Mục lục
Trước Khi Tuyết Rơi Hãy Chia Tay
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cửa nẻo đều mở toang, làn gió xuyên qua hành lang lặng lẽ thổi qua bên người hai người đang ôm nhau.

Mái tóc dài xõa sau lưng của Lương Quyến bị gió thổi rối tung, cô không quay đầu lại, chẳng hay rằng vài lọn tóc đã vô thức quấn lấy đầu ngón tay của Lục Hạc Nam.

Tiếng gió dừng lại, trước khi rời đi cũng cuốn theo nét dịu dàng cuối cùng.

Lương Quyến khẽ run, từ từ buông lỏng vòng tay đang ôm quanh eo Lục Hạc Nam, bàn tay đặt trên lưng anh cũng dần trượt xuống.

Cảm nhận được sự rút lui của cô, Lục Hạc Nam khẽ cứng người, mi mắt cụp xuống, che đi nỗi cô quạnh trong ánh mắt. Trước khi Lương Quyến hoàn toàn buông tay, anh giả vờ thản nhiên lùi về sau nửa bước.

Hơi ấm vương lại nơi cổ cũng dần tan biến, Lương Quyến hít sâu một hơi, muốn quên đi cảm giác ấy, mắt cụp xuống, không dám nhìn mũi giày của chính mình.

"Em đến... vì có chuyện muốn nhờ anh giúp."

"Vào trong rồi nói." Lục Hạc Nam nghiêng người một chút, giọng nói uể oải, ánh mắt dịu dàng như sương sớm nơi núi rừng nhìn thẳng vào Lương Quyến, ra hiệu mời cô vào.

Ánh mắt ấy khiến Lương Quyến không thể từ chối, cô đành nghiến răng, thuận theo ý anh mà bước vào ngôi nhà đã lâu không đặt chân tới.

Rèm trong nhà được kéo kín mít, ánh sáng mờ nhạt, không khí ngột ngạt mang theo hơi thở của bệnh tật, bàn trà rộng lớn trong phòng khách cũng hỗn loạn vô cùng.

Ngoài chồng tài liệu cao như núi còn có mấy bao thuốc lá vương vãi bên dưới, có cái mới bóc, có cái chỉ còn vài điếu sót lại.

"Bệnh rồi thì đừng hút thuốc nữa."

Lương Quyến vô thức nhíu mày, cố kìm giọng, khiến lời nói nghe như một gợi ý, chứ không phải quan tâm.

"Ừm, nghe lời em cả."

Lục Hạc Nam gật đầu, không hề do dự cúi người, gom hết mấy bao thuốc trên bàn ném vào thùng rác.

Thế nhưng, chỉ vài động tác đơn giản như vậy, khi đứng thẳng dậy, hơi thở của anh đã trở nên dồn dập.

Lục Hạc Nam vẫn giữ nguyên tư thế cúi người, một tay chống lên mép bàn, cố gắng điều hòa nhịp thở, nhưng cuối cùng vẫn không thể chống lại cơn ngứa sâu trong cổ họng, ho đến run người.

Tiếng ho nhẹ nhưng không kiềm chế được ấy khiến lòng Lương Quyến rối bời.

Cô buộc phải im lặng, dìu Lục Hạc Nam ngồi xuống sofa, sau đó bước vào phòng ăn, theo thói quen xưa mở chiếc tủ thứ hai bên tay trái. Cô lấy ra một chiếc ly thủy tinh, cẩn thận tráng qua nước nóng, rồi hứng một ly nước ấm, thử độ nóng bằng mu bàn tay, sau đó mới đưa cho Lục Hạc Nam.

Lục Hạc Nam chăm chú nhìn Lương Quyến hoàn thành mọi động tác, khi ly nước được đưa đến trước mặt, anh vươn tay đón lấy, đầu ngón tay lạnh buốt khẽ chạm vào tay cô.

Sự ngượng ngập kéo đến muộn màng, Lương Quyến đan hai tay lại, một tay che lên chỗ vừa bị chạm, ánh mắt dao động liếc quanh phòng khách, cắn môi tìm lời để nói.

"Hình như cái ly này... vẫn là cái em mua hồi đó."

Lục Hạc Nam nhấp một ngụm nước làm dịu cổ họng khàn khàn, rồi cúi đầu ngắm nghía chiếc ly trong tay, giọng trầm khàn mang theo nhiều hàm ý: "Quyến Quyến, mọi thứ đều chưa từng thay đổi."

Lương Quyến nghe vậy thì tim khẽ run, quay mặt đi, cố nén chua xót nơi khóe mắt, hắng giọng rồi ngồi xuống sofa đối diện, lấy giọng công việc nói chuyện chính.

"Lần này em đến... là muốn mượn anh chiếc đồng hồ đó."

Lục Hạc Nam như cố tình chống đối cô, rõ ràng anh biết đáp án, nhưng lại cố ý hỏi: "Chiếc nào?"

Anh dựa hờ vào sofa, chân bắt chéo, đầu ngón tay khẽ gõ lên tay vịn, chỉ trong chốc lát đã chiếm lại thế chủ động.

Lương Quyến mím môi không đáp, mở to mắt nhìn lại, ánh mắt vừa ấm ức vừa kiên cường.

Bộ dáng vừa đáng thương vừa cố chấp không chịu cúi đầu ấy khiến lòng Lục Hạc Nam ngứa ngáy, anh buộc mình phải dời mắt, mặt không biểu cảm, khàn giọng nói:
"Cô Lương, anh có rất nhiều đồng hồ. Nếu em không nói rõ, sao anh biết phải cho em mượn cái nào?"

Lương Quyến nuốt nước bọt, cố tình lược bỏ đầu đuôi, tránh né phần quan trọng nhất, gượng gạo nói: "Chính là cái anh từng tặng người khác..."

Lục Hạc Nam cong môi, thẳng thừng ngắt lời cô, giọng không rõ thật giả: "Nhưng anh cũng từng tặng đồng hồ cho nhiều người khác."

Lương Quyến im lặng thật lâu, bỗng khẽ cười một tiếng, nụ cười vừa yếu ớt vừa cay đắng, rồi gật đầu mạnh như thể đã nghe rõ lời anh.

"Thì ra... với anh, tặng đồng hồ là một thói quen."

Cô đứng dậy, chỉnh lại nếp váy, rồi hơi cúi người, đường viền quai hàm căng cứng lộ ra vẻ kiêu hãnh mà chỉ người ngoài mới thấy rõ.

Sự lạnh lùng và xa cách ấy khiến tim Lục Hạc Nam nhói lên. Cơn đau khiến anh trở nên chậm chạp, đến tận giây phút này mới bàng hoàng nhận ra mọi thứ đang vượt khỏi tầm kiểm soát.

Nhưng chưa kịp phản ứng, Lương Quyến đã khách khí mà dứt khoát tạm biệt.

"Nếu đã vậy, là em tự đa tình. Hôm nay không mời mà đến, thật sự đã làm phiền."

Lời nói lạnh lùng còn chưa dứt hẳn, Lương Quyến đã không hề lưu luyến mà xoay người rời đi. Cô không biết sắc mặt Lục Hạc Nam thoắt cái thay đổi, trong ánh mắt vốn điềm tĩnh bỗng hiện lên sự hoảng hốt, như thể không kịp trở tay.

Khắp phòng khách đều trải thảm, bước chân rơi xuống không phát ra tiếng, khiến người ta không nhận ra có chuyển động.

Lương Quyến nín thở, gấp gáp muốn thoát khỏi nơi này đến mức chẳng màng phân biệt âm thanh phía sau có phải đang đến gần hay không.

Bàn tay lạnh buốt vừa chạm đến tay nắm cửa, còn chưa kịp dùng sức xoay, thì một bàn tay khác lạnh hơn lại bất ngờ phủ lên mu bàn tay cô, nắm thật chặt, thật chắc.

Cô chưa kịp phản ứng, bước chân loạng choạng bên cửa, quay đầu lại, hai mắt đỏ hoe ngập tràn kinh ngạc.

"Anh làm gì vậy?" Lương Quyến hít mũi thật mạnh, đè nén giọt nước mắt đang chực trào, lúc này mà rơi lệ thì chẳng khác nào nhận thua.

"Quyến Quyến, anh tặng nhiều đồng hồ là thật."

Lục Hạc Nam dừng lại một chút, điều chỉnh vị trí và lực tay, để Lương Quyến có thể dựa vào lòng mình thoải mái hơn.

Anh thở dài, ánh mắt sâu thẳm, cảm xúc giấu tận đáy mắt, ngoài bất lực ra vẫn là bất lực.

"Nhưng đồng hồ đôi, chỉ tặng một người."

Tim Lương Quyến run lên, cả người bị Lục Hạc Nam ôm chặt, không thể nhúc nhích, nhưng cô cũng không vùng vẫy, chỉ cắn môi, giận dỗi không thèm nhìn anh, mặc cho anh nửa kéo nửa ôm đưa cô vào phòng ngủ.

Cách bố trí trong phòng vẫn như xưa, rèm cửa sát đất vẫn là màu champagne cô chọn năm nào. Chiếc đèn bàn tỏa ánh sáng vàng dịu vẫn nằm lặng lẽ ở góc bàn trang điểm, chẳng khác gì quá khứ.

Chỉ có một thay đổi duy nhất — là chiếc lồng kính tinh xảo và trong suốt đặt trên bàn viết, khiến người ta chỉ nhìn qua đã có thể nhận ra điều đặc biệt bên trong.

Thế nhưng phía dưới lại khóa kín, như thể bên trong cất giữ một báu vật vô giá, chỉ có thể nhìn từ xa, không thể khinh nhờn.

Trong chiếc hộp nhung đặt dưới lớp kính thủy tinh, lặng lẽ và đơn độc nằm đó là một chiếc đồng hồ đeo tay. Ở chính giữa mặt đồng hồ là đóa tuyết hoa chạm rỗng, dù đã tám năm trôi qua, ánh sáng vẫn lấp lánh dịu dàng, vụn vỡ như ánh sao.

Không có nhiều thứ, ngoài chiếc đồng hồ ấy, chẳng còn gì khác.

Đồng hồ là vậy, người cũng thế.

Hơi thở chợt nghẹn lại, chỉ còn mong manh như một sợi chỉ. Qua lớp kính, Lương Quyến dè dặt đưa tay chạm khẽ, nước mắt lã chã rơi xuống thảm, ướt đẫm rồi chìm vào im lặng.

"Anh... anh vẫn giữ lại nó." Lương Quyến nấc lên, từng câu đứt quãng chỉ để nói ra một sự thật.

"Ừ, anh vẫn giữ. Bao nhiêu năm rồi, anh luôn đặt nó ở đây." Lục Hạc Nam thở sâu, đáp lời cô bằng giọng điềm tĩnh, chỉ có yết hầu khẽ chuyển động, lộ ra chút ngập ngừng chưa chắc chắn.

"Còn em thì sao, Quyến Quyến?"

Dù bao năm trôi qua, trong mắt anh vẫn không phải là bãi bể nương dâu, vật đổi sao dời.

Bởi vì anh vẫn ở đây, mắc kẹt lại nơi Bắc Thành, canh giữ ký ức năm nào, chưa từng bước ra được một bước nào trọn vẹn.

Đồng hồ như thế, tình cảm cũng vậy.

Còn em thì sao?

Lương Quyến đút tay vào túi áo, đứng im lặng thật lâu. Dù nước mắt thấm ướt vạt áo, che mờ tầm nhìn, cô cũng chẳng có lấy một động tác thừa.

Ánh mắt kìm nén của Lục Hạc Nam không rời khỏi gương mặt cô, không hề chớp mắt. Anh chăm chú nhìn cô từng chút một bình ổn hơi thở, rồi từng chút một nén lại nước mắt.

Anh sợ bỏ lỡ bất kỳ điều gì thuộc về cô, dù chỉ là một giọt lệ còn vương nơi khóe mắt.

Đến giây cuối cùng khi giọt lệ cuối cùng rơi khỏi hàng mi, Lương Quyến khẽ nhếch môi gượng gạo cười, bàn tay phải vẫn giấu trong túi áo cuối cùng cũng chậm rãi đưa ra.

Lòng bàn tay mở ra, phản chiếu trong con ngươi của Lục Hạc Nam là một chiếc đồng hồ nữ đính đầy kim cương xanh hồng li ti, cùng đóa tuyết hoa ở trung tâm mặt đồng hồ càng rực rỡ, càng chói lóa.

Lương Quyến thấy rõ ánh sáng bất ngờ trong mắt Lục Hạc Nam, chỉ trong khoảnh khắc, nụ cười đắng chát nơi môi cô càng trở nên sâu sắc.

"Lục Hạc Nam, anh nghĩ em tốt đẹp như vậy sao?" Lương Quyến khẽ lắc đầu, nét buông bỏ phờ phạc, mang theo chút gì như đang tự hủy.

Ánh mắt anh thoáng bối rối, Lục Hạc Nam theo phản xạ hỏi: "Gì cơ?"

Lương Quyến cụp mắt xuống, cạn kiệt hết dũng khí, không dám nhìn vào biểu cảm của anh nữa, cô siết chặt chiếc đồng hồ trong tay, đến khi mặt kính in hằn nhiệt độ nơi đầu ngón tay, rồi mới khẽ cất lời, kể về năm năm từ góc nhìn của cô, những điều mà anh chưa từng hay biết.

"Linh Linh nói năm năm qua anh mỗi ngày đều nghĩ cách ly hôn, thoát khỏi sự kiểm soát của mẹ anh, làm sao để nhà họ Lục không còn bị ràng buộc, rồi sau đó không vướng bận gì mà tìm lại em. Nhưng em thì không, tình cảm của em không sâu đậm như anh."

Lương Quyến ngừng lại giây lát, cố ý lấy ra một thái độ bất cần, thay bằng giọng điệu bông đùa và mỉa mai.

Cô tự hạ thấp mình đến tận cùng, buộc bản thân phải đối mặt với sự thật — cô, một người phụ nữ như vậy, thật sự không xứng với tình cảm sâu nặng của Lục Hạc Nam.

"Với em, cuộc chia tay năm năm trước đã là kết thúc giữa anh và em. Từ khi nghe tin anh kết hôn, em đã nghĩ mọi thứ xem như chấm dứt rồi, giữa chúng ta sẽ không còn bất kỳ tương lai nào."

"Những ký ức sâu đậm mà anh luôn nghĩ là mãi mãi, em đã cố quên rồi. Cố đến mức tuyệt vọng, nhưng vẫn không thể quên được."

"Cho nên em để mặc những người đàn ông khác vây quanh, chờ đợi có ai đó thay thế anh trong tim mình, hoặc ít ra là tạm thời thay thế —"

Lương Quyến im lặng trong chốc lát chỉ để lấy hơi. Khoảng lặng ấy đủ để Lục Hạc Nam nắm bắt.

"Có ai thay thế được anh không?" Anh hỏi thẳng, giọng không hề dao động, không mang chút gợn sóng nào.

Lương Quyến sững người. Cô không ngờ sau từng ấy lời, điều anh muốn biết chỉ là câu hỏi nhẹ bẫng đến vậy.

Anh không hề tra hỏi cô đã từng có bao nhiêu người đàn ông bước vào đời, đã tiến triển đến mức nào, từng hôn, từng ngủ với ai chưa?

Không hỏi, là vì thất vọng sao?

Lương Quyến thành thật lắc đầu, cố gắng điều khiển cơ mặt để cười một cái, nhưng chỉ có vị đắng đọng nơi môi.

"Không có. Một người cũng không."

Lục Hạc Nam gật đầu, thở phào một hơi thật sâu, đôi mày căng chặt cũng dần giãn ra.

Anh im lặng lắng nghe, đúng hơn là lặng lẽ nghe từng lời Lương Quyến nói, cô đã phủ định mình từ đầu đến cuối, không chừa lại chút gì.

Người con gái đứng trước mặt anh, vì hoài nghi bản thân mà tự tay đập nát tất cả kiêu hãnh và tự trọng của mình.

Lục Hạc Nam nén nỗi đau nhói trong tim, ánh mắt sáng rực vẫn dõi theo gương mặt Lương Quyến, giọng anh kìm nén sự run rẩy, cất lời thật bình thản.

"Cho nên, em mới nói với Chúc Linh Linh rằng, có thể anh vẫn là anh của năm xưa, nhưng em thì không còn là em của ngày trước nữa, đúng không?"

"Đó cũng là lý do vì sao, sau khi anh ly hôn, em vẫn luôn giữ khoảng cách, từ chối anh đúng không?"

Anh hỏi liền hai câu, Lương Quyến nhẹ nhàng "ừ" một tiếng, chẳng rõ là trả lời câu nào. Nước mắt đọng nơi khóe mắt, long lanh một cách ngọt ngào.

"Quyến Quyến, đừng nói về mình như vậy." Lục Hạc Nam đưa tay vuốt nhẹ mái tóc cô.

Theo tiếng thở dài của anh, Lương Quyến thử ngẩng đầu, nhưng vừa chạm phải ánh mắt dịu dàng đến mức bao dung tất cả mọi điều của anh, cô còn chưa kịp ngắm lâu hơn thì khoảnh khắc tiếp theo đã rơi vào một cái ôm còn ấm áp và nồng nàn hơn.

Sức nóng ấy như muốn làm tan đi cả băng tuyết quanh thân thể cô.

"Em không làm gì sai cả." Vòng tay dần siết chặt, Lục Hạc Nam như muốn hòa cô vào tận xương tủy của mình.

Anh nghiến chặt quai hàm, dịu giọng, nói từng chữ một cách nặng nề nhưng đầy chân thành: "Góc nhìn của con người luôn có giới hạn, không ai có thể nhìn thấy toàn cảnh của một câu chuyện. Em không nên tự giày vò vì những gì mình chưa từng nhìn rõ."

"Trong mắt em, anh là người kết hôn với người phụ nữ khác, là người phản bội em trước. Việc em buông bỏ quá khứ, không để trái tim mình bị kẹt mãi trong ký ức cô đơn mà dũng cảm bắt đầu một cuộc sống mới, hy vọng một tình yêu mới — điều đó không sai, em làm rất đúng."

Lục Hạc Nam ngừng lại giây lát, hít sâu một hơi, rồi từ khóe mắt nhắm chặt rơi xuống một giọt lệ. Chỉ có thân thể mềm mại đang dựa sát nơi ngực anh mới khiến trái tim treo lơ lửng ấy dần yên ổn lại.

Mất đi rồi tìm lại — thứ cảm giác ấy thực sự có sức nặng.

"Nếu phải đổ lỗi cho tất cả những chuyện này, thì chỉ có thể là lỗi của anh."

"Là anh đến quá muộn, không nên để em phải đợi lâu như thế. Lẽ ra anh nên nhanh hơn, cố gắng hơn, sớm một chút, gọn gàng hơn một chút để đến gặp em."

Lương Quyến gục trên vai anh bất chợt bật khóc, sống mũi cay xè.

Nước mắt lại trào ra, đọng lại nơi đáy mắt, long lanh những ánh sáng vụn vỡ.

Cách biệt năm năm, những ngày tháng bên Lục Hạc Nam đã xa đến mức tưởng như thuộc về kiếp trước.

Vì thế mà suốt quãng đời này, Lương Quyến mặc kệ bản thân trở thành một cái xác không hồn, đã không chỉ một lần cố gắng yêu người khác, cố nén ghê tởm về mặt sinh lý, gần như tự hành hạ bản thân để cho phép họ tiếp cận, nịnh bợ và ở bên cô.

Rồi lại lạnh lùng dõi theo họ, khi không đạt được tình cảm và d.ục vọ.ng mong muốn thì trở nên điên cuồng, lột bỏ tất cả lớp vỏ tao nhã bên ngoài.

Nhìn họ đến rồi đi, trong lòng cô chẳng gợn chút sóng nào.

Cô xem họ như rượu mạnh, như thuốc mê, dù tác dụng chẳng có bao nhiêu, cô cũng chưa từng bán rẻ trái tim mình.

Nhưng Lương Quyến vẫn nghĩ, buông thả bản thân, thì liệu có phải cũng là một kiểu phản bội lại tình yêu?

Vậy mà hôm nay, Lục Hạc Nam lại nói với cô: Em không sai, em làm đúng rồi.

Là anh đến quá muộn, tất cả là lỗi của anh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK