Đã mười giờ đêm, lại gần đến Tết âm lịch, phố xá vùng ngoại ô thành phố Kinh Châu vắng lặng hiu hắt.
Ban ngày xe cộ nườm nượp, con đường nhựa từng phải đi chậm vì kẹt xe, giờ đây hiếm hoi lắm mới có một hai chiếc xe chạy vụt qua. Chỉ có một chiếc vừa mới mười phút trước rẽ vào khu biệt thự Số Một, giờ lại phóng vút ra với tốc độ cực nhanh, quay ngược trở về.
Lục Hạc Nam ngồi ở ghế lái, một tay nắm vô lăng, tay kia kẹp điếu thuốc, gương mặt lạnh lẽo u tối ẩn sau làn khói mờ mịt.
Mà Lương Quyến ngồi ở ghế phụ, từ lúc lên xe, báo địa chỉ xong là im lặng hoàn toàn, nhắm mắt hờ hững, thái độ xa cách và mệt mỏi, như thể người ngồi bên cạnh chỉ là một tài xế bình thường.
Hai người, mỗi người đều có nỗi bức bối riêng, dã thú nằm im nơi lồng ng.ực chỉ chực vùng lên, thế nhưng cả hai lại đều là kẻ cứng đầu, chẳng ai chịu cúi đầu trước.
Những ngày trở về Kinh Châu, Lương Quyến và Thôi Dĩ Hoan dẫn con ở tạm tại tầng cao của khu Quốc An Uyển. Quốc An Uyển nằm ngay trung tâm thành phố, sát cạnh khu CBD số hai, là chỗ Thôi Dĩ Hoan mua từ bốn năm trước.
Nơi đây nhắm tới đối tượng là những quản lý cấp cao lĩnh lương năm trong khu CBD, tuy đẳng cấp và dịch vụ không sánh được với biệt thự số Một hay Hương Phong phủ ở ngoại ô, nhưng ở Kinh Châu vẫn là một nơi khiến dân thường phải ngước nhìn.
Lúc ấy đúng vào đợt cao trào giao thương giữa Cảng Châu và Kinh Châu, một năm mười hai tháng ba trăm sáu mươi lăm ngày, Thôi Dĩ Hoan phải công tác ở Kinh Châu hết năm tháng.
Ở khách sạn dù sao cũng không thoải mái bằng nhà mình, Thôi Dĩ Hoan phân vân cả tháng, cuối cùng cắn răng, mua đứt căn hộ này.
Mãi đến năm ngoái, Thôi Dĩ Hoan phát hiện mình có thai, đành về Cảng Châu an thai, căn hộ bỏ không suốt một năm. Bây giờ hai chị em cùng trở về, căn hộ trống vắng mới có lại chút hơi người.
Tốc độ xe dần được Lục Hạc Nam giảm xuống, vừa rẽ vào con phố yên tĩnh, Lương Quyến liền như có cảm ứng, từ từ mở mắt. Dọc đường xe chạy nhanh, nhưng tay lái lại vô cùng vững vàng.
Ban đầu cô là vì giận dỗi mà cố tình nhắm mắt không muốn nói chuyện. Nhưng tránh né đến cuối cùng, lại mượn mùi khói thuốc nhè nhẹ bên cạnh, thiếp đi lúc nào không hay.
Đèn đường chiếu xuống đầu xe ánh vàng dịu nhẹ, chiếc xe vừa chạy băng băng nay đã dừng lại vững vàng trước cửa Quốc An Uyển.
Lương Quyến không nói một lời, mắt cũng không liếc sang bên trái lấy một lần, dứt khoát tháo dây an toàn, mở cửa xe, kéo chặt áo khoác rồi bước xuống.
Đế giày khô khốc giẫm lên mặt tuyết, mỗi bước đều phát ra tiếng "kẽo kẹt kẽo kẹt".
Trận tuyết này mới ngừng chưa bao lâu, trong không khí ẩm ướt còn phảng phất cái lạnh thấu xương. Mỗi hơi thở hít vào mũi đều mang theo cảm giác lạnh rát, buộc người ta phải tỉnh táo lại từ cơn buồn ngủ.
Xe dừng lại, Lục Hạc Nam nén cơn đau âm ỉ nơi tim, gục trên vô lăng thở dốc hồi lâu. Đến khi thuốc bắt đầu có tác dụng, gương mặt trắng bệch gầy gò mới có chút sắc máu yếu ớt.
Vì "trị liệu giảm mẫn cảm", anh ép bản thân phải nhìn theo bóng lưng Lương Quyến mỗi lúc một xa, không rời mắt, gần như tự hành hạ chính mình.
Mãi đến khi một cảm giác khó tả như bùng nổ trong lồng ng.ực, giống pháo hoa nổ tung, sự xót xa lan nhanh khắp tứ chi, lòng khao khát được "giải độc" lấn át cả tự tôn, anh mới loạng choạng đuổi theo.
Con phố dài vắng lặng, anh bước càng lúc càng nhanh, mất đi vẻ bình tĩnh vốn khắc sâu trong xương tủy. Thật ra anh chẳng đòi hỏi gì nhiều, đến cả chuyện ôm cô một cách đường hoàng cũng chẳng dám mơ.
Điều duy nhất anh muốn, điều duy nhất anh cầu, chỉ là mong cô đừng biến mất khỏi tầm mắt nhanh đến thế. Hoặc ít nhất, trước khi rời đi, có thể quay lại dịu dàng nhình anh một lần nữa.
Dưới ánh đèn sáng trưng trước cổng khu Quốc An Uyển, một người phụ nữ dáng nhỏ bé bế đứa trẻ sơ sinh trong tã đứng đợi khá lâu dưới đèn đường.
Khi đang nựng con bằng ánh mắt dịu dàng, bà vô thức nhìn về phía cuối con phố yên tĩnh. Cho đến khi trong bóng đêm đen đặc chợt xuất hiện một dáng người cao lớn quen thuộc, gương mặt bà mới lộ ra chút vui mừng.
"Bé con, con xem ai về rồi này?"
Lương Quyến sau khi xuống xe thì chạy nhanh về, thở hổn hển, hơi cúi người, chống tay lên đầu gối nói: "Chị Trương, xin lỗi nhé, khiến chị về muộn rồi."
"Không sao, chỉ trễ có mười phút thôi mà."
Chị Trương là người Kinh Châu, tính cách cởi mở, dễ chịu. Biết hai chị em Lương Quyến và Thôi Dĩ Hoan một mình nuôi con không dễ dàng gì, nên cũng chưa từng quá khắt khe về giờ giấc.
Lương Quyến nghe vậy mới tranh thủ liếc đồng hồ, đúng thật là chỉ muộn mười phút. Lục Hạc Nam lái nhanh như bay, đoạn đường nửa tiếng mà rút ngắn còn hai mươi phút.
"Vâng, hôm nay ít xe." Lương Quyến gật đầu đáp đại một câu, rồi đứng thẳng dậy, làm bộ muốn bế lấy đứa trẻ từ tay chị Trương.
Chị Trương chưa vội đưa em bé, khẽ nhướng mày, bước lại gần, hạ giọng dò hỏi: "Chị thấy hôm nay có người đưa em về nhỉ?"
Lương Quyến cười gượng, giọng khàn khàn: "Có ai đâu, em gọi xe công nghệ trên app."
Chị Trương trợn mắt theo phản xạ. Con bé này lại bịa chuyện rồi, cứ tưởng bà lớn tuổi thì chưa từng thấy cái gì chắc? Biểu tượng Rolls-Royce bà còn không nhận ra à?
Biết chị Trương tính hay tò mò, kỹ năng hóng chuyện đã luyện đến mức thành nghề, Lương Quyến sợ bị hỏi tới cùng, vội chuyển chủ đề.
"Chị Trương, hôm nay lạnh quá, em bế bé lên nhà trước, mai nói chuyện tiếp ạ!"
Chị Trương gần năm mươi, đầu óc không lanh lợi bằng Lương Quyến, nói chuyện dễ bị dắt mũi. Nghe nhắc tới con nít, bà lập tức quay lại việc chính.
Lương Quyến giơ tay, vòng cánh tay chuẩn bị bế lấy đứa trẻ.
"Em uống rượu à?" Tay chị Trương đang định thả lỏng thì dừng lại, ngửi thấy mùi lạ, liếc cô một cái đầy nghi ngờ.
Rõ ràng vậy sao?
Lương Quyến lo lắng nuốt nước bọt, lí nhí: "Em chỉ uống chút xíu thôi..."
"Thế em uống rồi thì đêm nay trông con kiểu gì?"
Chị Trương nghiêm mặt lại, giọng có phần nghiêm khắc. Đứa bé vừa mới suýt nữa được trao vào tay Lương Quyến, nay lại bị bà siết chặt trở lại trong lòng.
"Không sao đâu, chị Trương." Biết rõ mình sai, Lương Quyến đành cứng đầu cam đoan, chỉ là càng nói càng thiếu tự tin: "Tửu lượng em tốt lắm, chắc chắn là—"
Sau lưng đột nhiên vang lên một tiếng động, lời bảo đảm yếu ớt liền bị một tiếng cười khinh khỉnh không chút nể nang cắt ngang.
"Uống có mấy ly đã gục, mà còn gọi là tửu lượng tốt?"
Hai vai Lương Quyến khẽ run lên, như bị hoảng sợ, cúi thấp đầu, mười ngón tay buông thõng bên người vô thức co lại. Trên con đường phủ đầy tuyết trắng, hai cái bóng dính sát vào nhau, hương thuốc lá nhàn nhạt lại lần nữa vây lấy cô.
Cô cứ tưởng anh đã rời đi rồi. Dù sao nhiệm vụ bị ép buộc giao cho anh — đưa cô về nhà — cũng đã hoàn thành.
Vậy... tại sao còn phải đuổi theo ra đây?
Chị Trương nheo mắt lại, ánh nhìn lướt qua vai Lương Quyến, hướng về phía sau lưng cô.
Bà đã đứng ở ven đường lâu như vậy, mọi chi tiết trên phố đều thu vào trong mắt. Đương nhiên bà biết người đàn ông đang đứng sau lưng Lương Quyến lúc này chính là người vừa bước xuống từ ghế lái chiếc "xe đặt qua app" — một chiếc Rolls-Royce.
"Quyến Quyến à, bây giờ tài xế xe công nghệ đều tự mình đưa khách đến tận cửa thế này sao?" Chị Trương không nhịn được ngẩng đầu, lén quan sát Lục Hạc Nam một lượt.
"Vâng, em cũng không ngờ dịch vụ của họ lại chu đáo vậy." Lương Quyến nuốt nước bọt, tim như nhảy lên tận cổ họng, cắn răng phụ họa theo.
Chị Trương liếc Lương Quyến một cái, ánh mắt đầy hàm ý, nhìn thấu mà không nói toạc ra.
— Con bé này còn cứng miệng à? Xe thì thuộc hàng siêu sang đã đành, tài xế lại còn có khí chất và ngoại hình nổi bật thế kia. Đôi mắt đào hoa đẹp đến mức không giấu nổi chút tình tứ, cứ nhìn chằm chằm vào Lương Quyến.
Chị Trương đảo mắt một vòng, nhạy bén nhận ra giữa hai người có điều bất thường, bà bước tới hai bước, đi ngang qua người Lương Quyến, đứng bên cạnh Lục Hạc Nam, cằm hơi hếch cao kiêu ngạo.
Mắt thì nhìn Lục Hạc Nam, nhưng lời lại nói với Lương Quyến.
"Cậu ta không uống rượu đúng không, để cậu ta bế em bé đi."
"Chị Trương, anh ấy không bế được đâu." Đầu óc Lương Quyến lập tức trống rỗng, quay đầu lại, phản ứng gần như theo bản năng.
Chị Trương nhíu mày, không hài lòng hỏi vặn lại: "Cậu ta có uống rượu đâu, sao lại không bế được?"
"Anh ấy chưa từng bế trẻ con." Lương Quyến chớp mắt, giọng đầy đương nhiên.
"Em chưa từng để người ta bế thì sao biết là không bế được?" Chị Trương quay đầu lại nhìn Lục Hạc Nam, ánh mắt hiền từ mang theo khích lệ và mong đợi, "Bế nhiều vài lần là quen thôi."
"Giơ tay lên nào, như thế này này." Chị Trương kiên nhẫn làm mẫu cho Lục Hạc Nam xem.
Lục Hạc Nam sững người, gương mặt vốn vô cảm thoáng hiện lên chút ngơ ngác. Anh máy móc cúi đầu, nín thở, ánh mắt nhẹ nhàng rơi xuống... rơi lên cơ thể nhỏ nhắn được bọc kín mít đang say ngủ ngon lành trong vòng tay người khác.
Dưới ánh đèn mờ mịt, Lục Hạc Nam nín thở cố nhìn kỹ, nhưng vẫn không thể thấy rõ mặt mũi đứa trẻ.
Liệu... nó có giống cô không?
Hay là giống người đàn ông kia nhiều hơn?
"Mau lên đi, còn chần chừ gì nữa? Tôi còn phải về làm việc đấy."
Chị Trương to tiếng giục giã, chẳng thèm quan tâm Lục Hạc Nam đã chuẩn bị xong chưa, liền vội vàng nhét đứa trẻ vào lòng anh.
Một cục bông mềm mại rơi vào trong tay, gần như không cảm nhận được sức nặng gì, nhưng Lục Hạc Nam lại thấy cánh tay mình dần mỏi, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác bối rối khó tả.
Gần như theo bản năng, anh ngước mắt nhìn về phía Lương Quyến.
Dưới ánh đèn sáng rõ, cô đứng trước mặt anh, ánh mắt dịu dàng, rõ ràng khóe môi còn vương nụ cười nhàn nhạt như thể đang rất hạnh phúc, nhưng Lục Hạc Nam lại cảm thấy... cô có thể sẽ bật khóc ngay giây tiếp theo.
Chị Trương đã rời đi, bầu trời lại bắt đầu lất phất tuyết rơi.
Không còn người phụ nữ nhiệt tình hay xen vào giữa, hai người lớn cứng đầu, ở giữa là một đứa trẻ đang dần tỉnh ngủ, bốn mắt nhìn nhau.
Lần này không ai tránh đi.
"Hình như... thằng bé rất thích anh." Lương Quyến hắng giọng, gượng gạo lên tiếng.
Lục Hạc Nam khẽ nhếch môi cười, giọng nói hiếm hoi bình hòa: "Đây là lần đầu tiên anh bế một đứa trẻ nhỏ như vậy."
Lương Quyến lặng lẽ nhìn anh, sống mũi cay cay. Mới chỉ mười mấy phút, động tác bế trẻ của anh đã thuần thục hơn lúc nãy rất nhiều.
Nếu như... đứa bé đó còn sống... Lương Quyến vội vàng nhắm mắt lại, không dám để mình tiếp tục tưởng tượng.
Năm năm qua, phim ảnh gần như chiếm hết sức lực của cô. Cô thật ra đã rất ít khi nghĩ về đứa bé đó nữa, đến mức nỗi đau bị cắt lìa tận xương tủy cũng dần nhạt đi.
Cơn gió lướt qua, tuyết đọng trên cành cây lả tả rơi xuống, Lục Hạc Nam tự nhiên giơ tay áo lên, che chắn gió lạnh cho đứa bé.
"Lương Quyến, nếu không phải vì chia cách em quá lâu, thời gian không khớp..." Lục Hạc Nam khẽ cười giễu, trong giọng nói không rõ đang giễu cợt ai hơn — người khác hay chính mình.
"Anh đã không nhịn được mà nghi ngờ... đứa bé này là con của anh và em."
Giữ lấy bí mật... thật quá đau khổ.
Lương Quyến nghẹn lòng, đối diện với ánh mắt sâu thẳm khó dò của Lục Hạc Nam, cô chỉ có thể gắng gượng nở một nụ cười như không có chuyện gì xảy ra.