Mục lục
Trước Khi Tuyết Rơi Hãy Chia Tay
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Buổi livestream roadshow kết thúc, văn phòng rộng lớn trên tầng cao nhất lại trở về với sự tĩnh lặng chết chóc thường ngày.

Nguyễn Kính Tề cúi đầu, cắn chặt môi, hai tay siết vào nhau đặt trước bụng, hơi thở cũng cố tình ép xuống thật nhẹ, thật chậm, sợ đến mức không dám để Lục Hạc Nam phát hiện ra sự tồn tại của mình.

Thật đáng chết, ý định ban đầu của cô chỉ là muốn để chú hai xem buổi livestream, giải tỏa nỗi tương tư một chút. Tất cả đều do cô tự cho là thông minh, mới khiến mọi thứ trở nên rối tung cả lên.

"Đời người rất dài... và em sẽ yêu không chỉ một người đâu."

Nguyễn Kính Tề ấm ức bĩu môi, lời vớ vẩn kiểu gì vậy, cô không tin đâu.

Cô không tin, người đã từng yêu chú hai sâu đậm như vậy lại còn có thể bất chấp tất cả để yêu thêm người đàn ông khác.

Thế nhưng Lục Hạc Nam lại không có được sự tự tin đó.

Anh tựa sâu vào chiếc ghế, dáng người gầy gò chìm trong tĩnh lặng, không nói một lời, như thể bị đóng băng. Một lúc lâu sau mới dần lấy lại nhịp tim, cất giọng như vô tình: "Kính Tề—"

Nguyễn Kính Tề đột ngột ngẩng đầu lên, vội vàng cắt lời: "Chú hai, chú đừng để trong lòng, có những người ngoài miệng thì nói vậy, chứ trong lòng chưa chắc nghĩ thế đâu."

Ngoài miệng thì nói vậy, trong lòng chưa chắc nghĩ thế? Lục Hạc Nam ngẩn người một thoáng, rồi lại khẽ cười tự giễu.

Người khác thì có thể là như vậy, nhưng Lương Quyến thì không. Cô ấy đã nói ra, thì nhất định sẽ làm được. Cô ấy nói muốn buông bỏ quá khứ, thì sẽ tìm một người đàn ông xứng đáng để yêu, để gửi gắm, bắt đầu lại từ đầu.

Cô ấy làm được. Nhất định sẽ làm được.

"Chú hai, cháu nghe Tư Giác nói, sau Tết nó sẽ quay lại Bắc Thành, lần đầu tiên thấy nó chủ động quay về trường học sớm như vậy đấy." Giọng Nguyễn Kính Tề nhỏ đi, vừa thăm dò vừa dè dặt.

Phía sau câu nói đó, cô không dám nói ra — nghe đâu, bộ phim mới của Lương Quyến sau Tết cũng sẽ khởi quay ở Bắc Thành.

Lục Hạc Nam khẽ gật đầu, thu lại tâm tư, trên mặt vẫn giữ dáng vẻ điềm tĩnh không gợn sóng, rồi chuyển hướng khéo léo, đẩy trọng tâm câu chuyện sang phía Nguyễn Kính Tề.

"Hôm nay gọi cháu qua đây, cũng là muốn hỏi cháu, sau Tết định thế nào?" Lục Hạc Nam ngẩng mắt lên với vẻ thờ ơ, hai chân bắt chéo, tư thế ngồi tao nhã, "Là muốn quay về nước sống với mẹ, hay là—"

"Tuyệt đối không về ở với mẹ cháu." Nguyễn Kính Tề không hề suy nghĩ, lập tức bác bỏ phương án A mà Lục Hạc Nam đưa ra, nhưng cô cũng chẳng hứng thú gì với phương án B chưa nói thành lời.

"Không về cũng được, vậy chú sẽ sắp xếp cho cháu một vị trí ở Trung Thịnh." Lục Hạc Nam gật đầu không để tâm, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn như đang cân nhắc, khí chất đúng kiểu bề trên.

Anh khẽ cười, giọng điệu có vẻ thương lượng: "Nếu cháu không thích Kinh Châu, thì công ty bên Giang Châu chú cũng có thể nhờ chị họ sắp xếp."

"Chú hai!" Nguyễn Kính Tề nhăn mặt, kéo dài giọng nũng nịu, "Cháu có thể... gap thêm một năm nữa không ạ?"

Nghe vậy, Lục Hạc Nam nhướng mày đầy thú vị, giọng có phần châm chọc: "Thi Thạc sĩ xong đã để cháu chơi hơn nửa năm, còn chưa đủ à?"

Nguyễn Kính Tề tức đến đỏ mặt, đập mạnh tay xuống bàn, nghiến răng cam đoan: "Lần này cháu thật sự không ăn chơi bừa bãi!"

"Thật à?" Lục Hạc Nam thản nhiên, ngước mắt liếc cô một cái, "Vậy cháu nói chú nghe thử xem, cô Nguyễn sắp tới định làm việc gì đứng đắn nào?"

"Cháu..." Mặt Nguyễn Kính Tề đỏ bừng, nhất thời không biết nói sao.

Chẳng lẽ lại nói là cô cũng muốn đến Bắc Thành, để theo dõi Tạ Tư Giác, không cho cậu ta làm loạn, không cho dở trò, cô muốn ở sát bên cạnh Lương Quyến, tuyệt đối không để bất kỳ gã đàn ông nào có cơ hội chen chân...

"Cháu... Chú hai, chú cho cháu thêm một năm thôi, cháu hứa sẽ không gây chuyện nữa."

Nguyễn Kính Tề cúi đầu, cắn răng nhượng bộ: "Nếu một năm dài quá, thì tám tháng cũng được, tám tháng sau cháu cam đoan sẽ ngoan ngoãn quay về Kinh Châu, chú bảo cháu làm gì, cháu làm nấy."

Tám tháng, chắc là đủ để quay xong một bộ phim rồi nhỉ?

Nguyễn Kính Tề cúi đầu âm thầm tính toán, không biết ánh mắt của Lục Hạc Nam lúc này đang âm trầm rơi trên gương mặt cô — đó là ánh nhìn thấu suốt, là thấy rõ nhưng không vạch trần.

Không gian lại rơi vào yên lặng trong vài giây, Nguyễn Kính Tề nuốt nước bọt không yên, tim gần như nhảy đến cổ họng. Đang định lấy hết can đảm để nói thêm mấy câu lấy lòng, bỗng nghe thấy một câu nhẹ như gió thoảng từ Lục Hạc Nam: "Được rồi."

Hai chữ nhẹ bẫng thốt ra từ đôi môi mỏng, như thánh chỉ, như đóng dấu niêm phong, như bụi trần rơi xuống đất.

Nguyễn Kính Tề thở phào nhẹ nhõm, sợ anh sẽ đổi ý, lập tức ôm lấy chiếc iPad trên bàn quay người định rời đi.

"Vậy chú hai, cháu không quấy rầy nữa nhé, chú làm việc đi, cháu về nhà lên kế hoạch nghiêm túc cho tám tháng này."

"Đợi đã." Lục Hạc Nam gọi cô lại, đôi mắt mệt mỏi hiện lên sự điềm tĩnh hiếm thấy, "Chú còn ba câu muốn nói."

"Gì cơ ạ?" Nguyễn Kính Tề cúi người nhét iPad vào túi, không kịp quay đầu lại.

Lục Hạc Nam ngừng một chút, cụp mắt điều hòa hơi thở, giọng trầm khàn lạnh lẽo ấy lại là hiếm thấy sự trân trọng dành cho một người.

"Đừng để cô ấy biết quan hệ giữa cháu và chú."

"Đừng làm phiền cuộc sống của cô ấy quá mức."

"Gặp bất cứ chuyện gì không giải quyết được, nhớ gọi cho chú."

Nghe ba điều răn đó, bước chân làm ra vẻ bình tĩnh của Nguyễn Kính Tề không tránh khỏi loạng choạng một chút, sống lưng cứng đờ như in tám chữ lớn — "Che tai trộm chuông, vội vàng chạy trốn."

"Biết rồi ạ." Nguyễn Kính Tề vẫn không quay đầu lại, cố nén chua xót trong mũi bằng giọng điệu lười biếng.

Quả nhiên, không gì có thể thoát khỏi mắt Lục Hạc Nam.

Anh biết tất cả, chỉ là không nói ra mà thôi.

Với anh, "làm được" luôn nhiều hơn "nói được". Tình yêu giấu trong lòng cũng sâu sắc hơn nhiều so với những gì biểu hiện ra ngoài.

*

Cùng lúc đó, tại khu biệt thự Hương Phong Phủ ở ngoại ô Kinh Châu cũng đang dậy sóng âm thầm.

"Không hổ là phường làm trò trong giới giải trí, diễn xuất quả thật không tệ!"

Quý Vãn Chi tắt màn hình điện thoại, thoát khỏi giao diện livestream, giọng đầy chua chát và mỉa mai.

Kiều Gia Mẫn ngồi thu mình trên sofa cười nhạt, kiên nhẫn chỉnh lại lời cô: "Người ta là đạo diễn, sao có thể gọi là phường làm trò? Cậu nói chuyện cũng nên giữ chút tôn trọng."

"Phải rồi, tôi nào dám không tôn trọng?" Quý Vãn Chi hừ lạnh một tiếng, gương mặt tràn đầy đố kỵ và không cam lòng, "Chỉ vì chịu chút uất ức, chẳng có tổn thương thực tế nào mà cũng khiến Chủ tịch Lục ra mặt vì cô ta trước bàn dân thiên hạ."

Câu này của Quý Vãn Chi có phần cường điệu, dù Lục Hạc Nam có thương Lương Quyến đến đâu cũng không ngốc đến mức vì cô mà làm chuyện mất kiểm soát nơi công cộng.

Kiều Gia Mẫn không phải kẻ ngốc, biết rõ Quý Vãn Chi đang cố ý chọc tức cô.

"Chuyện này là tôi nợ cậu." Cô cười dịu dàng, chỉ là nụ cười có chút gượng gạo, "Tổn thất của chồng cậu, tôi sẽ bù lại bằng một thương vụ khác."

Nghe xong lời cam đoan của Kiều Gia Mẫn, thần sắc của Quý Vãn Chi rõ ràng đã dịu đi đôi chút, nhưng dù sao cũng là người có địa vị, lời nói ra vẫn phải giữ lấy thể diện.

"Ây da, Gia Mẫn, tôi đâu có ý đó, cậu nói vậy chẳng phải là xa cách với tôi sao?"

Kiều Gia Mẫn uể oải vung tay, hai hàng lông mày thanh mảnh hơi nhíu lại, cắt ngang lời của Quý Vãn Chi.

Quý Vãn Chi cười gượng mấy tiếng, chỉ đành dày mặt tìm đề tài khác để nói chuyện với Kiều Gia Mẫn: "Vậy... tiếp theo cậu sẽ thế nào?"

Cô ta lập tức nghiêng người sát lại, hạ giọng an ủi: "Tôi thấy cậu cũng không cần quá lo lắng đâu. Nghe nói Lương Quyến sắp sửa rời Kinh Châu đến Bắc Thành rồi. Phim cô ta đạo diễn lúc nào cũng quay lâu hơn người khác, chắc trong thời gian ngắn sẽ không quay về lại. Cậu có thể yên tâm rồi."

Yên tâm được sao? Kiều Gia Mẫn khẽ cười lạnh, ngón tay thon dài siết chặt tay vịn ghế gỗ, đôi mắt xinh đẹp thoáng lướt qua một tia ngoan độc cực kỳ trái ngược với vẻ ngoài nhu hòa.

Vị đạo diễn nổi danh kia, nhìn thì ôn hòa, tưởng chừng không có gì đáng lo, thật ra lại không chỉ là người tình mới của chồng cô, mà còn là mối tình cũ được chôn giấu tận đáy lòng, không ai được phép chạm đến.

Khi biết được sự thật, Kiều Gia Mẫn đã hoảng loạn mất phương hướng, là câu nói vô tình của anh trai Kiều Gia Trạch mới khiến cô bừng tỉnh.

"Năm năm trước cô ta dựa vào sự yêu thương của Lục Hạc Nam mà còn không tranh được với em, năm năm sau em là vợ hợp pháp, cô ta lại càng không thể là đối thủ."

Trong xã hội pháp trị, trong thời gian hôn nhân còn hiệu lực, sẽ không có chuyện như mấy lời nhảm nhí trong mấy bộ phim truyền hình rẻ tiền kia. Dù có yêu hay không, tiểu tam thì vẫn là tiểu tam.

Thế nhưng, hiểu rõ là một chuyện, có thể chấp nhận bình thản lại là chuyện khác.

Kiều Gia Mẫn tự biết mình không phải người rộng lượng. Lương Quyến tuy không thể lay động được vị trí của cô, nhưng cô cũng tuyệt đối không cho phép cô ta sống yên ổn dưới mí mắt mình.

"Cậu yên tâm." Kiều Gia Mẫn khẽ vỗ tay Quý Vãn Chi, nụ cười như có như không, khiến Quý Vãn Chi lạnh sống lưng.

"Tôi đã bảo Hoàng Văn Sơn chuẩn bị rồi. Không phải cô ta muốn bay xa đến Bắc Thành quay phim sao? Tất nhiên tôi phải giúp cô ta một tay." Từng chữ từng lời của Kiều Gia Mẫn đều như nghiến răng nghiến lợi, "Không thì làm sao có thể xứng với mấy năm tình nghĩa mà Lục Hạc Nam dành cho cô ta?"

Đêm buông xuống, muôn nhà lên đèn, Quý Vãn Chi theo lẽ thường bị giữ lại ăn tối cùng Kiều Gia Mẫn.

Kiều Gia Mẫn không thích trong nhà có quá nhiều người ngoài, ngoài tài xế Triệu Tự Văn, chỉ còn một người giúp việc lớn tuổi gần sáu mươi, do tuổi cao nên bình thường chỉ phụ trách nấu nướng.

Bà là người mà Kiều Gia Mẫn mang theo từ nhà họ Kiều trước khi về làm dâu nhà họ Lục. Hai mươi năm sớm tối gắn bó, tình cảm gần như mẹ con, là người hiểu rõ khẩu vị và sở thích của cô nhất.

Cơm vừa dọn xong, Triệu Tự Văn giúp bày các món ăn lên bàn rồi đứng nép sang một bên, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, nếu không để ý kỹ thì gần như không nhận ra sự hiện diện của anh ta.

"Buổi trưa phu nhân ăn không được bao nhiêu, nên tối nay tôi có nấu thêm món súp gà tùng nhung." Người giúp việc đứng cạnh bàn lần lượt múc hai bát, theo lễ tiếp khách, bát đầu tiên đưa cho Quý Vãn Chi.

"Phu nhân nhà chúng tôi thích món này nhất, cô Quý cũng nên thử xem."

Quý Vãn Chi đón lấy, cầm thìa húp hai ngụm, thật lòng khen ngợi: "Ngon thật đấy, rất ngọt."

Người giúp việc nghe vậy nở nụ cười hiền lành, bát còn lại được nhẹ nhàng đặt bên cạnh Kiều Gia Mẫn.

Trước bàn ăn đầy món ngon, Kiều Gia Mẫn hơi cau mày, thần sắc nhạt nhẽo, chẳng có chút hứng thú nào. Cơm trong bát bị cô lấy thìa xới vài cái, cũng chỉ ăn được một phần ba.

Không chịu nổi ánh mắt lo lắng của người giúp việc, Kiều Gia Mẫn khẽ thở dài một tiếng, cố gắng lấy lại tinh thần bưng bát súp lên.

Hương thơm đậm đà của súp gà vừa theo hơi thở lướt qua đầu mũi, sắc mặt Kiều Gia Mẫn lập tức trắng bệch, cần cổ mảnh khảnh đổ đầy mồ hôi lạnh, cơn buồn nôn bị đè nén trong lồng ng.ực lâu nay cũng ồ ạt trào lên không thể kìm giữ.

Đầu ngón tay run lên, cổ tay mất sức, chiếc bát sứ tinh xảo "choang" một tiếng rơi xuống đất, vỡ tan thành nhiều mảnh.

Người giúp việc hít mạnh một ngụm khí lạnh, vội vàng cúi xuống dọn đống hỗn độn dưới đất.

Quý Vãn Chi ngây người, đôi môi đỏ khẽ hé, đến biểu cảm cần có cũng quên mất — cô ta vừa mới sinh con, rõ nhất lúc này nên liên tưởng đến điều gì.

"Xin lỗi nhé, dạo này bệnh dạ dày tái phát, làm cậu hoảng sợ rồi." Kiều Gia Mẫn ngẩng đầu, mặt vẫn trắng bệch, hờ hững liếc nhìn Quý Vãn Chi một cái, một tay đặt lên ngực, nhẹ nhàng trấn tĩnh lại.

"Sao lại sợ được? Tôi cũng bị đau dạ dày mà, cứ gặp món tanh là thấy khó chịu."

Quý Vãn Chi hoàn hồn, thấy Kiều Gia Mẫn nói là đau dạ dày thì cũng lập tức bịa đại theo, cố gắng chuyển chủ đề, chỉ là ánh mắt vẫn thỉnh thoảng liếc về phía Triệu Tự Văn đang đứng trong góc.

Ánh mắt anh ta lảng tránh, trên mặt lộ ra vẻ hoảng hốt không nên có.

Anh ta đang căng thẳng cái gì? Quý Vãn Chi cụp mắt suy nghĩ, trong lòng đã có tính toán.

Hôm nay ra ngoài đúng lúc không mang theo tài xế, bữa tối lại cố ý uống chút rượu, nên chuyện đưa về đương nhiên giao cho Triệu Tự Văn.

Cô ta xách túi xách, bước ra khỏi cửa trước, tóc buông lơi bên mang tai, giả vờ như không thấy ánh mắt cảnh cáo mà Kiều Gia Mẫn ném về phía Triệu Tự Văn lúc tiễn mình ra về.

"Dạo này Gia Mẫn với Chủ tịch Lục vẫn ổn chứ?" Quý Vãn Chi ngồi ở hàng ghế sau, khép hờ mắt, làm ra vẻ thản nhiên mà hỏi.

Thân hình Triệu Tự Văn khựng lại, trả lời có phần căng thẳng: "Chắc... chắc là vẫn ổn ạ."

"Vậy thì tốt, không thì chị em chúng tôi lại phải lo lắng giùm cô ấy."

Triệu Tự Văn khẽ cười hai tiếng, không chủ động nói thêm.

Một lúc sau, đến gần cổng nhà, Quý Vãn Chi đột nhiên lại hỏi.

"Dạo này Gia Mẫn có qua lại với ai mới không?" Quý Vãn Chi ngừng một nhịp, tìm cái cớ cho câu hỏi tò mò của mình, "Bọn tôi chỉ là thấy lạ, sao dạo này cô ấy chẳng rủ chúng tôi đi xem triển lãm nữa."

"Không nghe nói cô Kiều có quen người mới nào." Triệu Tự Văn nuốt nước bọt một cách bất an, ngón tay siết chặt vô lăng, cố giữ vẻ điềm tĩnh, "Dạo này cô ấy ít ra ngoài, hầu như đều ở nhà."

"Thì ra là vậy."

Quý Vãn Chi kéo dài giọng, nhẹ nhàng đáp lại, ánh mắt khẽ đổi, mỉm cười đầy hàm ý.

— Kiều Gia Mẫn đúng là biết tự tìm cho mình một nơi chết lý tưởng. Dù sao thì, Hương Phong Phủ là nơi ít người lai vãng, lại là địa điểm hoàn hảo nhất để che mắt thiên hạ, nảy sinh chuyện phong lưu vụng trộm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK