Vốn định về nhà ngủ bù, nhưng ngay khoảnh khắc nằm xuống giường, Lục Hạc Nam lại hoàn toàn mất ngủ. Anh đưa tay với lấy chiếc điện thoại đặt trên bàn, nhập tên bài hát, tiếp tục phát bài nhạc mà Sở Hằng chưa kịp nghe hết trước khi rời đi.
Giai điệu vừa bị cắt ngang đột ngột, nay lại một lần nữa vang lên trong căn phòng trống vắng.
— Sau này nghe cô đơn, mới hay hoá ra nỗi nhớ cũng khiến người ta mất ngủ.
Lần đầu nghe bài này, câu hát ấy đã khiến tâm trí Lục Hạc Nam phiêu du. Mối liên hệ giữa cô đơn và nhung nhớ khiến anh bất giác nghĩ đến câu nói của Nhâm Thời Ninh tại sân bay Bắc Thành trước khi rời đi: "Thật ra cậu đâu có rung động với cô ấy đến thế, chẳng qua chỉ là cậu đã cô đơn suốt ngần ấy năm mà thôi."
Thật là một luận điệu nực cười. Anh rõ ràng phân biệt được đâu là cô đơn, đâu là nhung nhớ.
Giây phút này đây, khiến anh mất ngủ không phải là cô đơn, mà là nỗi nhớ.
Giây phút này đây, anh nhớ cô.
Lời "tạm biệt" mà Lục Hạc Nam nói lúc chia ly, lần này lại mãi không có dịp tái ngộ.
Cuộc sống của Lương Quyến cũng dần trở lại quỹ đạo, giống như cuộc gặp gỡ với Lục Hạc Nam chỉ là một lần lệch hướng dễ dàng điều chỉnh trên chặng đường đời.
Ngày hôm sau sau khi Lục Hạc Nam rời đi, Hoa Thanh nhanh chóng lập tổ điều tra chuyên biệt, chuyện Hàn Nguyệt Như bị quấy rối tình d.ục cuối cùng cũng được đưa ra ánh sáng và bắt đầu được điều tra.
Vài ngày sau đó, trong một đêm đen sau buổi học tối, Hàn Nguyệt Như – người đã rời trường suốt thời gian qua – cũng quay trở lại.
Ba người bạn cùng nhau rảo bước trên đường về ký túc xá sau khi ghé qua phố ăn vặt. Đèn đường mờ nhạt, Quan Lai nheo mắt, chỉ về phía trước – nơi có một cô gái đang đứng trước cửa toà nhà ký túc, gần như hoà lẫn vào bóng tối, hơi không chắc chắn hỏi: "Đó có phải là Nguyệt Như không?"
Lương Quyến và Hứa Tư Yên nhìn theo hướng tay cô chỉ, dáng người kia quả thực giống Hàn Nguyệt Như, chỉ là đội mũ lưỡi trai màu đen, gương mặt cũng bị khẩu trang rộng che kín, không nhìn rõ ngũ quan.
Chưa kịp để họ lại gần hơn, cô gái ấy đã chủ động bước về phía họ.
Khi còn cách chừng hai, ba bước chân, Hứa Tư Yên là người đầu tiên nhận ra cô, gọi tên cô một tiếng rồi chủ động dang rộng vòng tay.
Hàn Nguyệt Như lao vào lòng Hứa Tư Yên như một mũi tên, giọng nói nghèn nghẹn, không thể kiềm nén cảm xúc: "Mọi người, lâu quá không gặp, mình về rồi đây."
Lương Quyến đứng bên cạnh, hốc mắt cũng hơi ươn ướt. Những tháng ngày qua xảy ra quá nhiều chuyện, lần gặp lại này đã không còn là tâm trạng của ngày xưa nữa.
Hàn Nguyệt Như ôm Hứa Tư Yên thật lâu, đợi đến khi cảm xúc ổn định mới ngượng ngùng buông ra. Nước mắt dù đã ngừng rơi, nhưng dấu vết vẫn còn rõ trên gương mặt.
"Xảy ra chuyện mất mặt như vậy, lại còn bị làm rùm beng, mình từng có lúc thật sự muốn chết."
Hàn Nguyệt Như cười gượng, nhắc lại chuyện này vẫn thấy có phần khó mở lời. Đi trên đường, cảm thấy ánh mắt người khác nhìn về phía mình, chỉ sợ là đang chỉ trỏ bàn tán.
Lương Quyến nghe càng thấy trong lòng không dễ chịu, cô vỗ nhẹ vai Hàn Nguyệt Như, giọng dịu dàng an ủi: "Nguyệt Như, người sai không phải cậu. Cậu không cần phải gánh lấy áp lực tâm lý như thế."
Mắt Hàn Nguyệt Như ngân ngấn lệ, gật đầu thật mạnh, mong rằng có thể thật sự bắt đầu lại từ đầu.
"Chuyện lần này, may mà có các cậu, nếu không cái tên cặn bã đó không biết còn hại bao nhiêu người nữa!" Giọng Hàn Nguyệt Như kiên quyết, nhắc đến Tần Trung liền siết chặt nắm đấm theo bản năng.
"Mình với Tư Yên đâu làm được gì nhiều, đều là Quyến Quyến chạy ngược chạy xuôi vì cậu cả đấy." Quan Lai bị cảm ơn thì thấy hơi ngại, vò vò tay, nói thật: "Cậu ấy ngày nào cũng hoặc là sang văn phòng khoa uống trà, hoặc là chạy đến hội cựu sinh viên làm ầm lên, quyết tâm phải đòi lại công bằng cho cậu."
"Cảm ơn cậu, Quyến Quyến." Hàn Nguyệt Như chưa nghe hết đã bước lên ôm lấy Lương Quyến.
Cô vùi mặt vào hõm cổ Lương Quyến, nước mắt lại trào ra, làn lệ lạnh lẽo lướt qua cổ cô.
Lương Quyến bỗng thấy mắt mình cũng cay cay. Một người vốn hay ăn nói rành mạch như cô, giờ đây chỉ biết lặp đi lặp lại:
"Qua hết rồi, cậu quay lại là tốt rồi."
Những ngày đoàn tụ ở ký túc xá còn chưa kịp hưởng trọn, Lương Quyến đã phải sang thành phố bên cạnh tham gia cuộc thi.
Vòng sơ khảo là vào cuối học kỳ trước, cô cùng Thành Tấn và vài người của các khoa khác lập đội tham dự.
Lúc đó cạnh tranh rất khốc liệt, Lương Quyến cứ ngỡ cuộc thi này đã chìm vào quên lãng, không ngờ mấy ngày trước ban tổ chức gọi điện thông báo, họ đã lọt vào vòng chung khảo.
Tối trước ngày lên đường, sau khi rửa mặt xong, Lương Quyến đang thu dọn hành lý trong ký túc xá, còn Quan Lai thì đã sớm leo lên giường lướt xem video ngắn. Không biết xem phải gì mà đầu óc cô lại bay xa.
"Này, các cậu thấy đàn ông có kiểu mắt nào là đẹp nhất?"
Hứa Tư Yên nghe thấy câu hỏi, đang ngậm bàn chải đánh răng từ trong nhà vệ sinh đi ra, giọng ngọng nghịu: "Tất nhiên là mắt liễu rồi! Mắt liễu là đẹp trai nhất luôn!"
Quan Lai vén rèm giường, liếc Tư Yên một cái đầy khinh bỉ, xua tay trách yêu: "Rồi rồi, biết là idol nhà cậu có mắt liễu, cậu mê chết rồi, khỏi phải nhắc lại!"
Cô lại quay sang nhìn Lương Quyến, tò mò hỏi: "Quyến Quyến, cậu thích kiểu gì?"
Lương Quyến vừa xếp đồ ngủ vào vali, vừa lơ đãng đáp lại câu hỏi của Quan Lai: "Có những kiểu mắt nào thế?"
Quan Lai liếc nhìn điện thoại, đọc lần lượt theo phần giới thiệu trên màn hình: "Mắt hạnh, mắt phượng, mắt đào hoa, còn..."
"Đào hoa!" Quan Lai còn chưa đọc hết, Lương Quyến đã lập tức trả lời không cần suy nghĩ.
Quan Lai bị phản ứng của cô làm cho giật mình, sau đó khẽ "chậc" một tiếng: "Sao lại thích mắt đào hoa chứ?"
"Mắt đào hoa thì sao?" Lương Quyến ngừng tay, giọng cao hơn phản bác. Có lẽ nhận ra mình phản ứng hơi thái quá, cô chột dạ cúi đầu, giả vờ bận rộn.
May mà Quan Lai mải xem bình luận dưới video, không để ý đến sự khác lạ của cô. Cô lướt màn hình, lười biếng giải thích: "Mắt đào hoa hay sinh tra nam, nhìn phát biết liền."
Vừa dứt lời, đúng lúc Hàn Nguyệt Như đẩy cửa bước vào, tự nhiên tiếp lời: "Gì mà mắt đào hoa?"
"Là chuyện tụi mình đang nói nãy giờ, rằng Lương Quyến thích con trai có mắt đào hoa đó." Từ trong nhà vệ sinh bước ra, Hứa Tư Yên vừa lau mặt vừa khoác vai Hàn Nguyệt Như, tiện tay nhận lấy túi đồ ăn cô ấy cầm, vừa liếc mắt nhìn đã kêu r.ên, "Trời ơi, sao cậu lại đi mua lẩu cay vào giữa đêm thế này, mình còn mới đánh răng xong."
"Con trai có mắt đào hoa á?" Hàn Nguyệt Như nhướng mày, vô thức lặp lại.
Nhưng Hứa Tư Yên than thở ầm ĩ quá, Hàn Nguyệt Như chịu hết nổi, đưa tay bịt miệng cô nàng lại, ép cô ngồi xuống ghế. Sau một lúc yên tĩnh, cô mới tiếp tục nói: "Bên mình hình như đâu có bạn nam nào có mắt đào hoa đâu nhỉ?"
Câu nói này của Hàn Nguyệt Như vốn cũng không có gì đặc biệt, chỉ trách Quan Lai quá nhạy mũi với chuyện tám nhảm. Cô nàng lập tức ngồi bật dậy, nằm rạp người xuống lan can giường, vừa quan sát nét mặt của Lương Quyến vừa đào hố cho bạn mình.
"Đúng là bên mình không có ai mắt đào hoa thật, nhưng bên cạnh ai kia thì lại có một người đấy."
Câu nói này vừa dứt, ánh mắt cả phòng lập tức đổ dồn về phía Lương Quyến.
Bị ép đến mức không còn đường lui, Lương Quyến chỉ còn biết lúng túng chữa cháy: "Mình chỉ nói là mình thích mắt đào hoa thôi, đâu có nói là thích con trai có mắt đào hoa."
Quan Lai gần như chui hẳn vào trong chăn, nhỏ giọng cười khoái chí — ngốc thật, đúng là tự chui đầu vào rọ.
Lương Quyến thấy bộ dạng đáng ghét của Quan Lai, mặt đỏ bừng lên, vung áo trong tay ném xuống rồi trèo hẳn lên giường cô bạn để đánh: "Quan Lai! Mình cảnh cáo cậu! Đừng có nói bậy!"
"Mình nói gì nào?" Quan Lai giơ tay tỏ vẻ vô tội, "Mình có nói cậu thích anh ta đâu?"
Hàn Nguyệt Như thì vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, loay hoay đứng dưới đất xoay như chong chóng: "Rốt cuộc mấy cậu đang nói ai vậy?"
Quan Lai cười gian, chỉ vào chiếc áo khoác nam treo bên giường Lương Quyến, cố tình nói đầy ẩn ý: "Thì chủ nhân của chiếc áo đó chứ ai."
Từ cái hôm Lương Quyến mặc chiếc áo đó về, cô nàng đã giữ gìn như bảo vật, ai cũng không cho đụng vào.
Hứa Tư Yên đang ăn lẩu cay cũng phải buông đũa, ngẩng đầu lên như vừa bừng tỉnh: "À ha! Bảo sao Lương Quyến treo áo đó ở đó, hóa ra là để tiện... tương tư à."
Lương Quyến yếu ớt biện bạch: "Mình chỉ treo đó để nhắc mình nhớ mang đi trả cho anh ấy thôi..."
Hàn Nguyệt Như thấy lẩu cay sắp hết, liền giành lấy hộp ăn, vừa ăn vừa chen vào: "Không phải chứ, mấy ngày mình không có mặt, đã có trai lạ làm trái tim Lương Quyến rung động rồi hả?"
"Ơ, cũng đâu phải trai lạ." Hứa Tư Yên ăn no uống đủ, nghiêm túc đính chính.
Vì chính nghĩa, Hứa Tư Yên không nhịn được phải thanh minh giùm Lục Hạc Nam, người mà cô chưa từng gặp: "Người ta là người tốt có quyền có thế, chuyện của cậu lần này cũng là do anh ấy ra mặt giải quyết đó."
Tay cầm đũa của Hàn Nguyệt Như khựng lại, một lúc sau mới ngẩng đầu, trên mặt là nụ cười mờ ám: "Thật á?"
Quan Lai ló đầu ra, đúng lúc bổ sung thêm: "Không chỉ vậy đâu, còn rất giàu, và đẹp trai nữa."
Tốt bụng, đẹp trai — hai điểm này Lương Quyến thật sự không thể chối cãi. Nhưng mà... giàu có?
Cô cau mày: "Sao cậu biết anh ấy rất giàu?"
"Lần trước không phải cậu dẫn anh ấy tới tiệm sửa đồng hồ sao? Đồng hồ cũ không sửa được, cậu còn giúp anh ấy chọn một cái mới mà." Quan Lai cố tình nói chậm, còn giữ lại phần gay cấn.
"Cái đồng hồ đó đắt lắm à?" Hàn Nguyệt Như đặt đũa xuống hỏi.
Lương Quyến lắc đầu, lúc tính tiền cô đứng ngay đó, cô biết rõ cái đồng hồ đó bao nhiêu tiền — thuộc loại thấp nhất trong dòng Royce.
Quan Lai hồi tưởng lại: "Cũng tạm, khoảng hai trăm nghìn."
Hai trăm nghìn đối với sinh viên đúng là con số lớn. Nhưng với bốn người trong phòng thì cũng không có gì lạ, vì bạn trai của Quan Lai — Cố Triết Vũ cũng có vài cái đồng hồ tầm giá đó.
"Thôi được rồi, cậu đừng úp mở nữa, nói nhanh xem rốt cuộc cậu phát hiện được gì?" Hứa Tư Yên thấy Quan Lai cứ làm ra vẻ huyền bí thì nôn nóng, vơ luôn cái gối ném thẳng vào mặt cô.
Quan Lai né sang bên, từ tốn bật mí: "Chiếc đồng hồ mới mua thì không đắt, nhưng cái anh ấy đeo lúc đầu... có thể mua được ba chục cái như vậy."
Một cái cũ mà đáng giá bằng ba chục cái hai trăm nghìn.
Hứa Tư Yên nghe xong suýt bật thốt: "Nếu mà Cố Triết Vũ cũng mua cái đồng hồ sáu triệu, chắc ba anh ấy bẻ gãy chân luôn quá!"
"Bẻ gãy chân? Yên tâm đi, không đâu." Quan Lai nhếch môi, giọng chuyển sang mỉa mai, "Vì trong thẻ của anh ta căn bản không có sáu triệu."
Cả phòng lại náo loạn, chỉ trừ Hàn Nguyệt Như.
Cô im lặng nãy giờ bỗng nhiên mở miệng, giọng nói mang theo vài phần dò xét: "Vậy thì... Lương Quyến, cậu phải biết nắm lấy cơ hội đó nha."
Lương Quyến vốn đã bị Quan Lai và Hứa Tư Yên làm cho nhức đầu, trong phút chốc chưa kịp nhận ra ý tứ trong lời Hàn Nguyệt Như, chỉ nhăn mặt: "Nắm cái gì?"
Vốn dĩ đã là người của hai thế giới khác nhau, nắm thì được cái gì?
Ba ngày sau khi Lương Quyến đi thi đấu ở thành phố bên cạnh, cô nhận được thông báo xử phạt đối với Tần Trung — bị đuổi việc, đồng thời chuyển giao cho cơ quan pháp luật để tiếp tục điều tra xử lý.
Cùng lúc đó, cô cũng nhận được điện thoại của Hàn Nguyệt Như.
Bên kia đầu dây, giọng Hàn Nguyệt Như không che giấu được sự kích động: "Lương Quyến! Cậu thấy thông báo toàn trường chưa?"
Lương Quyến tìm một chỗ yên tĩnh để nghe máy: "Thấy rồi! Hả lòng hả dạ thật đấy. Lần này cậu cũng có thể yên tâm học hành rồi."
Hàn Nguyệt Như đáp một tiếng, rồi tiếp: "Chuyện này thật sự phải cảm ơn cậu nhiều nhất, đợi cậu về trường mình mời cậu ăn một bữa!"
"Được đó, vậy lúc đó mình không khách sáo đâu."
Điện thoại mãi vẫn chưa cúp máy, Lương Quyến bỗng có linh cảm, chắc là Hàn Nguyệt Như còn chuyện gì chưa nói xong.
"Nguyệt Như, còn chuyện gì nữa không?"
Bên kia im lặng như đang do dự, một lúc sau mới ấp úng nói: "Cậu có... có gọi anh Lục đó đi cùng không?"
Nói xong, như sợ Lương Quyến hiểu lầm, Hàn Nguyệt Như liền bổ sung ngay: "Dù sao... chuyện của mình, anh ấy cũng giúp đỡ không ít. Mỉnh muốn cảm ơn một cách đàng hoàng."