Lục Hạc Nam không đến tay không. Anh nắm tay Lương Quyến, vượt qua bụi lau cao ngang người, quay trở lại giữa phim trường, rồi đưa chìa khóa xe cho anh Lý phụ trách hậu cần.
"Đồ trong cốp và ghế sau phiền thầy Lý gọi người đến chuyển giúp," Giọng điệu Lục Hạc Nam trầm ổn, khi nhìn thấy anh Lý còn hơi gật đầu một cái, giữ đủ thể diện cho đối phương.
Một tiếng "thầy Lý" trầm ổn, dè dặt khiến mí mắt Lương Quyến run mạnh một cái, trong phút chốc ngơ ngác luống cuống, thậm chí còn nghi ngờ không biết có phải vừa rồi mình nghe nhầm không?
Gặp ai cũng gọi là "thầy", không biết từ khi nào lại trở thành truyền thống trong giới giải trí. Nhưng truyền thống này, một người xưa nay chỉ đọc chuyên mục tài chính như Lục Hạc Nam mà cũng biết?
Đây rốt cuộc là địa bàn của người ta, Lương Quyến chẳng qua đang "trộm học nghề", Lục Hạc Nam theo bản năng tự hạ thấp vị trí của mình. Khi nói còn hơi mỉm cười, cả ánh mắt cũng nhu hòa, khiến bản thân trông không còn nghiêm nghị như thường ngày.
Chính thái độ khiêm nhường đúng mực ấy lại khiến anh Lý – người xưa nay luôn mạnh miệng trong phim trường – cũng trở nên dè dặt không ít.
Ông lớn vì tình mà chịu hạ mình, kiểu tình tiết này e là ngay cả trong kịch bản cũng hiếm thấy.
Anh Lý, người đang được gọi là "thầy Lý", hoảng hốt nhận lấy chìa khóa từ tay Lục Hạc Nam, vẻ mặt đầy thắc mắc: "Đây là?"
Nét cười trên mặt Lục Hạc Nam càng sâu, bàn tay nắm lấy tay Lương Quyến cũng bất giác siết chặt hơn chút, bật cười nhẹ giọng đáp: "Không phải Lương Quyến sắp đi sao? Cô ấy muốn cảm ơn mọi người, nên trước khi rời đi muốn mời cả đoàn ăn chút gì đó buổi chiều, nhờ tôi mang đến."
Một câu nói mà Lục Hạc Nam khéo léo gộp chung cả lý do đến lẫn lòng biết ơn của Lương Quyến, nghe ra không khác nào là chuyện của hai vợ chồng.
Nghe đến "ăn chiều", mắt anh Lý lập tức sáng rực. Nhưng đứng trước mặt Lục Hạc Nam, anh ta vẫn cố tỏ ra trầm ổn, lấy phong thái của một quản lý hậu cần ra mà chịu đựng, cười cợt mở miệng trêu đùa.
"Ăn chiều hả?" Anh Lý cười hỏi lại, sau đó ngẩng đầu nhìn ánh hoàng hôn thấp dần nơi chân trời, mạnh dạn đùa thêm một câu: "Phải gọi là ăn đêm mới đúng!"
Chúc Linh Linh và Vương Hải Nguyên chào hỏi xong, sóng vai bước tới, thấy anh Lý chưa được mấy phút đã để lộ bản tính, vội lên tiếng ngắt lời.
"Thôi đi anh Lý, có ăn là mừng rồi, một chữ bẻ đôi cũng không biết, mà trước mặt khách quý lại còn giở trò nói chữ nói nghĩa à?"
Chữ "khách quý" nặng rõ được nhấn mạnh khiến anh Lý đang lâng lâng chợt bừng tỉnh, cũng tại Lục Hạc Nam quá dễ gần, khiến anh ta cao hứng đến quên cả vị trí của mình.
Thấy đạo diễn Vương Hải Nguyên và Chúc Linh Linh đều đã đứng cạnh Lục Hạc Nam, anh Lý lập tức tỏ ra biết điều, cầm chìa khóa xe lùi lại vài bước, đợi đi xa rồi mới bắt đầu lớn tiếng gọi: Lương Quyến mời mọi người ăn đêm! Đồng thời phất tay ra hiệu cho mấy cậu trẻ trong nhóm mau đi chuyển đồ ra.
Âm thanh rộn ràng, người người tấp nập trong phim trường, chỉ có Lương Quyến là mặt nóng ran, xấu hổ mà cụp hàng mi xuống.
Năm ngày nghỉ lễ, cô một lòng vùi đầu vào quay phim, nào có rảnh rỗi nghĩ đến mấy chuyện nhân tình thế thái. Ăn chực ở không trong phim trường quá thoải mái, khiến cô quên mất, làm người thì không thể cứ mãi tiêu xài sự tử tế của người khác mà chẳng có giới hạn.
Giữa người với người, có qua có lại, mới có thể lâu dài.
Vương Hải Nguyên vào giới từ khi tốt nghiệp đại học, bao nhiêu năm lênh đênh trong giới giải trí cũng xem như gặp đủ mọi hạng người. Vừa thấy Lục Hạc Nam là biết, người đàn ông từng cử chỉ đều mang khí chất cao quý ấy, không phải kiểu công tử nhà giàu thường hay xuất hiện trong các sự kiện giải trí, xem việc chọn người đẹp như thú vui.
Người thật sự có thân phận, có quyền thế, xưa nay không bao giờ lui tới những nơi dễ bị người đời dị nghị.
Sự kiện giải trí đã vậy, phim trường cũng không ngoại lệ.
"Khi nào thì đi?" Phim trường nhỏ như bọn họ, không giữ nổi một vị Phật lớn như thế.
Vương Hải Nguyên nín thở, từ đầu đến cuối chưa từng nhìn thẳng vào mắt Lục Hạc Nam, ánh nhìn dò hỏi chỉ rơi lên người Lương Quyến đang đứng cạnh.
Một lời đuổi khách trắng trợn khiến đến cả một Chúc Linh Linh luôn vô tư cũng phải khẽ cau mày, nhìn Vương Hải Nguyên với vẻ trách móc. Nhưng sắc mặt Vương Hải Nguyên vẫn bình thản, chỉ là đôi mắt cố chấp khóa chặt bóng dáng Lương Quyến, chẳng biết từ khi nào lại nhuộm thêm một tia thương hại và đồng cảm.
Ánh trăng vốn nên cao cao tại thượng để người ta ngẩng đầu ngưỡng vọng, lại biến thành tảng đá vững chãi bên cô, che gió chắn mưa ngày qua ngày.
Mà gió mưa kia, rốt cuộc đến từ nơi đâu?
Cuộc đời phẳng lặng, thuận buồm xuôi gió của Lương Quyến, có lẽ vốn chẳng có nhiều sóng gió đến vậy. Chỉ là vào khoảnh khắc mặt trăng rơi vào lòng bàn tay cô, những cơn mưa gió ngoài trang sách định mệnh, cũng theo đó mà kéo đến.
Mây vần gió cuộn, chẳng ai biết sự bình yên hiện tại còn có thể duy trì bao lâu.
Vương Hải Nguyên – người đã quen đạo diễn bao nhiêu bộ phim đầy bi hoan ly hợp – nghĩ đến đó, không khỏi cảm thấy lòng nặng trĩu.
Chúc Linh Linh và Vương Hải Nguyên sắp tới còn có kế hoạch hợp tác điện ảnh, chỉ đôi ba câu chưa nói hết, may đúng dịp gặp mặt, Chúc Linh Linh liền thuận thế ở lại phim trường thêm hai ngày.
Người cần lập tức trở về Bắc Thành, lúc này chỉ còn lại hai người – Lương Quyến và Lục Hạc Nam.
Chìa khóa xe anh Lý cũng đưa lại đúng lúc, Lục Hạc Nam cầm lấy rồi đi trước ra bên đường nổ máy xe. Trong ánh đêm buông xuống, Lương Quyến và Vương Hải Nguyên sóng bước đi phía sau, chậm rãi.
"Về rồi thì quay cho tốt vào, đừng tưởng mình là nghiệp dư thì có thể qua loa cho xong." Vương Hải Nguyên vẫn là cái bộ dáng cố chấp, chỉ là giọng nói mang theo ít nhiều cảm xúc biệt ly.
Công việc của Vương Hải Nguyên sau đó còn nhiều, trong nước ngoài nước đều có, chỉ là điểm đến không còn Bắc Thành. Từ nay về sau, hai người trở lại quỹ đạo cuộc sống, lần tái ngộ chẳng biết sẽ là khi nào.
"Em biết rồi." Lương Quyến cố nén vị chua xót nơi sống mũi, gật đầu, nở nụ cười như hoa nở trong gió.
Vương Hải Nguyên cúi đầu, cố tình không nhìn nụ cười kia: "Gặp chuyện gì khó thì lập tức liên hệ với tôi, đừng có giấu trong lòng chịu đựng một mình."
"Trời ơi sư phụ, em sắp đi rồi, sao thầy lại lắm lời thế chứ!" Lương Quyến không chịu nổi cảnh chia tay, lập tức ngắt lời, chớp mạnh đôi mắt đang cay xè, sợ nước mắt không nghe lời mà tràn ra.
Con bé này dám bảo tôi lắm lời hả?" Vương Hải Nguyên hừ lạnh một tiếng, bóng tối đêm đen vừa khéo che đi ánh mắt đang hoe ướt của anh ta.
Lương Quyến vốn đã quen đùa giỡn với anh ta trong phim trường, đương nhiên chẳng coi lời trách nhẹ ấy ra gì, chỉ bật cười rồi tiếp tục bước về phía trước.
"Lương Quyến." Vương Hải Nguyên bỗng dừng lại, nhìn bóng lưng cô ngày một xa, bất chợt gọi tên cô một tiếng.
"Có chuyện gì vậy, sư phụ?" Lương Quyến nghe tiếng liền quay đầu lại, đứng yên giữa một vùng ánh sáng.
Vương Hải Nguyên khẽ hít sâu một hơi, chậm rãi mở miệng: "Làm phim là để kể trọn vẹn một câu chuyện, truyền tải trọn vẹn một cảm xúc, không phải là rập khuôn cứng nhắc như sách vở. Những cái đó chỉ là kinh nghiệm của người khác, có thể tham khảo ở một mức độ nào đó thôi, chưa chắc đã phù hợp với em."
Tiếng gió khẽ đưa giọng nói run nhẹ của Vương Hải Nguyên đến bên tai Lương Quyến, khiến tim cô bất giác tĩnh lặng trong giây lát. Trong khoảnh khắc ấy, cô bỗng thấy hiện lên hình ảnh chính mình ôm chặt quyển sổ ghi chép từng câu từng chữ, coi từng lời bâng quơ của tiền bối trong đoàn như khuôn vàng thước ngọc.
Lương Quyến bỗng nhiên hiểu ra.
Hiểu vì sao Vương Hải Nguyên nhất quyết muốn tiễn cô đi. Bởi vì, suýt chút nữa cô đã lạc đường, quên mất đâu mới là gốc, đâu là ngọn.
Cơn gió chiều hiền hòa lại lướt qua gương mặt trắng bệch của Lương Quyến, để lại dấu vết mờ nhạt. Trong khoảnh khắc ấy, thực sự có một giọt nước mắt trong suốt theo gió mà rơi xuống, lặng lẽ lăn dài.
Khoảng cách giữa hai người lúc này quá xa, trời lại tối, Vương Hải Nguyên không nhìn thấy giọt lệ ấy trên khuôn mặt cô. Đối diện với bóng người lặng thinh đứng nơi ánh sáng, anh vẫn tiếp tục nói.
Với tư cách là tiền bối, là người dẫn đường đầu tiên trong sự nghiệp đạo diễn của Lương Quyến, những gì có thể dạy, anh đều đã dạy. Còn giờ phút này, còn cần phải nói gì nữa? Thật ra anh cũng không rõ. Mỗi một câu, mỗi một lời, đều là thuận theo tâm ý mà ra.
"Con đường của người làm điện ảnh vẫn còn rất dài, em mới chỉ vừa bắt đầu. Từ từ thôi, đừng vội."
"Em là học trò xuất sắc nhất của tôi. Đừng bao giờ lãng phí linh khí và tài hoa của chính mình. Tôi chờ ngày em toả sáng rực rỡ trong giới làm phim."
Nói xong lời cuối, giọng của Vương Hải Nguyên cũng đã khàn hẳn. Anh thấy được động tác Lương Quyến đưa tay lau nước mắt, khẽ bật cười, vẫy tay ra hiệu cô mau lên xe.
"Chăm sóc bản thân thật tốt, tôi chỉ tiễn em đến đây thôi."
Lục Hạc Nam ngồi một mình trong xe rất lâu, cho đến khi ánh trăng lạnh lẽo phủ kín trần xe qua khung trời lộ thiên, anh mới đợi được Lương Quyến, người vừa bước lên xe với đôi mắt vẫn còn đẫm ướt.
"Sao vậy?" Lục Hạc Nam không vội nổ máy, nghiêng người đưa khăn giấy, cẩn thận lau đi nước mắt cho cô.
Nhưng những giọt lệ ấy như chuỗi ngọc bị đứt, cứ thi nhau lăn xuống không ngừng. Anh càng dịu giọng dỗ dành, Lương Quyến lại càng khóc nức nở.
Qua từng câu nói đứt quãng vì tiếng nấc, Lục Hạc Nam cũng mơ hồ hiểu được đại khái — cô chịu không nổi cảnh chia ly, đặc biệt là cái kiểu biệt ly mà chẳng biết bao giờ mới gặp lại.
Chia ly là quy luật hiển nhiên trong thế giới của người lớn, treo lơ lửng trên đầu mỗi người, không ai có thể phá vỡ hay tránh khỏi. Dù là Lục Hạc Nam – người có một cuộc đời bằng phẳng, thuận buồm xuôi gió – cũng không thể chống lại số mệnh như vậy.
Anh không thể khuyên, cũng không muốn dùng những lời hoa mỹ sáo rỗng để dỗ cô vui. Chỉ còn biết lặng lẽ thở dài, rồi tiếp tục lau nước mắt cho cô không biết mỏi.
Sau một hồi khóc đến run rẩy, có lẽ vì mệt, hoặc cũng có thể vì đã nghĩ thông suốt, Lương Quyến nghiêng người tựa vào lưng ghế phụ, ánh mắt nhòe lệ lơ đãng nhìn sang Lục Hạc Nam.
"Anh nói xem, em chỉ mới chia tay với một người thầy quen chưa lâu mà đã buồn đến thế này... nếu sau này phải chia tay anh thì sao?"
Lương Quyến lặng lẽ đem giả thiết về một cuộc chia ly đặt vào giữa cô và Lục Hạc Nam.
Lục Hạc Nam cũng lặng lẽ nhìn lại cô, yết hầu khẽ chuyển động, đôi mắt hoa đào xinh đẹp chớp chớp, cuối cùng, trong sự yên lặng tịch mịch, anh trầm giọng mở miệng: "Giữa em và anh, mãi mãi sẽ không có ngày chia ly."
Lục Hạc Nam từng chữ từng chữ mà nói, vô cùng chắc chắn, chắc chắn đến mức không cho phép nghi ngờ, chắc chắn như thể vốn dĩ phải là như vậy. Khí thế nơi anh quá đỗi cường đại, khiến người ta không tự chủ được mà tin, mà thuận theo.
Nhưng Lương Quyến không biết rằng, Lục Hạc Nam rất hiếm khi hứa hẹn điều gì với ai, càng chưa từng thêm vào lời hứa của mình một chữ "mãi mãi".
Mãi mãi là gì? Mãi mãi là bao lâu?
Mãi mãi không phải là quãng đời từ sinh đến tử, cũng không phải là vòng luân hồi của thế gian. Mà là từ khoảnh khắc gặp nhau đến lúc chia ly, quãng thời gian em cùng anh đi qua ấy, chính là mãi mãi giữa em và anh.
Lương Quyến bật cười khẽ, ánh mắt nhìn thẳng con đường phía trước mờ tối, ánh sáng không đủ, tầm nhìn không rõ ràng, nước mắt suýt nữa lại rơi xuống lần nữa.
Vương Hải Nguyên từng nói, đạo diễn càng chân thành, càng dễ chạm đến cảm xúc của số đông khán giả, từ đó mới làm ra được bộ phim hay. Lời nói ấy nếu không có trải nghiệm thì chỉ là lý thuyết suông, thiếu sức thuyết phục.
Lúc trước Lương Quyến không tin, còn cười khẩy. Nhưng giờ thì tin rồi.
Bởi chỉ trong mấy phút ngắn ngủi vừa rồi, khi cô nhìn vào con đường tối om phía trước, trong đầu như hiện lên chiếc đèn kéo quân rực rỡ sắc màu, tua nhanh qua tất cả những hình ảnh giữa cô và Lục Hạc Nam — bao gồm cả một kết cục khiến người ta tiếc nuối.
Sự trầm mặc và nụ cười khe khẽ không lý do của Lương Quyến khiến Lục Hạc Nam cảm thấy bất an một cách kỳ lạ.
Anh hạ cửa sổ xe xuống, nổ máy, gió đêm lạnh lẽo ùa vào khoang xe, ánh trăng bị bỏ lại phía sau, và trong khoảnh khắc đó, những rối ren vẫn bóp nghẹt trái tim bấy lâu như có dấu hiệu tan rã.
"Lương Quyến, cùng anh về nhà gặp cậu mợ một lần nhé."