Mục lục
Trước Khi Tuyết Rơi Hãy Chia Tay
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Em thích anh ấy." Lương Quyến lại khe khẽ lặp lại một lần nữa, không rõ là đang nói cho ai nghe.

Cô bất chợt nhếch môi cười, nhìn về phía chị Diêu đang ngẩn người, giọng nói nhẹ nhàng: "Có lẽ cũng không thích đến thế."

Quen nhau chưa đến một tháng, chưa thật sự hiểu rõ, cũng chưa từng thổ lộ tình cảm, lại càng chưa nói đến chuyện xác lập mối quan hệ. Cô không thể phóng đại sự yêu thích này lên đến vô hạn, rồi sau đó lại nói dối chính mình rằng đời này không ai ngoài anh.

Còn lâu mới đến mức đó.

Chị Diêu bị ánh mắt thẳng thắn của Lương Quyến làm cho chấn động, một lúc sau mới lắp bắp nói: "Vậy thì khi tình cảm còn chưa sâu đậm, nên sớm..."

Nhưng mấy chữ phía sau, chị Diêu lại không đành lòng nói ra.

Tuy thời gian tiếp xúc chưa lâu, Lục Hạc Nam có vẻ lạnh lùng, nhưng ai ở trong phòng bệnh cũng cảm nhận được, chàng trai trẻ này ngoài lạnh trong nóng.

Nếu không vì căn bệnh kia, thì với một người sống động, cởi mở như Lương Quyến, họ có lẽ là một đôi rất đẹp.

"Sớm cái gì? Sớm chia tay sao? Rồi sau đó tìm một người phù hợp hơn về mọi mặt?" Lương Quyến vẫn giữ nguyên nụ cười nơi khóe môi, nhẹ nhàng thay chị Diêu nói hết câu, rồi liên tục hỏi thêm vài câu nữa, như thể người và chuyện đang được nói đến chẳng hề liên quan gì đến cô.

"Chị à, có lẽ sau này em sẽ gặp người hợp với em hơn, phải không?" Giọng Lương Quyến càng nói càng trống rỗng, ánh mắt dõi ra ngoài cửa kính xe dần trở nên vô hồn, như thể qua ô cửa đó, thật sự có thể nhìn thấy một tương lai xa xăm — một tương lai không có Lục Hạc Nam.

"Đương nhiên sẽ có người hợp với em hơn." Chị Diêu tưởng rằng mình đã thuyết phục được Lương Quyến, sắc mặt bừng sáng, tiếp tục tranh thủ thúc đẩy, nhưng lại không ngờ câu tiếp theo của Lương Quyến khiến lòng bà rơi thẳng xuống đáy.

"Nhưng vậy thì sao?" Tâm tư của Lương Quyến dần ổn định lại, cô quay đầu nhìn thẳng vào chị Diêu, lần này ánh mắt càng kiên định hơn: "Dù có hợp đến đâu, thì anh ấy cũng không phải là anh ấy."

Khoảnh khắc thất thần vừa rồi đã khiến cô mổ xẻ rõ ràng nội tâm mình, sắp xếp lại mọi suy nghĩ.

Lương Quyến chậm rãi nói tiếp từng chữ một: "Em không biết sau này bọn em sẽ thế nào, có thể tình cảm sẽ ngày càng sâu đậm, cũng có thể như phần lớn các mối quan hệ khác, dần dần xa cách cho đến khi chia ly."

Chỉ nghĩ đến hai chữ "chia ly" thôi, ngực cô đã nặng trĩu.

Cô tựa người vào lưng ghế, lấy giọng đùa cợt để che giấu nỗi buồn trong lòng: "Nhưng đó đều là chuyện sau này, bây giờ nói cũng vô ích, chi bằng để sau rồi tính."

Trong khoang xe tối mờ, chị Diêu đang trong cơn giận, nên không nhìn ra sự non nớt trong lớp vỏ bọc của Lương Quyến. Chỉ cần nghe cái giọng thản nhiên kia thôi, lửa giận trong lòng bà càng bốc lên: "Người ta không thể lúc nào cũng đẩy quyết định sang tương lai!"

"Không nói chuyện sau này? Vậy thì nói chuyện hiện tại đi." Lương Quyến thu lại nụ cười đùa giỡn, ngồi thẳng lưng, nghiêm túc nói.

"Ít nhất là hiện tại, em không muốn rời bỏ anh ấy chỉ vì nỗi sợ về một điều chưa xảy ra." Nói đến đây, giọng Lương Quyến vốn luôn điềm tĩnh cũng trở nên khó khăn.

Cô hít sâu một hơi, cảm giác những đầu ngón tay lạnh buốt dần dần ấm lại, mới tiếp tục nói: "Em không muốn, khi chưa có chuyện gì xảy ra, lại biến anh ấy thành một người xa lạ hoàn toàn không liên quan gì đến em."

Yêu nhau mà lại làm người dưng, thì quá tàn nhẫn.

Chị Diêu nghe đến mơ hồ cả đầu, dù cổ họng khô khốc vẫn không nhịn được định lên tiếng khuyên thêm, nhưng vừa nghiêng đầu chạm phải ánh mắt của Lương Quyến, những lời sắp ra khỏi miệng lại bị nuốt ngược trở lại.

Đôi mắt trong veo và sạch sẽ ấy giống hệt chủ nhân của nó — điềm tĩnh nhưng cứng cỏi.

Bề ngoài thì như mặt nước lăn tăn, nhưng bên dưới là làn nước xuân yên ả, dịu dàng nhưng không yếu đuối.

Khuyên bao nhiêu cũng vô ích.

Chị Diêu bỗng thấy hơi thất bại, ngửa cổ uống một hơi hết nửa chai nước suối, cuối cùng cũng chỉ đành dựa lưng vào ghế, bất lực thở dài.

Dù trên mặt vẫn còn nét không vui, nhưng khi nhìn về phía Lương Quyến lại mềm lòng, giọng cũng không còn gấp gáp như ban nãy, mà mang chút trêu chọc: "Nghĩ thông hết rồi à?"

"Vâng." Lương Quyến nở một nụ cười rực rỡ, mặc cho cảm xúc trong lòng trào dâng dữ dội, bản thân vẫn không lay chuyển: "Nên em mới nói, em cũng giống chị — chẳng có lựa chọn nào cả."

Vì không nỡ buông, nên chẳng có lựa chọn nào.

Cuộc trò chuyện thẳng thắn với chị Diêu cuối cùng cũng gỡ bỏ hết những khúc mắc đã vương vấn trong lòng Lương Quyến suốt mấy ngày nay.

Coi như vì cô còn trẻ, cho rằng mình còn vốn để liều lĩnh, nên mới "trẻ trâu không sợ cọp" chăng! Mặc kệ gia thế cao sang khó với tới, mặc kệ căn bệnh tim bẩm sinh không thể tránh khỏi, tất cả đều không quan trọng.

Hiện tại, ngay lúc này, có thể yêu anh ấy — mới là điều quan trọng nhất.

Còn chuyện có thể bên nhau lâu dài hay không, những điều ngoài tầm kiểm soát ấy, thì cứ để sau hãy tính.

Xuống xe, Lương Quyến chạy băng băng trên con đường nhỏ dẫn về ký túc xá, gió lạnh luồn vào cổ áo, nhưng cô chẳng thấy lạnh chút nào, chỉ cảm thấy máu trong người mình đang gào thét cuộn trào.

Đứng trước cửa ký túc xá, còn chưa kịp điều chỉnh lại cảm xúc, Lương Quyến đã đẩy cửa bước vào, liền bất ngờ đối mặt với ánh mắt của Quan Lai đang ngồi trên ghế.

Lương Quyến hơi chột dạ, né ánh mắt đi, đảo mắt nhìn khắp phòng. Hứa Tư Yên vẫn chưa về, Hàn Nguyệt Như nằm trên giường, rèm giường kéo kín mít, không biết đang làm gì.

Quan Lai tỉ mỉ đánh giá Lương Quyến một lượt từ trên xuống dưới, thấy cô vẫn nguyên vẹn tay chân thì mới yên tâm, cười nhẹ mở miệng: "Tâm trạng tốt vậy?"

Lương Quyến vỗ vỗ lên mặt mình, không những không phủ nhận mà còn ngầm thừa nhận bằng cách hỏi lại: "Lộ rõ đến vậy sao?"

"Ghê nha, Lương Quyến, ra dáng rồi đó." Quan Lai kéo ghế ngồi sát bên cạnh cô, tiếp tục trêu đùa: "Giờ học được cả trò không về ký túc rồi hả? Mau kể cho mình nghe cảm giác 'không về' là thế nào?"

Bốn chữ "không về ký túc" mà thêm giọng điệu của Quan Lai thì nghe thật mờ ám.

Lương Quyến đặt túi xuống, nghi hoặc nhìn Quan Lai — cô ấy rõ ràng biết tối qua mình đi đâu, sao lại nói vậy?

Tối qua tình hình của Lục Hạc Nam vừa ổn định lại, cô đã báo cho Quan Lai, nói rõ tình hình bên anh ấy và nói trước rằng có thể tối nay không về, dặn cô khỏi chờ mở cửa.

Vì tình hình đặc biệt của Lục Hạc Nam, nên cô chỉ nói chuyện này với Quan Lai — người thân thiết nhất với cô — để tránh cô ấy lo lắng rằng mình gặp chuyện gì khi ngủ ngoài.

Giờ nhắc lại chuyện cũ là sao?

Quan Lai hiểu rõ ánh mắt đầy nghi hoặc của Lương Quyến, không nói gì, chỉ kín đáo ra hiệu cho cô yên tâm. Rồi ánh mắt lướt nhẹ về phía giường của Hàn Nguyệt Như.

Dù chưa hiểu ra, nhưng Lương Quyến cũng tiếp lời theo phản xạ, dù sao thì Quan Lai cũng sẽ không hại cô.

"Cậu đâu phải chưa từng ngủ ngoài! Sao cứ bám lấy mình mãi vậy!" Lương Quyến cười đùa, đẩy đẩy Quan Lai, cũng cố ý nói mập mờ giống cô ấy.

Hàn Nguyệt Như vẫn nằm yên lặng trên giường, bỗng nhiên vang lên tiếng trở mình kéo chăn. Lương Quyến và Quan Lai tưởng cô ấy sắp nói gì đó, nhưng cô vẫn im lìm không lên tiếng, chỉ chốc lát sau lại quay về tĩnh lặng như cũ.

Quan Lai biết dừng đúng lúc, thấy hiệu quả "kích thích" Hàn Nguyệt Như đã đủ, cũng không ép Lương Quyến nói thêm gì nữa. Cô ra hiệu bằng ánh mắt, chỉ vào điện thoại, ý bảo tối nay nhắn tin trên WeChat nói chuyện kỹ hơn.

Lương Quyến rửa mặt xong, tắt đèn dùng chung của phòng ký túc. Đến khi cô yên ổn nằm xuống giường, thì đã qua nửa tiếng kể từ lúc bước vào phòng.

Cô cầm điện thoại lên, bật sáng màn hình, đập vào mắt đầu tiên chính là thông báo từ WeChat — Quan Lai đã gửi cho cô mấy tin nhắn liền.

Lương Quyến lướt ngón tay lên màn hình, bắt đầu đọc từ tin chưa đọc đầu tiên:

Là 'Lai' không phải 'Thái': [Xin lỗi cục cưng, mình biết cậu muốn giữ kín chuyện của anh Lục, mình không cố ý bắt cậu phải nói nhiều vậy đâu.]

Là 'Lai' không phải 'Thái': [Mình chỉ muốn chọc tức cô ấy một chút, để cô ấy đừng suốt ngày tưởng tượng vớ vẩn nữa!]

Lương Quyến đọc đến đây thì hơi cau mày. Tưởng tượng vớ vẩn? Tưởng tượng cái gì? Lục Hạc Nam sao?

Là 'Lai' không phải 'Thái': [Cậu không biết đâu, tối qua cô ấy về phòng cứ đập đồ loạn cả lên, mình đoán chắc vì cậu và anh Lục của cậu.]

Trong đêm tối, mặt Lương Quyến không nhịn được mà đỏ bừng. Quan Lai dùng từ gì thế không biết! Cái gì mà "anh Lục của cậu"?

Là 'Lai' không phải 'Thái': [Quả đúng như mình đoán! Sáng nay thấy cậu chưa về, cô ậy cứ hỏi mình cậu đi đâu, bao giờ về.]

Là 'Lai' không phải 'Thái': [Mình cũng chẳng khách khí gì, hỏi lại cô ấy: một nam một nữ, cả đêm không về thì làm gì được nữa chứ?]

Là 'Lai' không phải 'Thái': [Cậu không tưởng tượng nổi sắc mặt cô ấy lúc đó đâu, mình nói thật là đã quá trời luôn ấy!]

Đọc đến cuối, Lương Quyến không biết nên nói gì. Tâm trạng vừa tốt lên một chút, bỗng chốc lại rối ren. Chuyện của Hàn Nguyệt Như, đúng là sóng chưa yên, gió đã lại nổi.

Cô thà rằng là Quan Lai suy nghĩ quá nhiều, dù khả năng ấy gần như bằng không.

LJ: [Haiz, có khi nào là tụi mình quá nhạy cảm không?]

Ngón tay Lương Quyến khẽ chạm vào màn hình, đợi hai ba phút, vẫn không thấy Quan Lai trả lời. Cô nhỏm dậy, vén rèm giường nhìn sang bên kia, bên giường Quan Lai đã tối đen, không còn chút ánh sáng nào.

Chắc là vì không nhận được tin nhắn của cô quá lâu, Quan Lai không chịu nổi cơn buồn ngủ mà ngủ trước rồi.

Tâm sự đầy bụng chẳng biết tỏ cùng ai, Lương Quyến khẽ thở dài, lại nằm xuống giường. Ngón tay vô thức lướt màn hình, thoát ra khỏi khung trò chuyện với Quan Lai, quay lại giao diện chính của WeChat.

Tên Lục Hạc Nam lặng lẽ nằm trong danh sách bạn bè của cô.

Người này đúng là lười, ngay cả biệt danh cũng lười đặt, lại còn dùng luôn tên thật làm tên hiển thị.

Lương Quyến bĩu môi, cô gọi anh là "chú" cũng chẳng sai tẹo nào — người dùng tên thật làm nickname, cô chỉ thấy ở lứa tuổi như bố mình.

Chiều nay trong phòng bệnh đông người, lại nhiều việc, hai người vừa kết bạn xong, Lương Quyến đã vứt điện thoại sang bên, còn chưa có thời gian xem kỹ mọi thứ liên quan đến WeChat của Lục Hạc Nam.

Xem cái gì mới được đây? Lương Quyến bỗng thấy hồi hộp — lỡ đâu trong khoảnh khắc nào đó ở vòng bạn bè xuất hiện dấu vết của một cô gái khác thì sao?

Nghĩ tới đây, ngón tay cô run run, cả người căng thẳng, cuối cùng run rẩy nhấn vào ảnh đại diện của anh.

Khung chat vẫn dừng ở khoảnh khắc hai người vừa kết bạn.

Lục Hạc Nam: [Đối phương đã chấp nhận lời mời kết bạn của bạn, giờ có thể bắt đầu trò chuyện rồi.]

Trong khung trò chuyện, ảnh đại diện của anh nhỏ và mờ, Lương Quyến nhìn mãi không ra là gì. Bị tò mò thúc đẩy, cô lại nhấn vào lần nữa để phóng to.

Cả bức ảnh tràn ra màn hình điện thoại, lúc này cô mới nhận ra đó là ảnh Eason Trần Dịch Tấn thời trẻ.

Trang cá nhân của Lục Hạc Nam không nhiều, kéo từ đầu đến cuối chỉ có vài bài đăng, mà đa phần là chia sẻ các bài hát của Eason.

Dấu vết liên quan đến con gái hoàn toàn không có, từ ảnh đại diện đến trang cá nhân đều có thể nhìn ra — Lục Hạc Nam là fan của Eason.

Lương Quyến thở phào nhẹ nhõm, an tâm tắt màn hình điện thoại. Nhưng vừa mới hạ mắt xuống, tim còn chưa kịp bình tĩnh lại, cô đã nhớ đến điều gì đó, vội vàng bật sáng màn hình thêm lần nữa.

Chỉ những người xa lạ hoặc không thân thiết mới dùng thẳng tên thật để ghi chú.

Cô nghĩ, hiện tại giữa cô và anh không thể gọi là xa lạ; còn về sau, cô cũng không muốn thành người không thân thiết với anh.

Dạo gần đây cô xem khá nhiều phim Hồng Kông cũ, nên khi ngón tay đặt lên bàn phím điện thoại, ý tưởng lập tức nảy ra. Chỉ trong chốc lát, người đàn ông đang nằm ở đầu danh sách bạn bè của cô đã có một cái tên mới.

— Lục sir.

Lục Hạc Nam lớn lên ở Cảng Châu, sau này cũng học đại học ở đó. Có lẽ vì ảnh hưởng từ nhỏ, khi nói chuyện bình thường, thỉnh thoảng anh lại xen vài câu tiếng Quảng chuẩn chỉnh.

Lương Quyến càng nhìn càng thấy ưng ý. Cái tên này dường như cũng đặc biệt phù hợp với anh.

Cô nhìn chằm chằm vào biệt danh mới ấy thêm hai giây, trái tim vốn đã nóng ran nay lại đập càng mạnh hơn. Cái biệt danh này mơ hồ như đang phản chiếu câu nói vô tình của Quan Lai ban nãy — "anh Lục của cậu".

Anh Lục của tôi, nói thế có phải quá thẳng thắn không?

Hay là... gọi là Lục sir của tôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK