Mục lục
Trước Khi Tuyết Rơi Hãy Chia Tay
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Theo dự báo từ Cục khí tượng thành phố Bắc Thành, vào ngày 29 tháng 12, khu vực nội thành Bắc Thành sẽ đón một trận tuyết lớn vào buổi tối. Trong chốc lát, các nhà mạng lớn đồng loạt gửi tin nhắn thông báo, nhắc nhở người dân khi ra ngoài ngắm tuyết nhớ mặc đủ ấm, cẩn thận đường trơn trượt, chú ý an toàn cá nhân.

Lương Quyến đã vào đoàn được đúng một tháng, từ cuối thu đến đầu đông, cuộc sống dưới guồng quay công việc dần mang lại chút hơi thở bình thường của nhân gian.

Bởi vì 'Thu Qua Xuân' là bộ phim chào mừng được cấp trên đặc biệt coi trọng, để đảm bảo chất lượng, toàn bộ ê-kíp sản xuất đều do phía trên thống nhất bố trí, không được tự ý thay đổi. Đạo diễn đơn nguyên khác trong đoàn vì có thâm niên mấy chục năm trong giới, nên nhân cơ hội ra oai, rầm rộ đưa cả một đội ngũ thân quen vào đoàn ngay từ ngày khai máy.

Lương Quyến là hậu bối, đối mặt với mấy "cáo già" chỉ có thể hành sự khiêm tốn, sợ bị người ta bắt thóp. Vậy nên ngày vào đoàn, bên cạnh cô chỉ có trợ lý quản lý công việc Đồng Hân Nhiên đi cùng, lo liệu mọi việc ngoài phạm vi quay phim.

May mắn là sau giai đoạn làm quen đầy cố gắng với diễn viên và tổ sản xuất, tiến độ quay phim sau đó dần đi vào quỹ đạo.

"Tối nay có kế hoạch gì chưa? Hay là tôi tìm quán bar yên tĩnh, hai ta đi làm vài ly?" Nhân lúc không ai chú ý, Đồng Hân Nhiên ngồi dưới lều đạo diễn, ghé tai Lương Quyến thì thầm.

Lương Quyến cười nhẹ, vừa dùng tay ra hiệu chỉ đạo phó đạo diễn trong phim trường, vừa lơ đãng trò chuyện với Đồng Hân Nhiên.

"Tôi không đi đâu, hiếm hoi hôm nay được tan sớm, tôi muốn về Quan Giang Phủ một chuyến, cả tháng rồi chưa về, chắc chắn phải dọn dẹp một chút."

Toàn bộ diễn viên và nhân viên tổ phim 'Thu Qua Xuân', bao gồm cả đạo diễn Lương Quyến, đều nhận được thông báo từ nhà sản xuất qua WeChat từ sớm — do buổi tối sẽ có trận tuyết lớn không lường trước, nên các cảnh quay ban đêm sẽ tạm dừng. Tầm năm rưỡi chiều, các tổ phải thu dọn toàn bộ trang phục, đạo cụ, thiết bị quay, và kiểm kê nhập kho.

Cảnh quay mà Lương Quyến phụ trách ước tính có thể hoàn thành trước năm giờ chiều.

Đồng Hân Nhiên nghe vậy liền bĩu môi, hiển nhiên không hài lòng với sắp xếp này của Lương Quyến.

"Về làm gì chứ? Chỗ này cách trung tâm xa như vậy, đợi cậu về đến nhà chắc cũng bảy tám giờ, sáng mai bảy giờ lại phải bắt đầu quay, chẳng phải quá mệt sao?"

Đồng Hân Nhiên thở dài, ngập ngừng mấy giây rồi hạ thấp giọng lải nhải: "Hơn nữa hôm nay còn là sinh nhật cậu nữa kìa. Dù Lục Hạc Nam có xem nhẹ chuyện đó, thì cậu cũng không thể chẳng mảy may quan tâm như vậy được!"

Lương Quyến ngẩn ra, thần sắc thoáng chút không tự nhiên, tay cầm bộ đàm cũng khẽ run lên đôi chút.

Chưa đợi lời nói dứt, Đồng Hân Nhiên đã tự biết mình lỡ lời. Nhưng lời đã ra khỏi miệng, đầu lại không kịp nghĩ, cô muốn chữa lại cũng không còn cơ hội.

Vậy nên chỉ có thể cứng cổ đứng yên tại chỗ, môi mím chặt, cuối cùng cố nén giận, miễn cưỡng xin lỗi: "Quyến Quyến, tôi không có ý đó, đừng giận tôi nhé."

Nhưng thật ra Đồng Hân Nhiên chính là có ý đó.

Bởi ai đời lại có bạn trai nào mà trong ngày sinh nhật bạn gái, sáng sớm chỉ gọi một cuộc điện thoại nhạt như nước ốc, vỏn vẹn mười phút, nói một câu "sinh nhật vui vẻ" rồi vội vã cúp máy.

Cho dù là qua loa, cũng có cả nghìn cách để làm người ta vui lòng. Ấy vậy mà Lục Hạc Nam lại chọn cách tệ nhất, kém cỏi nhất.

"Tôi biết mà." Lương Quyến khẽ cong môi cười, thần sắc đã khôi phục như thường, "Tôi không giận, chuyện này có gì đáng giận đâu."

Đồng Hân Nhiên xót xa, thở dài rồi xuống nước: "Nếu cậu nhất định muốn về Quan Giang Phủ thì được, tôi đi cùng cậu. Hôm nay ven sông có biểu diễn pháo hoa, đứng trong phòng khách tầng 28 nhà cậu chắc chắn là góc nhìn đẹp nhất."

Lương Quyến gật đầu cho có lệ, lời của Đồng Hân Nhiên cô chỉ nghe loáng thoáng, tâm trí rõ ràng đã rời khỏi phim trường.

Đến mùa đông, mặt trời lặn rất sớm, đặc biệt là ở Bắc Thành. Thường thì chỉ cần kim đồng hồ vừa điểm qua bốn giờ chiều, bóng tối mênh mông đã thay thế hoàn toàn ánh đỏ nơi chân trời mà chẳng ai nhận ra.

"Đạo diễn Lương, bên ngoài đoàn có người tìm!"

Trợ lý sản xuất là cô gái nhỏ miền Nam, không chịu nổi cái lạnh phương Bắc, mặc áo lông vũ dài chấm mắt cá chân, ôm bình nước nóng, mũi giẫm lên vệt sáng đèn chiếu dưới đất, vừa chạy vừa gọi.

Lương Quyến đang giúp diễn viên nhập vai trên phim trường, dưới lều đạo diễn chỉ còn lại Đồng Hân Nhiên, hai phó đạo diễn, và mấy đạo diễn đơn nguyên khác đã quay xong sớm.

Đồng Hân Nhiên vẫy tay gọi trợ lý lại, chưa hỏi gì thêm, chỉ dặn cô lát nữa giải thích với Lương Quyến sau.

Cảnh quay cuối cùng của hôm nay đã phải quay tới bảy tám lần, diễn viên mãi không nhập được tâm trạng, mỗi lần quay lại càng tệ hơn. Rõ ràng năm giờ là có thể đóng máy, vậy mà cứ bị kéo dài tới tận bây giờ, khiến cả đoàn làm phim bức xúc với vài diễn viên chính. Là đạo diễn, Lương Quyến chịu áp lực cực lớn, vừa phải trấn an nhân viên, vừa phải điều chỉnh tâm lý cho diễn viên.

"Mộng Mộng, ai đến tìm đạo diễn Lương thế?" Dưới lều đạo diễn, Nghi Sơn Thanh — người lớn tuổi nhất — không nhịn được mở lời hỏi.

Trợ lý sản xuất Mộng Mộng liếc nhìn biểu cảm của Đồng Hân Nhiên, trong lòng cân nhắc rồi cuối cùng không dám nói thật, chỉ lấp li.ếm: "Em cũng không rõ, chắc là bạn đạo diễn Lương thôi ạ."

Nghi Sơn Thanh kéo dài giọng "à" một tiếng, rồi nháy mắt với đạo diễn Trương Luân ngồi đối diện, ánh mắt đầy ám muội, lại cố ý hỏi thêm: "Là nam hay nữ thế?"

Mộng Mộng cúi mắt nhìn chằm chằm mũi chân mình, giọng nhỏ xíu phát ra từ cuống họng: "Là... nam."

Nghi Sơn Thanh liếc mắt đưa tình với Trương Luân, cả hai cùng phá lên cười. Vì nể mặt Đồng Hân Nhiên còn đang ở đó, cuối cùng không dám nói gì quá cay độc, chỉ châm chọc mỉa mai: "Cô Lương nhà ta đúng là đào hoa, trời lạnh thế này mà vẫn có người lặn lội đến tận đây lấy lòng."

Đồng Hân Nhiên đứng bên ngoài nghe thấy, lập tức quay đầu trừng mắt một cái với lực sát thương cực mạnh. Khi phản pháo lại, vẻ mặt vẫn tươi cười rạng rỡ như xuân về.

"Đạo diễn Nghi, anh nói vậy là oan cho nhà tôi quá. Quyến Quyến nhà chúng tôi có hấp dẫn mấy cũng không bằng anh với đạo diễn Trương đâu. Ai mà chẳng biết, trong đoàn từ cô chú căng-tin năm sáu mươi tuổi, đến thực tập sinh mười tám đôi mươi, ai cũng mê tài hoa của hai người. Mà hai người cũng hiền lành, hiểu được lòng khát khao học hỏi của các cô ấy, sẵn sàng hy sinh thời gian ngủ nghỉ, gõ cửa phòng khách sạn tận nơi hướng dẫn, chỉ để giúp họ hiểu sâu hơn về năm nghìn năm lịch sử Trung Hoa đấy chứ!"

Mộng Mộng còn trẻ, chưa kìm được, vừa nghe hết lời Đồng Hân Nhiên đã phì cười thành tiếng, làm cho mặt Nghi Sơn Thanh và Trương Luân trắng xanh lẫn lộn. Biết ở lại nữa chỉ thêm xấu hổ, hai người viện cớ rút lui trong lúng túng.

Đồng Hân Nhiên nhìn theo bóng lưng hai người, hậm hực hừ một tiếng, trong lòng mắng thầm mấy trăm lần.

Chuyện Lương Quyến có bạn trai, chẳng biết rò rỉ từ đâu, từ sau lễ khai máy, cả đoàn làm phim ai nấy đều biết cô là "hoa đã có chủ".

Chỉ là một mối quan hệ vốn rất đàng hoàng, không hiểu sao truyền qua truyền lại lại thành ra đầy mùi vị thị phi.

Bạn trai đàng hoàng giờ lại biến thành "người trong bóng tối" không thể công khai. Hơn nữa, bạn trai thần bí này từ đầu đến cuối vẫn chưa từng xuất hiện, đoàn làm phim lại đông người, miệng lưỡi nhiều kẻ, bàn tán sau lưng một hồi, đến cả những lời suy đoán khó nghe nhất cũng lần lượt bị thêu dệt ra.

Thậm chí còn có người dám nói, Lương Quyến được làm đạo diễn cho bộ phim này, chẳng qua là nhờ có "ông lớn" chống lưng.

Từ lâu Đồng Hân Nhiên đã mang đầy oán khí với kiểu làm người của Lục Hạc Nam, nay tin đồn càng ngày càng quá quắt, mà anh ta lại chẳng buồn lên Bắc Thành đính chính cho Lương Quyến một câu. Bởi vậy, mỗi lần nhắc đến Lục Hạc Nam, cô lại càng thêm tức tối.

"Mộng Mộng, người đàn ông đến tìm Lương Quyến tên gì vậy, em có hỏi không?" Đồng Hân Nhiên thở dài một hơi, định cho Lục Hạc Nam thêm một cơ hội.

Chỉ cần hôm nay anh ta chịu đến Bắc Thành mừng sinh nhật Lương Quyến, cô sẽ rộng lòng bỏ qua, từ nay về sau không khuyên chia tay nữa.

Mộng Mộng gật đầu nhẹ, giọng nhỏ như muỗi kêu: "Em có hỏi rồi, anh ấy họ Tạ."

Họ Tạ? Tạ Tư Giác sao?

Đồng Hân Nhiên cười lạnh, hy vọng tan biến, sắc mặt hoàn toàn trầm xuống, đến khi tan làm cũng không nặn ra nổi nụ cười nào.

"Có chuyện gì vậy?" Lương Quyến quay lại sau khi đóng máy, thấy Đồng Hân Nhiên mặt mày như đưa đám, thoáng do dự không dám lại gần.

Đồng Hân Nhiên không trả lời, chỉ lạnh nhạt nói: "Tạ Tư Giác đến tìm cậu rồi, tôi sắp xếp cho cậu ta ngồi ở phòng nghỉ. Chút nữa cậu quay xong thì đến chào một tiếng đi."

Tạ Tư Giác ngồi một mình trong phòng nghỉ gần một tiếng, chơi điện thoại cũng không thấy vui, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn cánh cửa đang khép hờ, chờ mãi chẳng thấy người.

Đến khi nghe thấy tiếng bước chân, cậu lại ngẩng lên, lần này, từ sau tấm rèm nặng nề vừa vén lên, hiện ra gương mặt của Lương Quyến.

"Sao tự nhiên cậu lại đến đây? Không nói trước với tôi một tiếng, để cậu phải đợi lâu như vậy." Lương Quyến mỉm cười dịu dàng, đưa cho Tạ Tư Giác một cốc nước ấm.

Bộ phim 'Thu Qua Xuân' hầu như toàn cảnh quay ngoài trời, nhiệt độ dưới âm hai mươi độ, thời tiết khắc nghiệt vô cùng. Tạ Tư Giác ở trong phòng suốt, cuộn mình bên lò sưởi, ôm cốc nước nhỏ chẳng khác gì muối bỏ bể, cả người run cầm cập.

Cậu nhận lấy cốc nước, nhấp một ngụm nhỏ, cười gượng: "Ban đầu định tạo bất ngờ cho dì, không ngờ dì lại bận như vậy."

"Hôm nay không có tiết học à?" Lương Quyến cong nhẹ khóe môi, không nhịn được trêu chọc: "Không sợ mẹ cậu lại lao tới bắt về à?"

Tạ Tư Giác đang uống nước, hoàn toàn không phòng bị, bị nhắc lại chuyện cũ thì lập tức sặc lên sặc xuống. Chưa kịp làm dịu cổ họng như bị gai cứa đã vội vàng xin lỗi.

"Chị Quyến... à không, dì hai! Chuyện lần trước là cháu có lỗi với dì và chú hai, mẹ cháu cũng rất hối hận, bà ấy cứ muốn gặp dì để xin lỗi trực tiếp, nhưng mãi không tìm được cơ hội."

"Không sao đâu, bác ấy cũng chỉ vì quá lo lắng thôi, những lời đó chắc cũng là vô ý nói ra." Lương Quyến khẽ lắc đầu, vẻ mặt có chút không tự nhiên. Từ lúc Tạ Tư Giác gọi một tiếng "dì hai", tâm trạng cô đã bất giác tụt xuống.

"Lần này cậu đến là vì..." Lương Quyến hơi dừng lại, rồi cười với vẻ áy náy.

Vừa rồi đầu óc cô không tập trung, lúc mới gặp Tạ Tư Giác cậu đã nói lý do đến, nhưng chỉ thoáng qua tai đã bay mất tiêu.

Tạ Tư Giác nhún vai, tim khẽ nhói lên, nhưng vẫn chân thành đáp: "Sinh nhật vui vẻ."

"Cảm ơn." Lương Quyến cong khóe mắt mỉm cười, im lặng một lúc, rồi nắm chặt vạt áo, giả vờ hỏi thăm vu vơ: "Là chú hai nhà cậu bảo cậu đến à?"

Tạ Tư Giác hơi sững người, liền lắc đầu phủ nhận: "Không phải đâu, nghe dì nói dạo này chú hai bận lắm, dặn chúng tôi đừng làm phiền."

Lời của Lục Nhạn Nam chính là tối hậu thư, dù Tạ Tư Giác và Nguyễn Kính Tề có gan to bằng trời cũng không dám chống lại mệnh lệnh ấy.

Còn Lục Hạc Nam đang bận cái gì, Tạ Tư Giác cũng không rõ. Nhưng cậu đoán, thứ duy nhất có thể trói buộc tay chân anh, chẳng qua chỉ là những chuyện quyền lực, danh vọng trên thương trường mà thôi.

"Dì hai, dì có xem bản tin Bắc Thành chiều nay không?" Tạ Tư Giác giả vờ không thấy vẻ thất vọng trên gương mặt Lương Quyến, đưa điện thoại cho cô xem, chỉ vào màn hình.

"Nghe nói tối nay ven sông có bắn pháo hoa, cùng đi xem nhé?"

Bản tin này thực ra là do Lâm Ứng Sâm ở tận Kinh Châu gửi cho Tạ Tư Giác, trong từng câu chữ đều là sự háo hức với buổi bắn pháo hoa hoành tráng ấy, khiến Tạ Tư Giác ngồi trong ký túc xá cũng không yên, lại đúng hôm nay là sinh nhật Lương Quyến, nên cậu lập tức bắt xe tới đoàn phim.

Lương Quyến chớp mắt mấy cái, chăm chú nhìn vào thông báo đơn giản về màn pháo hoa trên màn hình điện thoại, ngây người một lúc.

Chuyến đi ngắm pháo hoa hẹn cùng Đồng Hân Nhiên phút chót lại đổi người đi cùng.

Đồng Hân Nhiên vốn lớn lên ở phương Nam, không chịu nổi gió lạnh mùa đông phương Bắc, mời Lương Quyến đi dạo ven sông cũng chỉ là "liều mình vì nghĩa". Giờ thấy có Tạ Tư Giác đi thay, cô lại vui vẻ hưởng thụ tiện xe của đoàn về khách sạn ấm áp ở vùng ngoại ô.

Gần sáu giờ, đúng giờ cao điểm buổi tối, xe cộ từ ngoại thành đổ vào trung tâm thành phố ngày một đông. Lương Quyến lái xe, tay nắm vô lăng, đi sau đoàn xe nối đuôi nhau như rồng. Từ khi vào đoàn đến giờ, cô vẫn ở vùng ngoại ô hẻo lánh, giờ được thấy cảnh thành phố phồn hoa tấp nập, trong lòng lại có chút không quen.

"Chắc mấy xe này cũng giống chúng ta, đều đi xem pháo hoa bên sông." Tạ Tư Giác tựa đầu vào cửa kính xe, nhìn về phía trước thì thầm.

"Cũng lạ thật, hôm nay chẳng phải cuối tuần, cũng không phải lễ gì, sao Bắc Thành lại bắn pháo hoa nhỉ?"

Lương Quyến khẽ mỉm cười, không đáp, chỉ cảm thấy linh cảm trong lòng mình thật quá nực cười.

Người ấy còn chẳng đến, làm sao có thể nhớ lời nói vu vơ năm xưa?

"Tiểu Giác, cậu có biết Chung Tễ không?" Xe đang chạy lên cầu vượt, giữa tiếng còi xe ầm ĩ, Lương Quyến dè dặt hỏi.

Tạ Tư Giác quay đầu lại, cau mày suy nghĩ kỹ một lúc, vẫn thấy cái tên này rất lạ nên lắc đầu.

"Sao vậy dì hai, dì đang tìm người này à?"

"Không... không có." Bàn tay đang đặt trên vô lăng của Lương Quyến vô thức siết chặt lại, cô dùng nụ cười che giấu giọng nói đang run rẩy, "Tôi chỉ tiện miệng hỏi thôi."

Chung Tễ thật sự là bạn của Lục Hạc Nam sao? Nhưng tại sao Tạ Tư Giác lại không biết người này?

Sau khi Lục Hạc Nam trở về Kinh Châu, Lương Quyến từng nhờ Quan Lai điều tra thân thế của Chung Tễ. Cô không thể là kẻ ngồi yên chờ chết, cũng không thể cả đời chỉ sống dưới đôi cánh bảo bọc của Lục Hạc Nam.

Lý lịch của Chung Tễ dài đến mấy trang giấy, Lương Quyến chẳng buồn quan tâm đến phần lớn nội dung, duy chỉ có chuyên ngành học suốt những năm đại học, cao học và nghiên cứu sinh, cùng với công việc hiện tại của người đó, khiến lòng cô bỗng chốc rối loạn.

Tâm lý học, phòng tham vấn tâm lý, bác sĩ tâm lý.

Dựa vào lý lịch, cuộc đời của Chung Tễ và Lục Hạc Nam chẳng có điểm nào giao nhau, Lương Quyến nghĩ mãi cũng không ra hai người họ có thể quen nhau bằng cách nào, lại còn là bạn thân thiết.

Chẳng lẽ thật như Chung Tễ từng nói, họ quen nhau trong quán bar?

Nếu vậy, tại sao Lục Hạc Nam phải giấu cô về nghề nghiệp của Chung Tễ? Rốt cuộc anh giấu cô chuyện Chung Tễ làm gì, hay là một bí mật nào còn không thể tiết lộ hơn thế nữa?

Lương Quyến không dám để bản thân nghĩ sâu hơn, cô chỉ cho phép mình tin vào những điều Lục Hạc Nam chủ động cho cô thấy.

Cô thật sự rất muốn, cũng rất cố gắng để chỉ tin vào lời nói của anh.

"Cẩn thận!"

Một tiếng hét sắc bén của Tạ Tư Giác kéo Lương Quyến về thực tại. Cô trừng mắt, theo phản xạ đạp phanh, cả người theo quán tính đổ về phía trước, nhưng chiếc xe dừng lại vững vàng, chỉ còn cách xe phía trước trong gang tấc.

"Dì...dì không sao chứ?" Mặt Tạ Tư Giác trắng bệch, dù bản thân vẫn còn chưa hoàn hồn, cậu vẫn cố quay đầu lại kiểm tra tình trạng của Lương Quyến.

"Tôi không sao, vừa rồi là tôi mất tập trung." Lương Quyến gục đầu trên vô lăng, điều chỉnh hơi thở, cắn chặt môi dưới. "Đến bờ sông rồi, chúng ta xuống xe đi bộ một lát."

Mặt sông vốn phẳng lặng suốt ba mùa xuân hạ thu, sang đông đã đóng thành băng. Hai bên bờ sông ngập tràn ánh đèn rực rỡ, không một chút nào giống cái dì haiều, tĩnh mịch của mùa đông.

Đường đi bộ đông nghịt người, ai nấy đều bước cùng nhịp, từ hai đầu đường chen chúc tiến về giữa – nơi được truyền thông đưa tin là vị trí lý tưởng nhất để ngắm pháo hoa.

Lương Quyến hòa vào dòng người, chậm rãi bước về phía trước. Cô đeo khẩu trang, che kín gương mặt tái nhợt, chỉ còn lại đôi mắt bị gió lạnh làm đỏ hoe và khô khốc.

Không ai có thể nhận ra, nữ đạo diễn nổi tiếng bậc nhất giới giải trí cũng rời khỏi "nhà kính" của mình, lặng lẽ hoà vào một đêm lãng mạn không hẹn mà cùng.

Ngoài Tạ Tư Giác đi bên cạnh, còn có một cặp vợ chồng trẻ tình cảm mặn nồng. Người phụ nữ nép vào tay chồng, giọng nói nũng nịu vang lên bên tai.

"Anh yêu, anh có ngửi thấy mùi hoa hồng không?"

Người đàn ông khẽ cười, chạm vào chóp mũi vợ mình, như đang trêu cô ngây thơ: "Mùa đông làm gì có hoa hồng?"

"Nhưng rõ ràng là em ngửi thấy mà." Cô vợ bĩu môi, kiễng chân vượt qua đám người phía trước, nhìn về phía xa.

Một lúc sau, ánh mắt cô sáng lên, chỉ tay về hướng bên kia: "Anh nhìn kìa, thật sự có đấy! Có người đang phát hoa hồng! Là hoa hồng đỏ được đóng băng trong tảng băng!"

Tạ Tư Giác lặng lẽ nghe hết đoạn đối thoại, dù cậu đã gặp không ít chuyện lạ đời, nghe đến "hoa hồng băng" vẫn không khỏi tò mò.

Cậu khều tay Lương Quyến, năn nỉ bằng giọng nhỏ nhẹ: "Dì hai, chúng ta cũng qua đó xem thử đi?"

Nhưng hàng người xếp hàng nhận hoa quá dài, dù có đeo khẩu trang cũng không tránh khỏi ánh mắt tò mò của hàng chục, hàng trăm người. Lương Quyến là người của công chúng, ý thức tự bảo vệ rất rõ ràng, liền dứt khoát lắc đầu.

"Cậu tự đi đi, tôi đứng bên kia chờ."

Chỗ phát hoa đặt dưới một gốc liễu sát bờ sông, già trẻ lớn bé xếp hàng chen chúc, đuôi hàng gần như kéo dài đến tận phố thương mại đối diện.

Lương Quyến đứng bên lan can, chăm chú nhìn quang cảnh trước mắt, cố gắng để lòng mình lắng xuống, cảm nhận một chút lãng mạn bình dị, hạnh phúc.

"Xin hỏi, là cô Lương phải không?"

Một người phụ nữ mặc áo phao dài màu đen, trùm kín từ đầu đến chân, bụng nhô to vì đang mang thai, đột ngột xuất hiện trước mặt Lương Quyến. Bên cạnh còn có một người đàn ông, khẽ đỡ eo cô ấy, ánh mắt luôn dõi theo từng bước.

Người phụ nữ trông rất hiền hậu, chỉ là nét mặt mỏi mệt khiến Lương Quyến bất giác buông lỏng cảnh giác, khẽ gật đầu.

Người kia lập tức mỉm cười, tháo găng tay da dê, vươn tay ra bắt tay cô giữa gió lạnh, làm một cử chỉ trang trọng nhất: "Xin chào, tôi là chị họ của Lục Hạc Nam – Lục Nhạn Nam."

Mãi đến khi theo Lục Nhạn Nam lên xe, cửa xe đóng lại, mọi âm thanh ồn ào bên ngoài đều bị chặn, Lương Quyến vẫn cảm thấy tất cả giống như đang trong một giấc mơ lơ lửng trên mây.

"Thật xin lỗi, lần đầu gặp mặt mà tôi lại xuất hiện với bộ dạng không được hoàn hảo thế này." Lục Nhạn Nam đặt tay lên bụng, ánh mắt ngập tràn dịu dàng.

Lương Quyến nhìn thân hình cô, đoán thử: "Chị sắp sinh rồi à?"

"Đúng vậy, đã chín tháng rồi, còn khoảng hai mươi ngày nữa là đến ngày dự sinh."

"Vậy sao chị còn lặn lội đến tận Bắc Thành?"

Lục Nhạn Nam ngẩn người một chút, rồi mỉm cười nhìn cô, giọng điệu vừa đùa cợt vừa chắc chắn.

"Chính vì sắp vào phòng sinh, chuẩn bị đi dạo một vòng trước Quỷ Môn Quan, sợ mình ngủ mãi không tỉnh lại, nên mới muốn nhanh chóng thu xếp những chuyện còn vướng bận trong lòng."

Lương Quyến nín thở, nhẹ giọng hỏi: "Chị còn vướng bận điều gì?"

"Hai đứa em trai của tôi." Lục Nhạn Nam dịu dàng trả lời.

"Lục Sâm đã có Chiêu Chiêu bên cạnh, nghe nói hai đứa tình cảm rất tốt, cuối năm sẽ đính hôn. Còn Lục Hạc Nam..." Lương Quyến im lặng. Cô không biết nên nói gì, cũng không biết có thể nói gì.

Ngoài tình yêu từng chắc chắn, năm năm xa cách đã khiến cô không còn biết gì về anh – từ trải nghiệm, sở thích, thói quen, thậm chí là những bí mật nhỏ.

Cô yêu anh, nhưng cô đã không còn hiểu anh nữa. Sự không hiểu này khiến cô không dám chắc liệu mình có thể cùng Lục Hạc Nam đi bao xa, hoặc, cô nên hỏi: anh có còn cần cô không?

Lục Nhạn Nam thở dài, nhẹ nhàng nắm tay cô, bàn tay ấm áp phủ lên mu bàn tay lạnh buốt run rẩy của Lương Quyến.

Cô ấy hỏi rất trang trọng, như đang mở ra một cánh cửa định sẵn sẽ đầy giông bão cho Lương Quyến.

Cô ấy nói: "Cô không biết, đúng không, năm năm qua Lục Hạc Nam đã trải qua những gì?"

Cổ họng khô khốc, Lương Quyến không tìm được tiếng nói của mình, chỉ lặng lẽ nhìn Lục Nhạn Nam, không chớp mắt, đôi mắt ấy đã nói hết mọi cảm xúc trong lòng.

Đôi mắt vừa bất lực vừa quật cường ấy khiến tim Lục Nhạn Nam nhói lên. Bởi vì nhiều năm trước, vào khoảnh khắc gặp lại Chu Ngạn, cô ấy cũng từng thấy bản thân mình phản chiếu trong đôi mắt của anh như thế.

Dù yêu sâu đậm đến đâu cũng không nên giấu giếm, đáng tiếc là những người đàn ông tưởng rằng mình tỉnh táo lại không hiểu đạo lý đó.

Lục Nhạn Nam thoát khỏi dòng suy nghĩ, cúi mắt xuống, cố gắng dùng giọng điệu khách quan để kể lại.

"Cô Lương, trong năm năm cô không thấy được, Lục Hạc Nam đã từng cận kề cái chết."

"Thứ đe dọa tính mạng cậu ấy, không phải là bệnh tim dai dẳng suốt nửa đời, mà là chứng trầm cảm đã khiến linh hồn cậu ấy rơi vào vực thẳm."

"Cậu ấy... từng tự sát."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK