất trong nội tâm cô.

Lương Quyến chợt bật cười — cười vì Lục Hạc Nam luôn nghe theo lời cô đến vậy, cười vì anh chẳng bao giờ hiểu được những lời nói trái lòng của cô, và cũng cười vì sự tàn nhẫn của anh.

Hành lang tầng 32 của khách sạn đang yên ắng, đèn cảm ứng lúc sáng lúc tối. Tiếng thở dài khẽ khàng của người phục vụ, trong không gian ấy, lại vang lên đầy nặng nề.

"Anh thở dài gì vậy?" Lương Quyến cắn chặt môi đang run rẩy, ngẩng đầu hỏi, vẻ mặt lạnh lùng không cảm xúc.

Người phục vụ nhún vai, giọng bất lực: "Tôi chỉ thấy tiếc cho đóa hoa hồng ấy thôi. Chúng nở đúng lúc, từng đóa đều kiều diễm như giọt sương, vậy mà lại bị vứt bỏ như thế, thật quá tàn nhẫn."

Nụ cười nơi khóe môi Lương Quyến càng sâu, như đang tán đồng với lời người phục vụ.

Đúng là đáng tiếc.

Khi đóa hoa ấy vẫn còn thuộc về cô, mà cô lại chưa từng thưởng thức trọn vẹn hương sắc của nó — thì đúng là nên thở dài một tiếng tiếc nuối.

Và cũng thật tàn nhẫn.

Khi đóa hoa ấy đang nở rực rỡ nhất, lại bị xử lý sạch sẽ, không chút lưu luyến — thì đúng là nên thốt lên hai chữ tàn nhẫn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK