Lâm Ứng Sâm xưa nay vốn chẳng mấy để tâm đến chuyện trong giới giải trí.
Nếu không phải Diêu Dật Thư "thông báo nội bộ", khuyên anh ta tự cầu phúc, thì e rằng đến giờ này Lâm Ứng Sâm vẫn chưa biết hôm nay Lương Quyến có một buổi phỏng vấn phát trực tiếp, lại càng không ngờ cô sẽ lên chương trình ấy để đích thân làm rõ tin đồn chưa chồng mà đã sinh con.
Chiếc siêu xe lao vun vút trên con đường lớn vắng vẻ ở Kinh Châu với tốc độ tối đa cho phép. Suốt quãng đường đi, điện thoại của Lục Hạc Nam vẫn luôn ở trong trạng thái không thể liên lạc được, khiến Lâm Ứng Sâm mồ hôi lạnh túa ra không ngớt, hồi hộp nghĩ xem phải giải thích hợp lý thế nào cho việc mình giấu chuyện này.
Mãi đến khi lấy hết can đảm gõ cửa nhà Lục Hạc Nam, thò đầu nhìn quanh một vòng mà vẫn không thấy bóng dáng anh đâu, lúc ấy anh ta mới chậm hiểu mà nhận ra — có chuyện lớn rồi.
"Kính Tề, chú của cháu đâu? Có ở nhà không?" Lâm Ứng Sâm nuốt nước bọt, cố gắng tỏ ra bình tĩnh.
Anh biết rõ nhà họ Lục có lệ tụ tập gia đình mỗi tuần. Một người luôn coi trọng gia đình như Lục Hạc Nam không đời nào vô cớ mà vắng mặt.
Nguyễn Kính Tề tựa vào khung cửa, lắc đầu mơ màng: "Không biết nữa, vừa nãy chú ấy bỗng dưng ra ngoài rồi."
"Ra ngoài lúc nào? Cháu biết cậu ấy đi đâu không?" Lâm Ứng Sâm không kìm được cau mày, tim nhảy lên tận cổ họng.
Nghe thấy tiếng động ngoài cửa, Sở Hằng từ phía phòng ăn chậm rãi bước ra, khẽ đẩy cánh tay Nguyễn Kính Tề, bảo cô bé vào ăn cơm.
"Chú Lâm không vào ăn cùng sao?" Trước khi quay người, Nguyễn Kính Tề ngoái đầu hỏi nhỏ một câu.
Lâm Ứng Sâm rối như tơ vò, không còn tâm trí đâu mà trả lời, chỉ có Sở Hằng ôn hòa từ chối thay anh: "Chú Lâm của cháu bây giờ không có tâm trạng ăn uống."
Nguyễn Kính Tề gật đầu như hiểu chuyện, ánh mắt dò xét lướt qua giữa gương mặt Lâm Ứng Sâm và Sở Hằng, quay đi rồi mà vẫn còn ngoái đầu lại vài lần.
Trước cửa biệt thự thoắt cái lặng ngắt như tờ, gió lạnh cuốn theo bông tuyết rơi lả tả bên chân. Hai người đàn ông buông bỏ vẻ dịu dàng vừa thể hiện trước mặt Nguyễn Kính Tề, nét mặt đều trở nên khó coi.
"Sao cậu lại ở đây?" Lâm Ứng Sâm châm một điếu thuốc, hạ giọng hỏi.
"Tôi nhận tin nhanh hơn cậu một chút." Sở Hằng nhếch môi, cười chẳng ra cười, quay đầu nhìn về phía chiếc tivi phía sau — chương trình đã gần kết thúc: "Vừa thấy Lương Quyến xuất hiện trên chương trình, tôi đã chạy đến đây."
"Tam ca cũng xem rồi?" Lâm Ứng Sâm hoảng hốt trong chớp mắt, ngón tay cầm điếu thuốc cũng khựng lại.
Sở Hằng không trả lời thẳng, chỉ nhún vai, giọng điệu mang theo ý trêu chọc: "Nếu không thì cậu nghĩ sao cậu ấy lại ra ngoài giữa cơn bão tuyết?"
Ngón tay khẽ run, đốm lửa cam nhạt ở đầu điếu thuốc chợt lóe lên rồi nhanh chóng tắt ngấm, chưa kịp bùng cháy thành ngọn lửa đã bị buông tay đánh rơi vào tuyết trắng vô tận.
Lâm Ứng Sâm sững người gật đầu, nghiến răng quay đầu đi: "Tôi đi tìm cậu ấy, nói rõ mọi chuyện."
"Ứng Sâm." Sở Hằng cong môi, gọi anh một tiếng với giọng điệu không rõ là khuyên hay cảnh báo.
Lâm Ứng Sâm không quay lại, chỉ cố ý giảm tốc độ bước chân, im lặng chờ câu tiếp theo của Sở Hằng.
Sở Hằng thở dài, giọng nói trống rỗng như đứng từ trên cao mà nhìn xuống thế gian, mang theo chút thương hại lạnh lùng: "Chuyện này, cậu thật sự không nên giấu cậu ấy."
Buồn cười thật.
Lâm Ứng Sâm dừng bước, cười giễu trên môi: "Sở Hằng, cậu giấu cậu ấy còn không ít hơn tôi, cần gì phải lấy năm mươi bước mà chê một trăm bước?"
Sở Hằng khựng người, trong đồng tử trống rỗng thoáng chốc vụt qua những mảnh ký ức từ năm năm trước.
— Người con gái từng bước chậm rãi đi từ du thuyền trở về bờ, từ đùi xuống đến mắt cá chân nhuộm đầy máu đỏ lấm tấm, vô cùng chói mắt...
Đúng vậy, bọn họ từng vì đủ thứ d.ục vọ.ng được tô vẽ bằng danh nghĩa cao đẹp mà hy sinh một người con gái, cùng với tình yêu chẳng mấy ai coi trọng của cô ấy.
Ngoài kia bão tuyết dữ dội, Sở Hằng đứng lặng một mình trước cửa, như muốn hòa mình vào cơn gió và tuyết lạnh kia.
Kinh Châu rất rộng, Lâm Ứng Sâm nghĩ, ngoài trung tâm phát thanh truyền hình vẫn sáng đèn, thì Lục Hạc Nam chắc chẳng còn nơi nào khác để đến.
Quả đúng như vậy, khi còn cách trung tâm phát thanh truyền hình khoảng trăm mét, Lâm Ứng Sâm đã thấy một bóng dáng quen thuộc. Đèn pha từ xa chuyển thành gần, anh ấy nheo mắt, vừa nhận ra người kia liền vội vàng hạ cửa kính xe xuống, gọi tên anh.
Lục Hạc Nam khựng lại, ngón tay khẽ chạm vào tay nắm cửa xe, không có động tác dư thừa nào, chỉ hơi nghiêng đầu, nhìn thấy Lâm Ứng Sâm thắng gấp xe lại, rồi giữa trời tuyết giá buốt mà chạy về phía anh.
"Sao cậu lại tới đây?" Lục Hạc Nam buông tay khỏi cửa xe, liếc anh ấy một cái, giọng điệu dửng dưng.
Lâm Ứng Sâm thở hổn hển, tránh ánh mắt anh, không trả lời mà hỏi lại: "Đã gặp Lương Quyến rồi?"
Lục Hạc Nam nhẹ giọng "ừ" một tiếng, những bông tuyết to rơi đầy trên lông mi anh, từng cánh mỏng manh rung rinh theo làn mi dài, trông như một con búp bê không còn sức sống.
Lâm Ứng Sâm chỉ từng thấy Lục Hạc Nam như vậy một lần, là bốn năm trước — vào cái đêm anh được cấp cứu vì tự sát.
Nghĩ tới đêm đó, Lâm Ứng Sâm bất giác lo sợ — anh sợ Lục Hạc Nam lại bước lên vết xe đổ. Bởi vì Lục Hạc Nam là một bệnh nhân, cả tinh thần lẫn thể xác đều đã chẳng còn do lý trí sáng suốt kiểm soát.
Chỉ một khoảnh khắc thần trí rối loạn, anh có thể trở lại con người thật của mình, yêu người anh muốn yêu, làm điều anh muốn làm, bao gồm cả... kết thúc sinh mệnh của chính mình.
Lâm Ứng Sâm mím môi, quan sát sắc mặt của Lục Hạc Nam, dè dặt hỏi tiếp: "Cậu... biết cả rồi à?"
Lục Hạc Nam gật đầu, quay sang nhìn hai hàng dấu chân đang dần bị tuyết mới phủ lấp, nét mặt đăm chiêu mơ hồ, như đang cố xác nhận xem những chuyện vừa xảy ra rốt cuộc là thật hay chỉ là mộng?
Anh lại thất thần — sao có thể là mơ?
Lương Quyến trong mơ vẫn dừng lại ở tuổi hai mươi, trong mắt chỉ có anh, sẽ không cười với anh bằng ánh mắt vừa chân thành vừa xa cách như vậy, càng không thể rộng lượng và thản nhiên bảo anh đi yêu một người con gái khác.
Lục Hạc Nam thu ánh mắt về, lại gật đầu lần nữa: "Phải, chính tại đây, bọn tôi đã nói hết mọi chuyện trong quá khứ."
Nghe giọng điệu nhàn nhạt ấy của anh, Lâm Ứng Sâm không phân biệt nổi, rốt cuộc là anh đang gượng cười, hay thật sự thấy nhẹ lòng rồi.
"Hạc Nam, chuyện này là lỗi của tôi." Lâm Ứng Sâm cúi đầu, giọng trầm khàn chẳng rõ là do áy náy hay bất đắc dĩ, "Tôi không nên giấu cậu. Người mang thai là chị họ của Lương Quyến, không phải cô ấy."
"Tôi biết rồi, nhưng chuyện đó... giờ không còn quan trọng nữa." Lục Hạc Nam lắc đầu, hơi thở vẫn đều đặn, nhưng trong mắt không còn chút ánh sáng nào, "Chúng tôi đã hoàn toàn kết thúc rồi."
Thật ra... sớm nên kết thúc rồi.
Năm năm dậm chân tại chỗ, cuối cùng cũng đưa vở kịch tầm thường này — không đủ đặc sắc, không đủ xúc động, không đủ lay động trời cao để mở ra một con đường — đi đến hồi kết định sẵn của nó trong ngày hôm nay.
Chia tay trong êm đẹp, tạm biệt trong bình thản, thì ra là cảm giác như thế này — tựa như biết trước ngày mình sẽ chết, chẳng thể cưỡng lại số mệnh, hoàn toàn không còn đường lui.
Lâm Ứng Sâm chưa kịp kinh ngạc trước sự điềm tĩnh của Lục Hạc Nam lúc này, theo phản xạ hỏi tiếp: "Vậy cậu vẫn định ly hôn với Kiều Gia Mẫn sao?"
Lục Hạc Nam không hề do dự, ngước mắt lên, giọng nói kiên quyết: "Ly. Đương nhiên là ly."
"Tại sao?"
Lâm Ứng Sâm không hiểu. Đã không còn khả năng gì với Lương Quyến nữa, vậy tại sao vẫn muốn hủy bỏ cuộc hôn nhân này — một cuộc hôn nhân từ bất cứ góc độ nào nhìn vào cũng đều là có lợi mà không có hại?
Mang tư duy cân đo lợi hại trong thương trường mà đặt vào chuyện này, Lâm Ứng Sâm nghĩ: Tình hay lợi, ít nhất cũng phải nắm chắc được một thứ.
"Ứng Sâm, tôi ly hôn không phải vì lòng mình còn chưa yên, cũng không phải để cứu vãn tình cảm với Lương Quyến." Lục Hạc Nam ngừng một lúc, đôi mắt vô thần thất sắc nhìn chằm chằm vào dấu bánh xe in trên tuyết — đó là hướng Lương Quyến rời đi chỉ cách đây ít phút.
"Tôi muốn cho Lương Quyến của hai mươi ba tuổi đã bị ép phải rời xa tôi một công đạo mà thôi."
Anh mong rằng Lương Quyến cô độc không nơi nương tựa năm ấy có thể hiểu rằng, từ đầu đến cuối, anh chưa từng phản bội lại tình yêu của bọn họ — cho dù lời công đạo này đã muộn đến năm năm.
Những lời nói như sương như khói này, Lâm Ứng Sâm vẫn không hiểu nổi, chỉ có thể hỏi: "Nếu cậu đã nhất định phải ly hôn, vậy tại sao không nói hết mọi chuyện với Lương Quyến? Cậu có thể để cô ấy chờ cậu mà."
Lục Hạc Nam im lặng vài giây, không trả lời mà hỏi ngược lại: "Ứng Sâm, cậu nghĩ nếu tôi đề nghị ly hôn, xác suất nhà họ Kiều đồng ý là bao nhiêu phần?"
Lâm Ứng Sâm trầm ngâm hai giây, ngập ngừng đưa ra giả định: "Nếu bất chấp tất cả, xé toạc mặt nạ, có lẽ tám phần."
"Bất chấp tất cả xé toạc mặt nạ?" Lục Hạc Nam nhếch một bên khóe môi, có vẻ hơi chán chường, vài giây sau lại hỏi: "Nếu tôi muốn nhà họ Kiều cam tâm tình nguyện thì sao?"
Lâm Ứng Sâm ngây ra, hồi lâu sau mới lí nhí đáp: "Chuyện viển vông gần như không tưởng."
"Cậu cũng biết là chuyện không tưởng." Lục Hạc Nam thở dài, bốn chữ nhẹ tênh trên đầu lưỡi xoắn chặt lấy nhau, không tan đi, không gỡ ra được, như thiên la địa võng trói chặt lấy anh.
Lâm Ứng Sâm mím chặt môi, trong mắt thoáng hiện vẻ giằng xé và khó xử, giọng nói dường như phát ra từ tận cổ họng: "Nhưng nếu cậu thật sự muốn ly hôn, thì cùng lắm là cá chết lưới rách với nhà họ Kiều!"
"Cá chết lưới rách kiểu gì? Giết địch một ngàn, tự tổn hại tám trăm sao?" Lục Hạc Nam đáp rất nhanh.
Anh liếc nhìn Lâm Ứng Sâm, cười khẽ hai tiếng, chân mày giãn ra, như thể nghe được một câu chuyện buồn cười, chỉ là trong giọng nói bình thản kia lại đọng một tầng băng lạnh, khiến người nghe không khỏi rùng mình.
"Vậy năm năm trước tôi cưới nhà họ Kiều là vì cái gì?"
"Nếu không có xác suất chắc chắn, nếu không có phương án vẹn toàn, thì tôi lấy tư cách gì bắt cô ấy chờ tôi?"
Dòng máu lạnh ngắt chảy ngược, Lâm Ứng Sâm trong khoảnh khắc liền hiểu ra tất cả.
Đứng tại thời điểm hiện tại, việc chèn ép nhà họ Kiều, khiến họ không thể quá lộng hành, đối với Lục Hạc Nam mà nói là chuyện dễ như trở bàn tay. Nhưng nếu muốn không tốn một binh một tốt mà nhổ tận gốc cái gai nhà họ Kiều — loại trừ hậu họa, thì khó chẳng khác nào lên trời.
Hiện giờ, trong mạng lưới quan hệ phức tạp của nhà họ Kiều vẫn còn người nắm quyền dù không tại vị. Nếu thật sự muốn vạch mặt tất cả, nhà họ Lục tuy đủ sức chống lại, cũng đủ sức tự bảo vệ, không đến mức diệt vong trong cuộc chiến quyền lực, nhưng tổn thất vẫn sẽ không thể lường được.
Và Lục Hạc Nam không muốn thấy kết cục đó. Anh muốn tách khỏi nhà họ Kiều một cách sạch sẽ — không tổn thất gì, không phải trả giá gì.
Nếu ly hôn là cái giá phải trả bằng việc nhà họ Lục trọng thương gân cốt, vậy thì năm năm chia ly này... còn có nghĩa lý gì?
Chẳng phải là uổng phí công sức, công cốc một phen sao?
Nên anh phải chờ. Anh phải nhẫn nại chờ đợi, đợi đến khi nhà họ Kiều để lộ sơ hở, anh mới có thể danh chính ngôn thuận mà ra tay giết địch.
Nhưng phải chờ bao lâu? Có đợi được hay không? Ngay cả Lục Hạc Nam cũng không biết. Vậy thì anh làm sao có thể ích kỷ đến mức yêu cầu Lương Quyến từ bỏ tất cả những khả năng có thể mang lại hạnh phúc cho cô, không danh không phận ở lại bên anh để chờ đợi một khả năng xa vời chẳng biết có thành hay không?
Lương Quyến là người có chí hướng lớn lao, một lòng say mê sự nghiệp, có năng lực vượt qua mọi núi sông ngăn trở, chuyên tâm bay về phía trời cao.
Cho dù một ngày nào đó, cô thực sự trở thành cánh diều bị vướng bận lòng trần, cam tâm tình nguyện rơi xuống phàm trần, thì sợi dây giữ cô đáp xuống an toàn... chưa chắc đã nằm trong tay Lục Hạc Nam lần nữa.
"Ứng Sâm, tuy thời gian cậu và Lương Quyến ở quen nhau không dài, nhưng cậu cũng biết cô ấy là một người thật sự rất tốt." Lục Hạc Nam ngừng một chút, hàng mi dài khẽ chớp, đột nhiên mỉm cười, "Dù cô ấy ở bên ai, nửa đời sau chắc chắn sẽ rất hạnh phúc."
Từ đầu đến cuối, anh kể rất bình thản, giọng điệu phẳng lặng đến gần như không chút gợn sóng.
Chỉ có bàn tay cầm bật lửa đang nhét trong túi áo khoác là siết chặt đến mức các đốt ngón tay tái xanh.
Lâm Ứng Sâm nhìn bóng lưng gầy gò đơn bạc của Lục Hạc Nam, ánh mắt mang theo chút xót xa khó giấu. Có những lời nghẹn trong cổ họng, với tư cách là một người ngoài cuộc, anh ấy vẫn chưa kịp nói ra.
— Lương Quyến nhiệt tình rộng lượng, cảm thương thế nhân, có một trái tim như bồ tát tinh tế trong sáng. Cô trời sinh mang năng lực yêu thương, cả đời này thích nhất là cứu vớt những người đáng thương, rơi vào khốn cảnh trong cõi trần.
Người được cô cứu vớt có thể là hàng vạn hàng nghìn.
Có lẽ đời này cô vẫn còn cơ hội được ôm trọn hạnh phúc.
Nhưng anh thì không.
Chỉ khi đứng bên cạnh cô, anh mới có thể thực sự hạnh phúc.
Người ta nói Phật độ người hữu duyên — nhưng cô sẽ không thể độ anh nữa.
Mà đời này lại còn dài như thế, anh lại chỉ có thể được cô độ.
*
Chặng đường về là do Tạ Tư Giác lái xe. Cậu biết lái chưa lâu, lại là tuyết phủ đất băng, để đảm bảo an toàn nên đi rất chậm.
Lục Hạc Nam khép mắt lại, co người ngồi yên trên ghế phụ, hơi thở đều đặn kéo dài, trông như đã ngủ rồi.
Tạ Tư Giác không đếm nổi trên đường mình đã lén nhìn Lục Hạc Nam bao nhiêu lần.
Mãi đến khi xe dừng hẳn trong hầm để xe của khu nhà, cậu lại theo bản năng liếc sang bên cạnh, không ngờ đụng phải ánh mắt Lục Hạc Nam.
"Sao thế?" Lục Hạc Nam rời mắt đi, giọng nói khàn khàn mang theo vẻ mệt mỏi.
"Chú Lục..." Tạ Tư Giác khẽ gọi một tiếng, có chút xấu hổ mà mím môi, hàng loạt suy nghĩ giấu kín trong hơi thở gấp gáp.
Cuộc đối thoại vừa nãy giữa Lục Hạc Nam và Lâm Ứng Sâm ở bên xe, cậu không bỏ sót một chữ.
Những lời vụn vặt không rõ ràng ấy không ngừng phóng to trong đầu Tạ Tư Giác, cuối cùng ghép lại thành một chân tướng ngày càng trùng khớp với sự thật.
— Người cậu kính trọng và dè chừng, người đàn ông luôn ngưỡng mộ... đã từng có một đoạn tình sâu sắc với cô gái mà cậu yêu mến.
Nhưng không sao cả. Tình cũ là tình cũ. Quan trọng là chữ "cũ", không phải "tình".
Bọn họ đã là quá khứ. Với Lục Hạc Nam và Lương Quyến, đối phương đều chỉ là người từng đi qua.
Mà hiện tại và tương lai thuộc về Lương Quyến... vẫn còn là khoảng trống chưa được lấp đầy.
Và cậu — muốn cược một ván, cho chính mình.
Tạ Tư Giác ổn định lại tinh thần, hai tay siết chặt thành nắm đấm, vô tri mà không sợ hãi, thẳng thắn nhìn vào đôi mắt của Lục Hạc Nam.
Cậu cố làm ra vẻ nhẹ nhàng mà hỏi: "Chú, chú thấy Lương Quyến thế nào?"
Lục Hạc Nam không trả lời, chỉ là ánh mắt dần lạnh đi.
Tạ Tư Giác bị ánh nhìn ấy ép đến cứng người, đành phải từ bỏ đường vòng, cắn răng nói thẳng: "Chú cũng biết mà, ban đầu cháu rất thích phim của cô ấy, luôn coi cô ấy là thần tượng."
"Cho đến kỳ nghỉ đông lần này, cháu có dịp tiếp xúc riêng với cô ấy hai lần, cháu phát hiện ra hình như cháu bắt đầu có tình cảm với cô ấy rồi. Bộ phim tiếp theo của cô ấy quay ở Bắc Thành, mà cháu cũng sắp trở lại Hoa Thanh học, thiên thời địa lợi nhân hòa đều có đủ, cháu cảm thấy... ngay cả ông trời cũng đang giúp cháu."
"Rồi sao nữa?" Cổ họng khẽ chuyển động, giọng nói của Lục Hạc Nam khi hỏi chẳng hiểu sao lại mang theo chút run rẩy.
Tạ Tư Giác hắng giọng, không tự giác mà nâng cao âm lượng, ánh mắt trong đêm tối trở nên sáng ngời: "Cho nên cháu muốn theo đuổi cô ấy! Đã nhìn rõ lòng mình, cháu không tìm ra lý do nào để từ bỏ cả!"
Lục Hạc Nam gật đầu như đã hiểu, mắt cụp xuống, nụ cười nhợt nhạt: "Vậy cậu đang hỏi ý kiến của tôi?"
Thật nực cười — người đầu tiên chạy tới trước mặt anh, tuyên chiến với người tiền nhiệm như anh, lại là đứa cháu trai do chính anh một tay nuôi dạy.
"Phải... Dù sao thì chú và cô ấy từng..."— Ánh mắt lại giao nhau với Lục Hạc Nam, Tạ Tư Giác bỗng chốc im bặt.
Cậu không phải vì sợ, chỉ là hồi hộp đến mức tim muốn nhảy ra khỏi lồng ng.ực. Cậu sợ Lục Hạc Nam không cho phép. Nếu vậy thật, cậu cũng không biết mình có trái ý chú mà tiếp tục dây dưa với Lương Quyến hay không.
Tình yêu và huyết thống — xưa nay luôn là hai đầu cân khó mà cân bằng.
Nhưng ánh mắt của Lục Hạc Nam lại quá đỗi điềm đạm, không có dò xét, không có trách móc, càng không hề tức giận. Anh như đang nhìn xuyên qua khuôn mặt non trẻ của Tạ Tư Giác, tìm kiếm bóng dáng của một người con gái khác.
Lục Hạc Nam chợt nhớ đến một câu mà Lương Quyến từng nói.
Cô nói: "Tư Giác rất giống anh năm hai mươi bốn tuổi."
Đúng là rất giống. Một khi đã xác định được người mình thích giữa biển người mênh mông thì sẽ không muốn buông tay nữa.
Vậy nên, sau tám năm, nếu lại có một người mang trong mình trái tim cháy bỏng tương tự, ở cùng một thành phố, bày tỏ thứ tình cảm gần như giống hệt...
Liệu cô có đón nhận không?
Một nỗi đau không tên lan tràn trong lồng ng.ực, ngăn cản mọi dòng suy nghĩ sáng suốt trong đầu Lục Hạc Nam.
Thời gian trôi từng giây từng phút, Tạ Tư Giác không dám chớp mắt, cứng cổ, không chệch lấy một li mà nhìn chằm chằm vào Lục Hạc Nam, sợ rằng sẽ thua trong cuộc đối mắt này.
Cuối cùng, ngay khi cậu nghĩ cuộc đối thoại này sẽ kết thúc trong vô vọng, thì cậu đã chờ được câu trả lời từ Lục Hạc Nam.
"Đó là chuyện của cậu, tôi chẳng có gì để nói cả. Theo đuổi được hay không, hoàn toàn dựa vào bản lĩnh của cậu."
Vẫn là giọng điệu bình thản không gợn sóng, như một bậc trưởng bối đủ tiêu chuẩn đang đáp lại một việc nhỏ chẳng mấy quan trọng.
Nếu không phải vì Lục Hạc Nam vội vã dời ánh mắt đi, có lẽ với sự vô tâm của mình, Tạ Tư Giác thật sự sẽ nghĩ — anh không hề bận tâm.
Lục Hạc Nam không nói thêm gì nữa. Anh im lặng tháo dây an toàn, kéo chặt áo khoác, mở cửa xe, tay trái theo thói quen đút vào túi áo. Ngón tay thô ráp chạm vào một góc nhẵn bóng, đầu ngón tay bỗng run lên, mắt cũng theo đó mà cay xè.
Cô đã nói — lần này trở về, chỉ là để từ biệt.
Vậy thì anh không nên để bản thân lưu luyến thêm gì nữa, càng không thể ích kỷ giữ lại món đồ thuộc về cô.
Thật hèn hạ.
Lục Hạc Nam cong môi, thở ra một hơi thật sâu, đưa chiếc bật lửa về phía Tạ Tư Giác.
"Nếu gặp lại cô ấy, thay tôi... trả lại cái này."
Tạ Tư Giác cẩn thận nhận lấy bật lửa từ tay Lục Hạc Nam, chất kim loại mượt mà vẫn còn vương hơi ấm cơ thể anh. Dưới đáy bật lửa còn khắc một hàng chữ nhỏ không dễ nhận ra.
Ngón tay cậu khẽ vuốt qua, mơ hồ nhận ra đó là tám chữ Hán nối liền nhau.
Nhưng cụ thể khắc gì, ánh sáng trong xe quá mờ, Tạ Tư Giác nhất thời nhìn không rõ.
Ngay lúc này, cậu cũng không còn tâm trí để nhìn. Trong lúc cố gắng ổn định nhịp tim đang loạn nhịp, cậu dồn hết toàn bộ tinh thần để cảm nhận trọng lượng của chiếc bật lửa trong tay.
Rõ ràng chỉ là một chiếc bật lửa nhẹ tênh... vậy mà cậu lại cảm thấy nó nặng đến mức khó lòng siết chặt.
Như thể điều mà Lục Hạc Nam giao phó và từ bỏ đâu chỉ đơn giản là một chiếc bật lửa.