Lục Hạc Nam dường như không ngờ Lương Quyến lại nói ra những lời như vậy, thế giới xung quanh bỗng trở nên yên tĩnh lạ thường, anh rơi vào một thoáng ngơ ngẩn, đôi mày bất giác nhíu chặt — anh đang nhớ lại, cố gắng hết sức để nhớ lại.
Hai mươi tư tuổi, mình đã là người như thế nào?
Khi đó cậu vẫn còn sống, người được kỳ vọng cũng là chị họ được nuôi dạy làm người thừa kế từ nhỏ, cái gọi là trách nhiệm gia đình vẫn chưa đặt lên vai anh, anh vẫn có thể sống tùy tâm tùy ý với tư cách là Lục Hạc Nam.
Dù thường bị kiềm chế, nhưng vẫn có thể giữa dòng người đông đúc trên con đường nhựa, đường đường chính chính nắm tay người mình yêu.
Khi đó anh có một trái tim biết yêu, cũng có đủ đầy năng lực để yêu, phiền não lớn nhất có lẽ chỉ là cố gắng hết cách để Lương Quyến có thể dựa dẫm vào mình nhiều hơn một chút.
Không giống như bây giờ, người đêm đêm xuất hiện trong mộng, hiện tại lại lặng lẽ đứng trước mặt anh, vậy mà anh ngay cả việc ôm cô vào lòng để bày tỏ chút tương tư cũng không làm nổi.
Hai mươi tư tuổi đã cách anh quá xa rồi, tám năm — cái kiểu sống phóng túng và tự do ấy cũng đã dần nhạt nhòa trong cuộc đời mục nát của anh.
"Anh suýt nữa đã quên, năm hai mươi tư tuổi mình là người như thế nào rồi." Lục Hạc Nam khẽ nhếch môi, trong nụ cười tự giễu có một chút tàn tạ không thể xua tan.
"Không sao đâu."
Lương Quyến hít sâu một hơi, lấy dũng khí bước lên nửa bước, đôi mắt trong veo như được tuyết thấm nhuần, lấp lánh rực sáng, không rời không tránh nhìn thẳng vào Lục Hạc Nam.
"Không sao đâu."
Cô lặp lại một lần nữa, rồi chậm rãi giơ tay ôm lấy vai anh, vòng qua eo anh, thật nhẹ, nhẹ đến mức cơ thể họ chẳng hề kề sát.
Sự ấm áp vừa xa lạ vừa quen thuộc ấy lan tỏa trước ngực, Lục Hạc Nam thoáng cứng người, ngay cả hơi thở cũng bất giác dừng lại.
Anh do dự nâng tay lên, bàn tay lạnh buốt lơ lửng trong màn tuyết bay, mãi đến khi cảm nhận được sức nặng từ vai cô truyền đến, anh mới cẩn trọng đặt tay lên lưng cô.
Nói một cách nghiêm túc, điều này có lẽ không thể xem là một cái ôm. Ngay cả những người bạn bình thường cũng sẽ cảm thấy cái ôm này chưa đủ trọn vẹn, bởi những gì được ôm lấy, chỉ là lớp áo của nhau.
"Thật sự không sao đâu." Cằm tựa lên vai Lục Hạc Nam, Lương Quyến cố gắng mỉm cười, nhưng trong giọng nói lại ẩn chứa tiếng nức nở, "Em nhớ là được rồi."
Không sao đâu, thật sự không sao, cho dù cả thế giới này không còn ai nhớ, cũng không sao.
Giữa gió tuyết mênh mang vô tận của Bắc Thành, dáng vẻ anh yêu em một cách phóng túng và chân thành, em vĩnh viễn sẽ không quên.
Cho nên em mới nói, chỉ cần em nhớ là đủ rồi.
Cái ôm nhẹ nhàng mà xa xỉ này không duy trì được lâu, trước khi d.ục vọ.ng mang tên tưởng niệm kịp tan chảy, hai người ăn ý buông tay, rồi đồng thời lùi lại nửa bước, lại một lần nữa kéo giãn khoảng cách đầy dè dặt và xa cách.
Lương Quyến giơ tay lau qua khóe mắt ướt, cô không thấy ngượng ngùng, chỉ là thời gian quý giá, cơ hội khó có lần thứ hai, cô không muốn cuộc gặp gỡ này chìm đắm trong bầu không khí buồn thương bất tận.
"Lúc nãy ở hậu trường, anh vòng vo nói với Quý Vãn Chi bao nhiêu điều, là đang giúp em trả thù sao?" Cô nhướng mày, tròn mắt lên, cố ý đùa giỡn.
Lục Hạc Nam không tự nhiên hạ tay xuống, rồi siết chặt nắm đấm, sau đó nặng nề thở ra một hơi: "Cô ta không nên làm khó em như vậy."
"Thế mà gọi là làm khó sao?" Lương Quyến nhếch môi cười, giọng điệu hoàn toàn chẳng mảy may để tâm, "Cho dù cô ta thật sự muốn làm khó em, e rằng cũng chỉ là thay Kiều Gia Mẫn xả giận thôi."
"Xả giận gì?" Rõ ràng đã biết đáp án, nhưng Lục Hạc Nam vẫn cắn răng hỏi.
Câu hỏi ấy khiến tim Lương Quyến thắt lại, như có một lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào ngực, đâm vào nơi tối tăm ẩm ướt mà người ngoài không thể biết đến.
Gió lạnh lẫn tuyết quét qua má, lướt qua tai, vậy mà Lương Quyến lại không cảm thấy lạnh, cô đã gần như mất cảm giác, chỉ thấy cơn gió ấy ấm áp như mùa xuân.
Đứng trong màn tuyết dày đặc, cô không nỡ rời đi, càng không nỡ mở mắt.
Bởi vì người đứng trước mặt là tình nhân mà số phận từng ban tặng cô trong khoảnh khắc ngắn ngủi, để rồi mãi mãi chẳng thể có lại lần thứ hai.
Lương Quyến khẽ cúi mắt, thở dài một hơi, khi ngẩng lên nhìn Lục Hạc Nam, ánh mắt bình thản và ấm áp, không còn oán trách, không còn luyến tiếc.
Lục Hạc Nam chợt nghẹn thở, bởi anh bỗng nhiên đọc hiểu ánh mắt của Lương Quyến — đó là từ biệt, là một lời từ biệt thực sự.
Lương Quyến nhẹ nhàng mở lời, hơi thở hóa thành một đám sương trắng nhỏ trước mắt, như muốn ngăn cách ánh nhìn giao nhau, linh hồn cộng hưởng.
"Lục Hạc Nam, anh biết vì sao em quay về Kinh Châu không?"
"Chắc chắn không phải vì anh." Lục Hạc Nam cười cười, quai hàm siết chặt, giọng điệu tự giễu như thường, chẳng nghe ra điều gì bất thường.
"Chính là vì anh." Lương Quyến lắc đầu, phủ nhận suy đoán của anh với giọng điệu kiên định, "Tham dự hôn lễ của Quan Lai, cùng lắm chỉ là cái cớ cho sự yếu đuối của em mà thôi."
"Em quay về là vì anh."
Cô bình tĩnh kể lại mọi thứ, như thể muốn để Lục Hạc Nam biết được một góc nhìn khác của sự thật, cũng như là đang tự tổng kết lại — cô nhắc nhở chính mình: mọi chuyện đều có ranh giới, tuyệt đối không thể bước sai, dù chỉ một bước.
[Em quay về là vì anh]
Câu nói này, rốt cuộc có được xem là một lời tình cảm không?
Hơi thở Lục Hạc Nam dồn dập, cảm xúc cũng hoàn toàn rối loạn. Dù là vậy, trong trái tim đầy vết thương của anh vẫn loé lên khoảnh khắc ánh sáng, như cơn mưa qua rồi thấy trời quang.
Nhưng anh không dám mừng quá sớm, bởi vì mọi chuyện luôn có hai mặt. Anh đang lặng lẽ chờ đợi câu nói tiếp theo của Lương Quyến, chờ đợi phán quyết có lẽ sẽ tàn nhẫn và dứt khoát hơn.
Bầu trời đột nhiên u ám, đúng khoảnh khắc gió nổi mây vần, cơn bão tuyết tạm ngừng lại tiếp tục rơi — hình ảnh như chồng lấp, đêm nay chẳng khác gì năm năm trước, cũng tại Kinh Châu, cũng trong một trận bão tuyết khắc nghiệt như thế.
Ngoảnh lại mới hay, hôm đó hóa ra là đêm trước ngày chia ly, vậy còn đêm nay thì sao?
Lương Quyến không màng đến lớp tuyết trắng đang dần phủ kín xung quanh, cô chỉ bình thản nhìn Lục Hạc Nam, giọng điệu vừa dịu dàng, lại vừa tàn nhẫn.
"Em luôn cảm thấy, giữa em và anh, nên có một cuộc chia tay thật sự."
Cơ thể Lục Hạc Nam cứng đờ, trong khoảnh khắc ấy anh hiểu ra lời chưa nói thành tiếng của Lương Quyến.
Năm năm trước, chỉ một cuộc điện thoại ngắn ngủi đã khiến hai người ở hai nơi cách biệt phải dừng bước.
Họ thậm chí còn không có cơ hội gặp mặt, đã bị ép phải dừng lại tình yêu. Diễn biến của câu chuyện giống như một vở kịch kết thúc đột ngột, như một cái kết mở chưa kịp nói rõ ràng.
Nhưng Lương Quyến không cam lòng với sự mơ hồ ấy, cô muốn có một lời kết luận, cô muốn đặt dấu chấm hết cho tất cả, dù sau đó là một bi kịch khiến người ta tiếc nuối.
Cô quay về, chính là để nói lời tạm biệt — câu nói ấy như tiếng chuông vang mãi không dứt trong đầu, buộc Lục Hạc Nam phải tỉnh táo, ép anh đối diện với điều Lương Quyến muốn nói.
Giữa những người trưởng thành, một cuộc chia tay đàng hoàng, rốt cuộc có ý nghĩa gì?
— Nó có nghĩa là: tất cả những nuối tiếc chưa từng trọn vẹn, tất cả những tình cảm chôn sâu trong lòng chẳng thể gặp lại ánh mặt trời, tất cả sự không cam lòng bị số phận trêu đùa dở dang — đều sẽ kết thúc vào hôm nay.
Dù có yêu sâu đến đâu, cũng sẽ không còn sau này. Vậy nên, từ hôm nay, em buông tay anh, cũng buông tha cho chính mình.
"Anh hiểu rồi." Lục Hạc Nam gật đầu thật mạnh, siết chặt lòng bàn tay, ép mình bình tĩnh lại.
"Xin lỗi, anh đã không thể cho em một —" Giọng Lục Hạc Nam nghẹn lại đột ngột, khóe mắt ươn ướt chẳng thể phân biệt nổi đó là giọt nước mắt nóng hổi hay là bông tuyết tan.
Một cơn nghẹn thắt khó diễn tả dâng lên lồng ng.ực, chớp mắt đã chiếm trọn không khí trong anh. Đến ngưỡng nghẹt thở, anh đưa tay đặt lên ngực, cố chấp muốn nói cho hết lời.
"Xin lỗi, anh đã không thể cho em một tình yêu trọn vẹn suôn sẻ."
Giọng nói ấy khàn đặc, trầm thấp đến nao lòng. Nếu không phải là lời từ biệt, thì chất giọng trời sinh ấy vốn nên dùng để nói những lời yêu đương tha thiết, không phải khiến người nghe nghẹn ngào đến thế.
"Không phải như vậy..."
Lương Quyến ra sức lắc đầu, nước mắt chảy dài, cổ họng nghẹn cứng. Cô không muốn để Lục Hạc Nam phủ định tình cảm của mình như thế, nhưng trời sinh lại cứ thích trêu người, khiến cô chẳng thể thốt ra thêm lời nào.
[Trước khi gặp anh, em không biết thế nào là yêu.]
[Sau khi anh đi, em chưa từng dùng trái tim như vậy để yêu ai khác.]
Những lời nói có thể khiến tim ai đó dao động nếu buột miệng thốt ra, chi bằng cứ để nó mắc nghẹn nơi cổ họng, giấu sâu trong tim, như chiếc chìa khóa để em một mình hoài niệm quá khứ về sau.
Nó không nên trở thành hòn đá ném xuống mặt hồ lòng anh, chỉ khuấy lên một vòng gợn sóng cuối cùng, rồi cũng sẽ lặng lẽ lắng xuống.
"Đừng khóc nữa. Mấy năm yêu nhau em hay khóc lắm. Không ngờ đến lúc chia tay gặp lại vẫn là em rơi nước mắt."
Lục Hạc Nam khẽ bật cười, phản xạ đưa tay lên muốn lau giọt nước mắt ở khóe mắt Lương Quyến.
Cho đến khi những đầu ngón tay lạnh run dừng lại ngay trước hàng mi của cô, anh mới chợt nhận ra — mình đã không còn tư cách đưa tay lau nước mắt cho cô từ lâu rồi.
Anh buông tay trong vô vọng, mặc cho nước mắt ấm nóng nơi khóe mắt cô từng chút, từng chút lạnh đi. Giống như trái tim từng cháy bỏng trong ngực, lại một lần nữa lặng lẽ tắt ngấm trong trận bão tuyết năm năm sau đó.
"Là anh không đủ tốt." Lục Hạc Nam đột nhiên mỉm cười, nhìn vào đôi mắt long lanh của Lương Quyến, lại nói lời xin lỗi.
Dù là bạn trai, hay là bạn trai cũ, anh đều đã làm không đủ tốt. Cho nên mới luôn khiến cô rơi nước mắt. Chỉ mong rằng... người tiếp theo em gặp, sẽ tốt hơn anh.
Anh ấy sẽ dịu dàng hơn anh, chu đáo hơn anh, mạnh mẽ hơn anh, yêu em nhiều hơn anh.
"Sau này em định thế nào?" Lục Hạc Nam hỏi khẽ, như hỏi một người bạn cũ sắp lại rời xa.
Lương Quyến lau khô nước mắt, mỉm cười rất dịu dàng: "Em vừa lên kế hoạch cho một bộ phim mới, ở Bắc Thành."
"Chẳng phải em..." Lục Hạc Nam ngập ngừng, rõ biết không nên hỏi, nhưng vẫn không kiềm được mà hỏi ra, "Vốn chẳng bao giờ đến Bắc Thành hay Kinh Châu sao?"
Lương Quyến đan tay vào nhau, cười nhẹ: "Đó là trước kia chưa buông xuống được."
Lục Hạc Nam cứng đờ gật đầu, chớp mắt đã hiểu ra — cô bây giờ đã buông được rồi, nên sẽ không còn vì nơi chốn mà gợi nhớ chuyện xưa.
Tốt lắm. Anh thật lòng mừng cho em.
Thế giới này rộng lớn và rực rỡ đến thế, có bao nhiêu khả năng chưa biết. Từ nay về sau, em sẽ không còn phải vì một người không xứng, vì một thành phố không đáng, mà dừng chân, mà níu lại.
Em nên dũng cảm tiến về phía trước, như lần đầu anh gặp em — một cô mèo nhỏ nhạy cảm, đa sầu đa cảm, thương người, lại luôn muốn làm đại hiệp.
Tuyết rơi đầy vai, hai người ăn ý dừng lời cùng một lúc, nhưng chẳng ai đủ dũng khí để nói ra hai chữ kia.
Lục Hạc Nam lùi lại nửa bước, nhìn Lương Quyến lần cuối: "Lương Quyến, em phải biết... anh chỉ từng yêu một mình em."
"Em biết mà." Lương Quyến khẽ gật đầu, khóe môi cong lên một đường rất nhạt, vài giây sau, xúc cảm như thủy triều cuồn cuộn kéo đến, cuối cùng cũng lấn át nụ cười gắng gượng.
"Nhưng về sau, anh sẽ học cách yêu cô ấy."