Người đàn ông được gọi là "Chủ tịch Lục" không lên tiếng, ngược lại, người phụ nữ ăn mặc giống như trợ lý đứng phía sau anh lại không nhịn được, bật cười khúc khích giữa đám đông.
Tiếng cười mang theo sự thư thái ấy vang lên giữa bầu không khí im lặng đến nghẹt thở, trở nên vô cùng lạc lõng, khiến những người cúi đầu trong phòng họp cũng không nhịn được mà len lén ngẩng lên liếc nhìn.
Hiện tại, trong Trung Thịnh không còn nhiều nhân viên cũ, nên người quen biết thế hệ trẻ cũng ngày càng ít đi.
Mà hôm nay, giám đốc marketing ngồi ở cửa phòng họp – Trương Quốc Văn – lại tình cờ là một trong số ít đó. Ông ngẩng đầu, cẩn thận quan sát một hồi, rồi do dự hô lên một tiếng: "Cô Mạc?"
Cách đây vài tháng đã có lời đồn rằng Mạc Quyên – người từng theo bên Nhâm Thời Ninh suốt bao năm – bất ngờ được điều đến Phổ Huệ, trở thành thư ký của Lục Hạc Nam. Tin đồn ấy được thêu dệt vô cùng chi tiết, nhưng Trương Quốc Văn vẫn không tin.
Dù sao thì trong giới Kinh Châu, ai mà không biết, Mạc Quyên vốn là vị hôn thê của Lâm Ứng Sâm. Sau khi nhà họ Mạc sụp đổ, cây đổ khỉ tan, nhà họ Lâm vốn thân thiết với họ Mạc cũng bắt đầu có ý định phủi tay khỏi mối hôn sự này.
Nếu không phải vì Nhâm Thời Ninh nể tình bạn bè lâu năm mà dang tay bảo vệ, e rằng Mạc Quyên giờ này cũng khó mà giữ được vị trí. Một mối quan hệ nam nữ mập mờ như thế, sao có thể dễ dàng rạn nứt? Vậy nên đối với lời đồn đầy vẻ "có lửa mới có khói" kia, Trương Quốc Văn cũng chỉ cười khẩy cho qua.
Nhưng bây giờ thì sao? Vừa nhận được giấy bổ nhiệm giám đốc điều hành Trung Thịnh của Lục Hạc Nam, Mạc Quyên đã lập tức xuất hiện ở tòa nhà Trung Thịnh. Lẽ nào lời đồn là thật?
Trương Quốc Văn âm thầm nghĩ vậy, ánh mắt đặt trên gương mặt Mạc Quyên cũng trở nên dao động.
"Chú Kiều à, người dưới trướng chú hình như cũng không tinh mắt lắm nhỉ, đến người còn nhận nhầm." Mạc Quyên bật cười, vung tay gạt người đàn ông đang đứng chắn trước mặt ra, giẫm đôi giày cao gót thong thả bước vào phòng họp.
Tuy Kiều Chấn Bang đã gần sáu mươi tuổi, nhưng tai mắt vẫn còn khá thính nhạy. Tiếng "cô Mạc" không rõ ràng kia của Trương Quốc Văn vẫn lọt vào tai ông rõ mồn một.
Kinh Châu có thể có nhiều cô Mạc, nhưng đúng vào thời điểm này, lại có thể ngang nhiên bước vào tòa nhà Trung Thịnh, thì chỉ có thể là thư ký hiện tại của Lục Hạc Nam – Mạc Quyên.
Là thư ký đi cùng lãnh đạo nhận chức ở Trung Thịnh, chuyện này cũng chẳng có gì lạ. Vì thế sắc mặt Kiều Chấn Bang vẫn không thay đổi, bắt chéo chân, ngồi dựa lưng vào ghế, nhắm mắt giả vờ nghỉ ngơi.
Cho đến khi nghe thấy tiếng đùa cợt của Mạc Quyên, ông mới nhíu mày, chầm chậm mở đôi mắt nửa khép, ánh mắt lười biếng liếc về phía cửa.
Và chính vào khoảnh khắc ánh mắt ông chạm phải người đàn ông đứng ở cửa phòng họp, vẻ mặt vốn dĩ bình thản của ông cuối cùng cũng có chút biến động.
Người đàn ông đang đứng ở phía trước đám đông, đường hoàng xuất hiện – vậy mà lại không phải là Lục Hạc Nam.
Trong lòng Kiều Chấn Bang không khỏi dâng lên cơn bực bội, đôi mắt đục ngầu lặng lẽ đảo quanh đám đông ở cửa, lướt một vòng cũng không thấy bóng dáng Lục Hạc Nam đâu.
Kiều Gia Trạch thì không được trầm ổn như cha mình, giữa bao ánh mắt dõi theo, anh ta đã để lộ sự kinh ngạc ra mặt.
"Lâm Ứng Sâm? Anh từ nước ngoài trở về rồi à?"
Câu hỏi của Kiều Gia Trạch khiến Trương Quốc Văn đang đứng ngây ra một bên cũng sực tỉnh. Bảo sao người đàn ông kia trông quen mắt đến vậy, thì ra chính là Lâm Ứng Sâm – người đã ra nước ngoài làm nghiên cứu sinh tiến sĩ cách đây bốn năm.
Lần gần nhất Mạc Quyên và Lâm Ứng Sâm xuất hiện cùng nhau, có lẽ là năm gia tộc họ Mạc xảy ra chuyện. Bây giờ hai người cùng lúc xuất hiện ở Trung Thịnh Kinh Châu, không khỏi khiến cha con nhà họ Kiều sinh nghi.
Lẽ nào quan hệ giữa nhà họ Lâm và họ Mạc lại nồng ấm trở lại? Hôn ước bị gác lại năm nào nay lại được nhắc đến? Nếu đúng là như vậy, thì mối quan hệ và mạng lưới của nhà họ Lục lại càng được mở rộng hơn nữa.
Nhưng trong lòng Trương Quốc Văn lại không có những suy nghĩ cũ rích kiểu đó. Ánh mắt ông phức tạp đảo qua lại giữa hai người – tài tử và giai nhân, tính tình hòa nhã, nhìn thế nào cũng là một cặp trời sinh.
Ông chỉ là bất chợt thấy bất bình thay cho Nhâm Thời Ninh. Từng ấy năm che chở, cuối cùng lại là vì người khác mà dệt áo cưới.
"Sao lại là hai người? Lục Hạc Nam đâu?" Gương mặt Kiều Chấn Bang có chút không nhịn được, cuối cùng cũng không thể gọi nên tiếng "Chủ tịch Lục".
Lâm Ứng Sâm không đáp, chỉ khẽ liếc nhìn Mạc Quyên bằng ánh mắt bất đắc dĩ, như muốn nhường phát súng đầu tiên trong trận chiến sắp diễn ra cho người phụ nữ duy nhất trong phòng.
Mạc Quyên vừa đi vừa mở tập hồ sơ trong tay, rút ra ba bản văn kiện có dấu đỏ, đưa tới trước mặt Kiều Chấn Bang.
Những người ngồi quanh bàn họp thấy sắc đỏ liền theo phản xạ vươn cổ ra, cố nhìn rõ nội dung văn bản.
"Bổ nhiệm Lâm Ứng Sâm làm Tổng giám đốc điều hành Trung Thịnh, đại diện xử lý mọi công việc hành chính và kinh doanh?" Kiều Gia Trạch ngồi bên trái Kiều Chấn Bang mới chỉ liếc qua hai dòng đã cuống lên, lớn tiếng chất vấn.
Tổng giám đốc trước của Trung Thịnh vừa mới về hưu, Kiều Chấn Bang vốn định đẩy con trai mình lên thay. Quan hệ nội bộ và tài liệu văn thư đều đã chuẩn bị xong, chỉ còn thiếu chữ ký và con dấu của Lục Đình Tích là có thể trình lên cấp trên.
Không ngờ giữa chừng Lục Đình Tích đổ bệnh, chuyện ký và đóng dấu cũng vì thế bị trì hoãn, khiến Lục Hạc Nam có cơ hội chen vào.
Mi mắt Kiều Chấn Bang khẽ giật hai cái. Ông cố gắng giữ bình tĩnh, gấp văn kiện lại rồi nhét cẩn thận vào túi áo vest.
Đây là món quà ra mắt đầu tiên mà Lục Hạc Nam gửi cho ông sau khi nhậm chức. Tất nhiên ông phải cất kỹ, để khỏi phụ lòng hậu bối.
"Chủ tịch Lục đâu? Chúng tôi cũng vì biết hôm nay Chủ tịch Lục nhậm chức nên mới triệu tập các lãnh đạo cấp cao lại, muốn giới thiệu một chút."
Kiều Chấn Bang điều chỉnh lại nhịp thở, cuối cùng cũng nghiến răng đổi cách xưng hô, rồi liếc sang Kiều Gia Trạch một cái, ánh mắt mang đầy vẻ cảnh cáo.
Mạc Quyên nhếch môi, lời sắc bén chưa kịp thốt ra đã bị Lâm Ứng Sâm kéo tay áo ngăn lại.
Chuyện giết gà dọa khỉ, quá tay thì mất lòng người.
"Chủ tịch Lục nói rồi, cuộc họp nội bộ quy mô lớn sẽ đợi sau khi anh ấy làm quen toàn bộ hệ thống nội bộ Trung Thịnh rồi sẽ tổ chức sau." Lâm Ứng Sâm hắng giọng, giọng điệu nửa xa cách nửa gần gũi, vừa đủ độ, "Ba ngày tới, Chủ tịch Lục sẽ lần lượt gặp gỡ các trưởng bộ phận để tìm hiểu tiến độ dự án trong tay từng người."
"Đã vậy, tôi xin phép đi trước. Chủ tịch Lục có cần gì có thể gọi tôi bất cứ lúc nào." Trưởng phòng nhân sự – người trước giờ không đứng về phe nào – sau khi nghe xong liền là người đầu tiên hưởng ứng, ra hiệu cho trợ lý rồi đứng dậy rời đi.
Trợ lý cũng là người lanh lợi, nhanh nhẹn ôm lấy máy tính, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, lặng lẽ bước theo sau cấp trên từng bước một.
Có trưởng phòng nhân sự làm gương, các lãnh đạo cấp cao trung lập khác, hoặc những người vốn thuộc phe cánh nhà họ Lục, cũng vội vàng tắt máy tính, cầm cốc cà phê, sau khi gật đầu đơn giản ra hiệu với Lâm Ứng Sâm thì nhanh chóng bước ra khỏi phòng họp.
Chỉ trong vòng ba phút ngắn ngủi, phòng họp vốn đông nghịt người giờ chỉ còn lại một phần ba. Mạc Quyên lơ đãng đảo mắt một vòng, lặng lẽ ghi nhớ chức vụ và bộ phận của họ trong lòng.
Trong tình huống áp lực cao thế này mà vẫn chưa vội xách túi rời đi, không phải là đầu óc có vấn đề không rõ tình hình, thì chính là đã quyết tâm muốn cùng nhà họ Kiều đứng về một phe.
Đồng minh hay kẻ địch, thiên đường hay địa ngục, cũng chỉ là chuyện trong một ý niệm mà thôi.
Lâm Ứng Sâm thấy người đã đi gần hết, mới tiến lên hai bước, hơi cúi người, cố ý hạ thấp tư thế: "Chú Kiều, Hạc Nam đang đợi ông trong văn phòng."
"Đợi?" Kiều Chấn Bang phát ra một tiếng hừ lạnh từ cổ họng.
Lâm Ứng Sâm đứng thẳng người dậy, thái độ vẫn ôn hòa: "Cậu ấy biết chắc chắn chú có chuyện muốn hỏi cậu ấy, nên vừa lên tầng mười tám đã chờ sẵn trong văn phòng rồi."
Ba chữ "tầng mười tám" này, được Lâm Ứng Sâm cố ý nhấn rất mạnh.
Tầng mười tám của Trung Thịnh là tầng cao nhất của tòa nhà này, bên trong chỉ có một văn phòng, một phòng họp và một phòng khách. Người có tư cách làm việc, tiếp khách, mở họp ở tầng mười tám chỉ có các Giám đốc điều hành tiền nhiệm của Trung Thịnh.
Kiều Chấn Bang đã dày công gây dựng ở Kinh Châu gần cả đời người, ước mơ lớn nhất trước khi nghỉ hưu là bỏ được chữ "Phó" trong chức Phó Chủ tịch, sau đó danh chính ngôn thuận dọn vào tầng mười tám.
Giờ đây lại bị một tiểu bối mới ra đời như Lục Hạc Nam nhanh chân đến trước, Kiều Chấn Bang không thể duy trì vẻ bình tĩnh bề ngoài được nữa.
Ông ta mặt mày tái mét, không nói gì, chỉ loạng choạng đứng dậy, khó khăn bước về phía cuối tầng mười tám.
Người ta nói quan mới nhậm chức đốt ba đống lửa, Lục Hạc Nam nghĩ, lần này mình nhậm chức xem ra không rầm rộ lắm, ngọn lửa tưởng chừng ngày càng dữ dội cũng chỉ khiến nhà họ Kiều bị chút thương tích ngoài da mà thôi.
Khi nhận được tin nhắn WeChat báo tin của Mạc Quyên, Lục Hạc Nam đang dọn dẹp văn phòng ở tầng mười tám.
Cách bài trí bên trong văn phòng cùng một phong cách với trang trí trong tòa nhà Trung Thịnh, thuộc về kiểu Trung Hoa trầm lắng, màu sắc hơi tối nhưng không hề buồn tẻ, rộng rãi trang nghiêm, vừa có cảm giác bao dung vạn vật, vừa có khí thế không giận mà uy.
Trên chiếc bàn làm việc bằng gỗ gụ được làm riêng cho Lục Đình Tích, vẫn còn giữ nguyên dáng vẻ lúc Lục Đình Tích còn ở đó. Tài liệu phê duyệt được một nửa, cây bút ký chưa kịp đóng nắp, tách trà uống dở cũng chỉ còn lại vài lá trà đã khô cong.
Lục Hạc Nam đưa tay vén tay áo lên đến khuỷu, cẩn thận thu dọn từng món đồ của cậu, xếp gọn gàng vào chiếc tủ cạnh cửa văn phòng, chỉ đợi Lục Đình Tích khỏi bệnh trở về, vật về chủ cũ.
Có lẽ vì mang theo hy vọng Lục Đình Tích sớm ngày từ Cổ Thành trở về, Lục Hạc Nam không mang theo nhiều đồ đạc cá nhân. Đồ dùng văn phòng được xếp theo thứ tự trên chiếc bàn làm việc rộng lớn, cũng chỉ chiếm non nửa vị trí.
Trong cả văn phòng, hơi thở cuộc sống duy nhất có lẽ là khung ảnh Lục Hạc Nam đặt cạnh máy tính, tấm kính sạch đến phản quang không biết từ lúc nào đã bám bụi.
Anh cong ngón tay, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng lau đi.
Ổ khóa cửa đột nhiên chuyển động, một tiếng "cạch", trở thành âm thanh duy nhất trong phòng họp trống trải này. Ngay sau đó là tiếng giày da chạm đất, tuy cố tỏ ra trầm ổn, nhưng vẫn hơi có vẻ gấp gáp.
Lục Hạc Nam không ngẩng đầu, ở Trung Thịnh dám không gõ cửa mà vào văn phòng tầng mười tám, ngoài Kiều Chấn Bang ra, anh không nghĩ ra người thứ hai.
"Chú Kiều, chú đến rồi ạ?" Lục Hạc Nam không đứng dậy, anh lặng lẽ dời tay khỏi khung ảnh, dựa vào ghế, cười tủm tỉm nhìn Kiều Chấn Bang đang đi về phía mình.
Kiều Chấn Bang kéo một chiếc ghế, cách một chiếc bàn làm việc, ngồi đối diện Lục Hạc Nam, sau khi quan sát kỹ một hồi mới chậm rãi lên tiếng.
"Cậu thật sự không giống lắm với những gì mẹ cậu nói." Kiều Chấn Bang mỉm cười, đưa ra một kết luận về người cháu họ đã lâu không gặp.
Lục Hạc Nam hơi ngừng thở, trên mặt cố gắng giữ vẻ bình tĩnh. Mẹ anh, Tống Nhược Cẩm, sao lại có liên quan đến người của nhà họ Kiều?
"Nhưng cậu của cậu cũng thật có phúc, tuy bản thân không có con cái, nhưng cháu trai và cháu gái lại đứa nào đứa nấy lợi hại, đám già chúng tôi đây ngưỡng mộ không kịp."
Kiều Chấn Bang ngước mắt lên, đôi mắt đầy sương gió mang theo vẻ dò xét, lại một lần nữa dừng lại trên khuôn mặt Lục Hạc Nam.
Lục Hạc Nam tránh né chủ đề này không trả lời, chỉ đưa tay cầm một chiếc cốc, mời Kiều Chấn Bang uống trà.
"Tôi có một đứa con gái, tên là Kiều Gia Mẫn, vẫn luôn sống ở nước ngoài, không biết mẹ cậu có nói với cậu chưa?"
Kiều Chấn Bang không nhận chiếc cốc anh đưa tới, chỉ giả vờ lơ đãng cười nhẹ cất lời, nhưng ánh mắt lại không hề né tránh mà rơi thẳng vào khung ảnh trên bàn Lục Hạc Nam.
Lục Hạc Nam chú ý tới ánh mắt của Kiều Chấn Bang, tay đột nhiên run lên, vài giọt trà bắn ra, rơi trên mặt bàn gỗ gụ sạch sẽ, trông thật nhức mắt.
Muốn cất khung ảnh đi thì đã không kịp nữa rồi.
Trong ảnh là cô gái mặc áo sơ mi trắng cười rạng rỡ với ống kính, đã bị Kiều Chấn Bang thu hết vào đáy mắt.
Đây là điểm yếu sao? Kiều Chấn Bang nhếch môi cười, khi nhìn lại Lục Hạc Nam, trong mắt đã có thêm chút khinh mạn không muốn che giấu.
Quả nhiên vẫn là một thằng nhóc non nớt mới ra đời, thủ đoạn sắt đá có lợi hại đến đâu thì sao chứ? Chẳng phải vẫn không biết thu liễm sự sắc bén, để điểm yếu lồ lộ trước mặt đối thủ, là đang hy vọng vào nhân tính của đối phương sao?
Kiều Chấn Bang nhận lấy chiếc cốc trong tay Lục Hạc Nam, cầm tách trà trong tay mân mê kỹ lưỡng, thậm chí có thể cảm nhận được nhiệt độ của nước trà trong cốc – nhiệt độ vừa phải, rất thích hợp để luộc ếch bằng nước ấm.
Ông ta đưa tách trà lên môi, khẽ nhấp một ngụm, mỉm cười với Lục Hạc Nam: "Mẹ cậu rất quý Gia Mẫn, có thời gian hai đứa cũng có thể làm quen một chút."