Lương Quyến không nghi ngờ gì cả, ngoan ngoãn tiến thêm hai bước. Giờ phút này, điều duy nhất cô mong là có thể lập tức công thành thân thoái, sớm chấm dứt tư thế và động tác đầy giày vò này.
Vạt áo ngủ ôm sát không chừa một kẽ hở, theo chuyển động nghiêng người về phía trước của cô mà dần dần mở ra, để lộ đôi chân trắng nõn, thon dài ẩn dưới lớp vải mỏng.
Bóng tối mờ mờ dưới lớp áo ngủ, xen lẫn với ánh sáng vàng ấm áp của đèn chùm phía trên đầu mà hòa quyện vào nhau. Dụ.c vọ.ng không nói nên lời của người đàn ông như thể được che phủ bởi một lớp sa mỏng, ngăn cản ánh mắt người ta nhìn thấu và đoán trúng.
Cảnh xuân mông lung đầy quyến rũ này, chỉ cần Lục Hạc Nam hơi cúi đầu, là có thể dễ dàng thu hết vào mắt.
Thế nhưng lúc này, động tác cọ nhẹ vô thức, không mang theo bất kỳ ý đồ gì của Lương Quyến lại hoàn toàn chiếm lấy toàn bộ nhận thức của anh.
Lục Hạc Nam chớp mắt, cổ họng khô khốc đến mức gần như không thể thốt nên lời. Sau khi cố sức kiềm chế, cuối cùng anh vẫn theo ý mình, âm thầm siết chặt tay đang đặt trên eo cô.
Chỉ riêng cảm giác ấm nóng và mềm mại nơi vòng eo ấy đã đủ khiến anh thỏa mãn đến mức phải cúi xuống, thở dốc bên xương quai xanh của cô.
Lương Quyến hít nhẹ một hơi, toàn bộ sự chú ý dồn hết vào ngọn lửa màu cam kia, hoàn toàn không hay biết ánh mắt Lục Hạc Nam thoáng qua một tia hứng thú đầy ẩn ý và kìm nén.
Nguy hiểm cận kề ngay trước mắt, vậy mà cô vẫn mang theo nét ngây thơ mơ hồ đặc trưng của lứa tuổi này, hoàn toàn không hay biết.
Ngọn lửa sáng rực khẽ dao động nơi tàn thuốc, Lương Quyến giữ nguyên tư thế ấy thêm một lúc nữa, đến khi đôi chân tê dại, gần như không chịu nổi sức nặng cơ thể, mới dè dặt lên tiếng: "Cháy chưa?"
"Chưa." Lục Hạc Nam nói dối, giọng vẫn trầm ổn như cũ.
"Sao cái điếu này... khó đốt thế?"
Lương Quyến bắt đầu sinh nghi.
Cô vừa nhíu mày cằn nhằn nhỏ giọng, vừa rút tay cầm bật lửa ra khỏi người anh, lùi lại một chút, định quan sát phần tàn thuốc.
Thế nhưng cô vừa nhích lui được một chút xíu, eo đã bị Lục Hạc Nam siết chặt, mạnh mẽ ngăn cản hành động tiếp theo của cô. Dù vậy, trong ánh nhìn chệch qua khóe mắt, cô vẫn kịp thấy đốm lửa yếu ớt ở đầu điếu thuốc – rõ ràng đã cháy từ lâu.
Gần như ngay khoảnh khắc "sự thật" lộ diện, Lục Hạc Nam lấy điếu thuốc khỏi miệng, một tay vòng ra phía trước cô, dập điếu thuốc vào gạt tàn đặt trên bàn.
Vẫn là bàn tay đó, anh khẽ bật nắp bật lửa, dập tắt ngọn lửa vẫn đang cháy âm ỉ gần kẽ tay cô.
Chỉ khi tất cả nguy cơ tiềm ẩn đã bị anh lần lượt bóp nghẹt từ trong trứng nước, Lục Hạc Nam mới nâng đầu cô lên bằng một tay, không cho phản kháng, kéo cô lại gần mình.
Chuỗi hành động của anh nhanh đến mức khiến đồng tử của Lương Quyến đột ngột co lại, câu "Đồ lừa đảo" còn nghẹn trong cổ họng chưa kịp thoát ra, đã bị đôi môi mang theo hương vị mát lạnh của thuốc lá không chút nể tình chiếm lấy.
Cơn giận hờn mang vẻ đạo đức chính nghĩa trong lòng cô liền hóa thành tiếng rên khe khẽ bên bờ môi đỏ mọng.
Cả một đêm bị trêu chọc hết lần này đến lần khác, trong lòng Lương Quyến đã sớm dồn nén tức giận.
Dù nụ hôn kia dịu dàng mà dây dưa, cô vẫn cố giữ đầu óc tỉnh táo, tay chống lên ngực anh như một động tác lấy lệ, cố gắng ngăn cản sự tiến công tùy ý của anh.
Thế nhưng nụ hôn của Lục Hạc Nam càng lúc càng mãnh liệt, gần như mất khống chế. Chẳng bao lâu sau, cô liền mềm nhũn trong lòng anh, đôi tay từng cố đẩy ra giờ lại vô thức chuyển thành ôm lấy, vừa kháng cự vừa đón nhận.
Nhận thấy cô lúc này dịu dàng ngoan ngoãn, bàn tay đang nâng đầu cô của anh cũng dần thả lỏng, không còn giam cầm cử động của cô. Lưỡi và môi quấn lấy nhau, nụ hôn sâu dần trở nên thong thả, nhịp nhàng.
Hương thuốc lá lạnh lẽo mang theo khí tức của anh từ từ lan tỏa trong mũi và trong miệng cô.
Rõ ràng điếu thuốc ấy đã bị anh dập tắt trước khi hôn cô, vậy mà Lương Quyến vẫn cảm thấy bản thân như đang lạc lối giữa màn sương khói mịt mù nào đó, mất lý trí mà tâm hồn mê mẩn.
Bàn tay từng siết chặt bật lửa giờ dần mở ra, những ngón tay trắng nõn bất giác bám lên vai Lục Hạc Nam.
Muốn nhiều hơn, và cũng muốn trao anh nhiều hơn.
Lương Quyến bị hôn đến mức đầu óc choáng váng, trong đầu chỉ còn ý nghĩ nguyên sơ chưa qua suy xét, cũng chẳng được gói ghém qua lớp vỏ lãng mạn — cô muốn dâng tặng anh nhiều hơn nữa, để anh tùy ý chiếm lấy.
Cơ thể không ngừng áp sát, âm thanh vải vóc cọ xát bên tai lúc này trở nên vô cùng chói tai. Có một khoảnh khắc, Lương Quyến không còn phân biệt được — người khao khát nhiều hơn là ai?
Bật lửa rơi khỏi tay, trượt qua lớp áo ngủ bị vò nhàu, lăn xuống khỏi ghế sofa, rồi dừng lại ở mép tường sau sofa.
Tiếng lăn lóc vang lên cộc cộc, như thể một hồi còi giữa trận đầy không đúng lúc, kéo cả hai khỏi cơn mê mị đầy d.ục v.ọng.
Hai người trán kề trán, hơi thở nặng nề đan quyện đến độ chẳng thể phân biệt đâu là ai, trong khoảnh khắc ấy, họ thấy được trong mắt đối phương một sự h.am m.uốn tr.ần tr.ụi chưa được thỏa mãn.
Thứ muốn hòa làm một, chẳng lẽ chỉ là nhịp thở?
Toàn thân Lương Quyến rã rời mệt mỏi, tiếng tích tắc của kim đồng hồ vang vọng, cô cúi đầu tựa vào ngực Lục Hạc Nam, lặng lẽ lắng nghe nhịp tim loạn nhịp như mình của anh, cảm nhận nhịp thở dồn dập không kém.
"Bật lửa..." Cô không kìm được lên tiếng nhắc nhở, bất chấp gương mặt đỏ bừng.
Lục Hạc Nam khẽ thở dài, xoa đầu cô, vừa như an ủi, lại giống dỗ dành: "Để lát nữa anh tìm."
Cảm giác mất trọng lực đột ngột ập đến, chưa kịp phản ứng thì cô đã bị anh nhẹ nhàng bế lên, rồi đặt xuống thật nhẹ.
Tư thế nằm ngửa khiến cô hơi thiếu cảm giác an toàn, Lương Quyến ngơ ngác chớp mắt, thở dốc một lúc.
Sau khi bình tĩnh lại, tính nghịch ngợm lại nổi lên, cô cố ý giơ tay vờn lấy dây thắt áo ngủ của Lục Hạc Nam, vòng từng vòng đoạn dây dài thừa lại sau nút thắt quanh ngón tay áp út của mình.
Chiếc dây áo ngủ kia chỉ mới buộc được một nửa đã căng chặt. Lương Quyến vô thức chu đôi môi đỏ mọng đã bị hôn đến sưng đỏ, hàng mày khẽ nhíu lại, như thể không hài lòng với kết quả trước mắt.
"Cúi xuống một chút đi mà?" Lương Quyến dùng sức kéo nhẹ, âm cuối khẽ vút lên, như đang làm nũng.
Dù lực trên tay cô chẳng thể lay chuyển được Lục Hạc Nam dù chỉ một chút, nhưng anh vẫn ngoan ngoãn cúi người xuống, để Lương Quyến toại nguyện.
Lương Quyến không biết đôi mắt đen láy ướt át của mình lúc này mê hoặc đến nhường nào, càng không hay hành động vừa rồi của mình có mức độ dụ dỗ tội lỗi cao đến đâu.
Mãi cho đến khi giọng nói trầm lạnh và tỉnh táo của Lục Hạc Nam bất thình lình vang bên tai, mới khiến cô cảnh giác được đôi chút.
"Thấy vui lắm sao?" Anh hỏi rất bình thản.
Đầu ngón tay Lương Quyến khựng lại, ngẩng đầu nhìn lên đầy cứng nhắc.
Biểu cảm của Lục Hạc Nam không hề giống như giọng nói không gợn sóng của anh. Ánh mắt chứa đầy u tối và căng thẳng, trong khoảnh khắc ấy, hiện rõ mồn một trong mắt Lương Quyến như được chạm khắc bằng dao, rõ ràng đến mức không thể che giấu.
Lương Quyến nuốt nước bọt hai lần, ngay lập tức bị ánh nhìn rực cháy đó làm cho sợ hãi, không dám có bất kỳ cử động thiếu suy nghĩ nào.
"Vui." Tiếc là cái miệng không biết điều lại nhanh hơn cái đầu.
Lời còn chưa dứt, trong lòng Lương Quyến đã thấy bất ổn.
Quả nhiên, một bóng đen đột ngột phủ xuống. Khoảnh khắc đôi môi anh lại một lần nữa áp sát, Lương Quyến theo phản xạ nhắm chặt mắt lại, vòng tay ôm lấy cổ Lục Hạc Nam, chủ động ngẩng mặt đón lấy.
Có lẽ vì Lương Quyến phối hợp quá mức ngọt ngào, Lục Hạc Nam bị cô gái mềm mại từ trong ra ngoài này quyến rũ đến không kiềm được.
Trong những cái hôn mải miết triền miên, anh khẽ thở dốc, ánh mắt mơ màng, khẽ áp sát tai cô thì thầm, giọng trầm khàn khiến tim cô bỗng run rẩy.
Anh nói: "Vậy thì chơi cho đã."
Chơi cho đã là sao? Lương Quyến không hiểu.
Ngay giây phút trước khi ý thức cô dần tản mác, cơn đau buốt như đâm vào tận xương, lan đến phổi nơi xương quai xanh, buộc cô mở to đôi mắt mơ màng. Đó là khi Lục Hạc Nam cúi đầu xuống cổ cô, dùng hành động để cô khắc cốt ghi tâm khoảnh khắc này.
Lương Quyến đau đến nhíu mày run rẩy, nhưng vẫn không nỡ đẩy đầu Lục Hạc Nam đang đặt trên người mình ra.
Khi nụ hôn dần trở nên sâu sắc, dây áo ngủ vốn đã lỏng lẻo ở eo cô đột nhiên bung ra, sắc xuân lập tức tràn ra không thể kiềm chế.
Tay của Lục Hạc Nam vẫn đang mơn trớn ngang eo cô qua lớp vải mỏng, cho đến khi đầu ngón tay chạm vào làn da trơn mềm, sắc mặt anh chững lại, ánh mắt khôi phục lại sự tỉnh táo và kiềm chế thường ngày, lặng lẽ rút tay về, dù đầu ngón tay vẫn còn đang run rẩy.
Người vẫn luôn tưởng mình có thể đi trên dây mà không bao giờ rơi xuống vực sâu, trong khoảnh khắc đó trở nên lạnh lùng, rũ bỏ hết mọi dụ.c v.ọng có lợi cho mình, tỉnh táo trở lại.
Hơi thở nặng nề đầy kìm nén phủ lên thân thể Lương Quyến, mồ hôi trên trán anh lăn theo sống mũi cao rơi xuống, từng giọt từng giọt rơi lên trán cô, mặt cô và xương quai xanh của cô.
Chỉ trong vài hơi thở, Lục Hạc Nam dường như đã dập tắt hết lửa dục. Anh chống khuỷu tay, kéo giãn khoảng cách giữa hai người.
Sau đó, anh co ngón tay lại, nhẹ nhàng lau đi từng giọt mồ hôi không nên để lại trên người cô.
Cuối cùng, anh nghiêng đầu tránh ánh mắt, khép lại vạt áo đang mở toang của Lương Quyến, nhẹ nhàng móc ngón tay, cẩn thận buộc lại dây áo ngủ ở eo cô.
Có thể vì chất liệu dây quá trơn mảnh, nói chung, tuyệt đối không phải vì đầu ngón tay anh đang run nên mới phải buộc đi buộc lại nhiều lần như thế.
Từ đầu đến cuối, Lục Hạc Nam không nói một lời, cũng không để đầu ngón tay dừng lại trên cơ thể Lương Quyến dù chỉ một khắc hay một giây.
Đều là sự mạo phạm.
Lương Quyến vốn luôn ngơ ngác không rõ chuyện gì, cuối cùng cũng nhận ra sự xa cách trong tâm trạng Lục Hạc Nam.
"Lục Hạc Nam, anh... anh không được sao?"
Lương Quyến chẳng hiểu sao, vừa mở miệng đã mang đầy âm mũi, giọng lại như sắp khóc, như thể đã bị anh nhẫn tâm phụ lòng.
Hàng mi Lục Hạc Nam khẽ run lên, gương mặt vốn điềm đạm thoáng chút xao động – chỉ vì sự ngây thơ trong sáng của Lương Quyến lúc này.
Cô bạn gái được anh nâng niu trong tim vẫn là một cô gái ngoan chưa từng bị cuộc đời va đập. Cô vẫn chưa biết cách giấu đi những cảm xúc yếu đuối không nên biểu lộ, nên sự tủi thân ấy là thật.
Cô đang tủi thân, vì sự nương tay của anh.
Khuôn mặt đỏ ửng của Lương Quyến như muốn hòa làm một với ánh trăng ngoài cửa sổ rọi vào phòng. Đôi mắt vốn đã ngấn nước nay dưới ánh sáng tinh khiết ấy lại càng long lanh, khiến người khác thương xót khôn nguôi.
Mái tóc đen mượt xõa xuống phía sau đầu cô cũng lẫn vào giữa những ngón tay của Lục Hạc Nam. Anh đưa tay, chỉnh lại từng sợi từng sợi tóc rối loạn ấy ra sau tai cô.
Có lẽ vì hành động của Lục Hạc Nam quá dịu dàng, dịu dàng đến mức khiến đôi mắt Lương Quyến không kiềm được mà rơi vài giọt lệ.
Khi những giọt lệ long lanh ấy nối thành dòng, chảy dọc theo khóe mắt xuống vành tai, lướt qua ngón tay của Lục Hạc Nam mà thấm vào tóc cô, tim anh như bị bóp nghẹt.
Một cô gái đẹp mà không tự biết mình đẹp, là kiểu khiến người ta rung động nhất.
Kẻ rơi lệ trước luôn bị đẩy vào thế yếu, mà Lương Quyến không muốn trở thành kẻ yếu đuối cầu xin tình cảm đó. Cô hất tay Lục Hạc Nam đang định lau nước mắt cho mình, rồi đưa tay lên che mắt.
Chắc chắn là ánh đèn quá chói mắt mới khiến cô muốn khóc đến vậy.
Cô che chắn đôi mắt khó chịu vì ánh đèn, tuyệt đối không phải đang che giấu đôi mắt đang trào nước không ngừng.
Lục Hạc Nam bất lực thở dài, tỏ vẻ muốn nói lý lẽ: "Lương Quyến, đừng để tình cảm mù quáng làm mờ lý trí, em biết em đang làm gì không?"
Đúng vào lúc không nên nói lý, anh lại nói lý. Lương Quyến ấm ức đến cực điểm, giọng nói càng nghẹn ngào hơn.
"Em... em đang thực hiện nghĩa vụ mà một người bạn gái nên làm."
Cảm nhận được nước mắt dần ngưng, Lương Quyến bỏ tay che mắt xuống, lại một lần nữa nắm lấy dây thắt lưng của Lục Hạc Nam, từng chút một lần mò xuống dưới, như là dò xét, nhưng nhiều hơn là sự quyết tuyệt.
Cơ thể luôn thành thật hơn lời nói.
Cảm nhận rõ sự thay đổi nơi cơ thể anh, giọng nói vẫn vương tiếng nức nở của Lương Quyến càng thêm kiên định.
"Lục Hạc Nam, em không tin là anh không muốn."