Lễ trao giải của Hoa Thanh tổ chức dài dòng và rườm rà, Lục Hạc Nam không đợi đến lúc kết thúc mà đã rời đi sớm, Sở Hằng cũng vậy.
Vì thế, đến khi Nhâm Thời Ninh giải quyết xong việc ở phòng phát sóng, rồi lặng lẽ đến hàng ghế đầu của khán phòng, thì chỉ còn lại một Mạc Quyên với vẻ mặt hờ hững, không chút hứng thú.
"Bọn họ đều không đến à?"
Gặp lại sau nửa năm, lại hoàn toàn không kịp chuẩn bị tinh thần, Nhâm Thời Ninh cứng ngắc ngồi xuống bên cạnh Mạc Quyên, hắng giọng, cố tìm chuyện để nói.
"Sở Hằng không biết đã đi đâu, còn Lục Hạc Nam chắc là đi tìm Lương Quyến rồi." Mạc Quyên lắc đầu, so với vẻ lúng túng của Nhâm Thời Ninh, cô lại điềm nhiên và tự nhiên hơn nhiều.
Nhâm Thời Ninh cúi đầu đáp lại một tiếng, len lén dùng khóe mắt liếc nhìn Mạc Quyên mấy lần, thấy trên mặt cô không có chút biểu hiện khó chịu nào khi nhìn thấy mình, trái tim treo lơ lửng mới tạm thời an ổn trở lại.
Mạc Quyên ngồi thẳng lưng, trong lúc cùng mọi người vỗ tay, tiện thể nghiêng đầu liếc nhìn Nhâm Thời Ninh một cái. Chỉ là một cái liếc nhìn không thể gọi là dịu dàng hay nồng nàn, lại khiến một người từng trải qua bao sóng gió như Nhâm Thời Ninh suýt nữa rơi nước mắt.
"Anh gầy đi nhiều đấy." Mạc Quyên thu ánh mắt lại, đưa tay lấy chai nước khoáng bên cạnh, vừa vặn mở nắp vừa bất chợt nói một câu như vậy.
Vai Nhâm Thời Ninh khẽ run, giọt nước mắt vốn chực chờ trong khóe mắt liền rơi xuống, lăn dài vào phần cổ nóng rát.
"Em—"
Anh chỉ im lặng trong một khoảnh khắc đã vội muốn nói thêm điều gì đó, nhưng chữ đầu tiên vừa thoát khỏi cổ họng đã bị tiếng rung điện thoại cắt ngang.
"Alo, sao vậy?"
Nhâm Thời Ninh hạ giọng, cố giấu cảm xúc, nghiêng đầu nhấc tay che mặt trong bóng tối, rồi nhanh chóng lau đi giọt nước mắt còn vương trên hàng mi.
Tiếng bên kia rất nhỏ, Mạc Quyên cố lắng nghe nhưng vẫn không nghe rõ, chỉ thấy sắc mặt Nhâm Thời Ninh ngày càng trầm xuống, thậm chí gân xanh trên trán cũng lờ mờ hiện lên.
"Không có chuyện gì nghiêm trọng chứ?" Nhâm Thời Ninh nhắm mắt lại, hỏi câu thứ hai.
Bên kia lại thấp giọng nói gì đó, Mạc Quyên vẫn không nghe rõ, nhưng hẳn là không quá tệ, vì sắc mặt của Nhâm Thời Ninh không tiếp tục xấu đi.
"Gửi vị trí cụ thể cho tôi, tôi sẽ đến ngay."
Cuộc gọi kết thúc, Nhâm Thời Ninh chống tay lên tay ghế, loạng choạng đứng dậy, ánh mắt lảng tránh nhìn về phía Mạc Quyên, còn chưa kịp nói lời từ biệt thì đã bị cô chủ động cắt ngang.
"Xảy ra chuyện gì sao?" Cô hỏi thẳng.
Nhâm Thời Ninh mím môi, còn đang do dự không biết nên mở lời thế nào thì Mạc Quyên đã như vô tình, nắm lấy tay trái buông thõng bên người anh. Bàn tay cô nhỏ, chỉ đủ bao lấy các ngón tay anh trong lòng bàn tay mình.
Trái tim Nhâm Thời Ninh khẽ rung lên, chút do dự cuối cùng trong lòng cũng tan biến hoàn toàn.
Anh nuốt nước bọt, quyết định nói thật: "Sở Hằng đã đánh Thanh Viễn một trận."
"Thằng nhóc đó đúng là đáng bị đánh."
Mạc Quyên khẽ nhướng mày, bật cười một tiếng từ trong cổ họng, tay cũng buông khỏi tay Nhâm Thời Ninh, đặt lại lên đầu gối.
"Đúng vậy, nhưng dù sao tôi cũng phải qua xem thế nào." Nhâm Thời Ninh nghiến chặt quai hàm.
Cùng lúc Mạc Quyên thu tay lại, tâm trạng vốn không tốt của Nhâm Thời Ninh cũng tụt dốc hẳn. Anh cúi đầu, cứ như người làm sai là chính mình vậy.
"Đi thôi, tôi đưa anh đến đó."
Nhâm Thời Ninh sững người, không thể tin ngẩng đầu: "Cái gì cơ?"
"Bộ dạng tâm trí rối bời như anh, lái xe kiểu gì được?" Mạc Quyên đứng dậy, nhướng mày, nói như thể chuyện đương nhiên.
Cảnh anh em nhà hào môn đánh nhau, dù sao cũng là tai tiếng, biết càng ít người càng tốt. Với tính cách thận trọng của Nhâm Thời Ninh, chắc chắn anh sẽ không để người ngoài đi cùng, mà chuyện lái xe này thì chỉ còn cách tự thân vận động.
Mạc Quyên theo anh bao nhiêu năm, quá hiểu cách làm việc của anh.
"Sao thế?"
Mạc Quyên xách túi bước lên trước hai bước, quay đầu lại thấy Nhâm Thời Ninh vẫn đứng yên tại chỗ, cứ tưởng anh ngại việc hai người ở riêng.
"Trước đây lúc còn làm thư ký cho anh, chẳng phải tôi vẫn thường xuyên lái xe giúp sao? Nếu anh không quen..." Mạc Quyên khẽ cong môi, tự giễu cười.
Nhâm Thời Ninh lập tức ngẩng đầu, vội vàng giải thích: "Không phải ý đó —"
"Không sao." Mạc Quyên thở dài một hơi, lông mày cong cong, giấu rất khéo nỗi buồn không tiện lộ ra.
Cô nói: "Giờ không còn quan trọng nữa."
Khi Nhâm Thời Ninh và Mạc Quyên lái xe đến nơi, hành lang khu phòng riêng của hội sở đã tụ tập không ít gương mặt trẻ quen thuộc. Nhâm Thời Ninh không nhớ tên họ, cũng chẳng buồn nghĩ đến.
Anh chỉ sầm mặt, từng bước một tiến về phía phòng riêng cuối hành lang.
Mạc Quyên luôn theo sát sau lưng anh, cách chưa đầy nửa bước, cử chỉ tao nhã, không để người ta tìm được chút sơ hở nào. Nếu Nhâm Thời Ninh đóng vai mặt lạnh, thì cô cam tâm tình nguyện làm người hòa giải dịu dàng phía sau.
Chỉ là trong lúc mỉm cười với người khác, nhẹ nhàng gật đầu, Mạc Quyên đã lặng lẽ ghi nhớ tất cả gương mặt có mặt hôm nay, đồng thời âm thầm rà soát lại từng mối quan hệ gia tộc đằng sau họ.
May mắn là hôm nay chỉ có vài nhà nhỏ cần dựa hơi, nếu không thì hai nhà Sở – Tống mà gây chuyện lớn thế này, há phải việc mà một hậu bối chưa nắm quyền như Nhâm Thời Ninh có thể dàn xếp?
Mạc Quyên nghiêng đầu nhìn về phía trước, nhận ra người đàn ông đang đứng ở cuối hành lang, liền siết nhẹ tay Nhâm Thời Ninh, hạ giọng nhắc nhỏ: "Phía trước là Kỳ Tự, hôn phu của Diêu Dật Thư."
"Tôi biết, vài tháng trước mới gặp." Sắc mặt Nhâm Thời Ninh vẫn lạnh lùng, chỉ có đầu ngón tay là dịu dàng, hơi siết lại tay cô một chút như có chút lưu luyến.
Thấy Kỳ Tự, toàn thân Mạc Quyên cũng vô thức căng cứng. Cô không nhận ra sự thay đổi nhẹ nơi bàn tay Nhâm Thời Ninh, toàn bộ sự chú ý đều dồn vào đôi mày đang chau lại của anh.
Mạc Quyên biết lòng tự trọng của anh cao ngất, đành hạ giọng khuyên nhủ.
"Người khác thì không nói, nhưng nể mặt nhà họ Diêu, anh cũng nên chào hỏi một câu."
"Cuối cùng thì hôn lễ cũng không thành, Kỳ Tự hắn từ bao giờ có thể đại diện cho thể diện nhà họ Diêu?" Nhâm Thời Ninh khẽ cười lạnh, như thể vừa nghe được một trò đùa lớn.
Trong lúc nói chuyện, hai người đã bước đến trước mặt Kỳ Tự, Mạc Quyên không nói gì thêm, chỉ siết mạnh tay Nhâm Thời Ninh, trừng mắt cảnh cáo.
Nhâm Thời Ninh đành không còn cách nào, đành gượng cứng gương mặt, liếc Kỳ Tự một cái với thái độ nửa vời.
"Anh Ninh, chị Quyên, hai người tới rồi." Kỳ Tự bước lên vài bước, chủ động chào hỏi.
Nhâm Thời Ninh gật đầu lạnh nhạt, vẫn giữ vẻ mặt chẳng buồn nói nhiều.
Mạc Quyên nhẹ nhàng khoác tay Nhâm Thời Ninh, tự nhiên tiếp lời thay anh, nửa cười nửa trách: "Các cậu gọi điện gấp như vậy, bọn tôi cũng đâu dám đến chậm."
Kỳ Tự cúi đầu cười gượng hai tiếng, đưa họ tiếp tục đi sâu vào hành lang.
Càng đi sâu, người càng thưa thớt. Hội sở này từ trên xuống dưới chẳng có điểm nào sánh được với hội quán Lộc Sơn của Nhâm Thời Ninh, nhưng người gây chuyện hôm nay hiển nhiên là kẻ có thế lực. Biết hai vị thiếu gia gây chuyện không phải dạng vừa, nơi này đã sớm đuổi hết khách khác, tránh để lại miệng tiếng.
Chỉ một đoạn đường ngắn, ba người không ai nói câu nào, nhưng tiếng bước chân vang lên rất rõ. Người trong phòng riêng nghe thấy tiếng động, nhẹ nhàng đẩy cửa ra thăm dò – là trợ lý hành chính theo Nhâm Thời Ninh bao năm: Trần Xuyên.
Sở Hằng vội vã đến Bắc Thành, Nhâm Thời Ninh lo anh không có người chăm sóc, tạm thời phái Trần Xuyên đến hỗ trợ, nên hôm nay mới có người kịp thời gọi điện báo tin.
"Sếp Nhâm, anh đến rồi."
Thấy Nhâm Thời Ninh, lời nói của Trần Xuyên không giấu nổi sự nhẹ nhõm, nhưng khi thấy rõ người đi cạnh anh, gương mặt lại thoáng hiện vẻ ngạc nhiên.
"Cô Mạc, cô cũng đến rồi."
Trần Xuyên là người thân cận có thể tin tưởng, nên Nhâm Thời Ninh chỉ khẽ ngẩng đầu, trao đổi ánh mắt với anh. Còn Mạc Quyên vừa bị gọi tên thì lại không được tự nhiên như vậy. Cô buông cánh tay đang bám lấy Nhâm Thời Ninh ra, thân thể cứng đờ, có phần lúng túng cười với anh ta một cái.
"Tình hình bên trong thế nào rồi?" Nhâm Thời Anh Ninhu mày, bực dọc xoay xoay đồng hồ trên cổ tay.
Do còn có một người ngoài là Kỳ Tự đang đứng đó, Trần Xuyên giữ thái độ thận trọng, chỉ chọn những lời khách sáo không quan trọng để nói.
"Không có chuyện gì lớn, sếp Sở chắc là đã nguôi giận rồi." Nói đến đây, Trần Xuyên khẽ nhếch môi, liếc nhìn Kỳ Tự một cái, "Còn sếp Tống, vết thương cũng không nghiêm trọng lắm, phải cảm ơn bác sĩ của sếp Kỳ đã đến kịp thời."
Nhâm Thời Ninh và Mạc Quyên liếc nhìn nhau đầy ngụ ý, cả hai gần như cùng lúc hiểu rõ ẩn ý trong lời Trần Xuyên nói — chuyện Sở Hằng đến "dạy dỗ" Tống Thanh Viễn hôm nay, Kỳ Tự rõ ràng đã có chuẩn bị từ trước.
Còn việc sau lưng là trò của Kỳ Tự, hay là sắp đặt của nhà Diêu, Nhâm Thời Ninh và Mạc Quyên vẫn chưa thể xác định.
"Hôm nay thực sự là làm phiền sếp Kỳ rồi." Mạc Quyên khẽ cong môi, lên tiếng thay cho cả cô và Nhâm Thời Ninh.
Kỳ Tự nghe xong liền cứng đờ nét cười trên mặt, gắng giữ vẻ điềm nhiên: "Chị Quyên gọi tôi là sếp Kỳ thế này, nghe sao xa cách quá."
"Huống chi, nể mặt quan hệ chị em giữa Dật Thư và Úc Chân, tôi và Thanh Viễn cũng coi như người một nhà, người một nhà thì nói gì đến chuyện phiền với hà?"
Mạc Quyên cụp mắt cười nhẹ, không biểu lộ rõ ý kiến, sau đó ngẩng đầu, bỗng đổi hướng câu chuyện, dù miệng vẫn gọi "sếp Kỳ" nhưng thái độ thì lại xa cách.
"Nhưng sếp Kỳ cũng nên giữ gìn sức khỏe, dù gì thì việc bác sĩ gia đình luôn túc trực cũng chẳng phải là chuyện tốt lành gì."
Mạc Quyên cố ý ngừng một chút, nụ cười rạng rỡ nhưng ẩn ý sâu xa, làm ra vẻ hỏi ý kiến Kỳ Tự: "Cậu nói đúng không, sếp Kỳ?"
Những lời như lột da róc thịt mà còn tiếp tục, thì chỉ còn con đường không nể mặt mà đi thôi.
Kỳ Tự giữ vững tâm lý, không bắt lấy lời của Mạc Quyên, chỉ nhàn nhạt cười rồi tìm cớ rút lui. Nhâm Thời Ninh cũng không giữ lại, thậm chí chẳng buồn liếc nhìn anh ta một cái, chỉ khẽ hừ một tiếng rồi định bước vào phòng riêng.
"Anh Ninh." Kỳ Tự bước lên vài bước, đột nhiên quay đầu lại, gọi với theo bóng lưng của Nhâm Thời Ninh một tiếng.
Tiếng "anh Ninh" khiến lòng Nhâm Thời Ninh dậy sóng chán ghét, anh chỉ dừng chân lại, không hề quay đầu.
"Lục Tam ca, anh ấy vẫn khỏe chứ." Kỳ Tự đứng tại chỗ, giả vờ như vô tình hỏi han, như thể chỉ là xã giao thông thường.
Quả là "gặp Diêm Vương thì dễ, đối phó tiểu quỷ mới khó". Nhâm Thời Ninh cố nén lại ý muốn xoa trán, hít sâu một hơi rồi thong thả xoay người, nở nụ cười nhạt đáp lại.
"Hạc Nam mới nhậm chức ở Trung Thịnh không bao lâu, đang lúc đắc ý nhất, sao có chuyện không tốt cho được?"
"Vậy thì tốt." Kỳ Tự nhẹ nhàng gật đầu, khẽ nhếch môi cười, "Chỉ là ông bà ta nói chẳng sai, đỏ bạc thì đen tình. Tam ca ở trên cao đã bao năm, đạo lý đơn giản này chắc chắn cũng hiểu rõ."
Sắc mặt Nhâm Thời Ninh hoàn toàn trầm xuống. Nếu không phải hiện tại trên đầu Kỳ Tự còn đội danh nghĩa "hôn phu của Diêu Dật Thư", e là anh đã quăng hết thể diện và lễ nghi để mắng chửi thẳng mặt rồi.
Kỳ Tự biết mình đã chọc vào tổ ong, thản nhiên liếc nhìn Nhâm Thời Ninh một cái, không cho anh cơ hội mở miệng. Trước khi xoay người rời đi, chỉ để lại một câu nhàn nhạt: "Phải rồi, nếu tiện thì phiền chuyển lời hỏi thăm đến cô Lương giúp tôi."
*
Trong phòng riêng yên tĩnh, Sở Hằng và Tống Thanh Viễn ngồi đối diện nhau, giữa hai người cách nhau chừng năm sáu mét.
Nhâm Thời Ninh và Mạc Quyên bước vào phòng, Trần Xuyên nhẹ nhàng đóng cửa lại, đứng canh cẩn trọng bên ngoài.
Vừa khi cửa phòng khép lại, vẻ bình tĩnh gắng gượng trên mặt Sở Hằng lập tức sụp đổ.
"Vừa rồi thằng Kỳ Tự đó nói cái gì, có nghe thấy không!?" Sở Hằng đứng bật dậy, hầm hầm tiến về phía trước vài bước, liền bị Mạc Quyên chặn lại.
Tống Thanh Viễn mặt mày nhăn nhó, co rút mình lại trong góc sofa, khịt khịt mũi, không dám đáp lại.
"Dù sao đây cũng không phải chỗ của ta, nói chuyện vẫn nên cẩn thận một chút." Mạc Quyên liếc nhìn Tống Thanh Viễn một cái, thấy mặt mũi anh ta bầm tím, những lời trách móc cuối cùng vẫn không nói ra.
Lần này Sở Hằng thực sự đã ra tay nặng, chẳng hề nể mặt anh em gì cả.
Tống Thanh Viễn từ nhỏ được các anh che chở, có lẽ chưa bao giờ thấy mặt này của Sở Hằng. Thần sắc anh ta ủ rũ, ngay cả khi thấy Nhâm Thời Ninh và Mạc Quyên cũng không phản ứng gì đáng kể.
"Còn cẩn thận cái gì nữa! Người ta đã khiêu khích thẳng vào mặt chúng ta rồi!" Nhâm Thời Ninh đứng dựa bên cửa sổ, kẹp điếu thuốc vừa châm giữa ngón tay, khẽ cong môi, nụ cười đầy giễu cợt.
Sở Hằng bị Mạc Quyên ép ngồi trở lại ghế sofa. Ngọn lửa giận dữ cuộn trào trong mắt dần dần dịu xuống, thay vào đó là cảm giác đau lòng, thất vọng tột độ.
"Trước đây tôi và anh họ cậu đều nghĩ cậu nhát gan, không chịu được áp lực, muốn dẫn cậu theo rèn luyện vài năm, rồi sẽ trưởng thành thôi."
Nghe nhắc đến Lục Hạc Nam, ánh sáng le lói trong mắt Tống Thanh Viễn chợt tắt lịm.
Sở Hằng thở dài một hơi, không rõ nụ cười trên mặt là đang tự giễu mình hay giễu Lục Hạc Nam.
"Không ngờ đứa em mà chúng tôi nâng niu trong lòng bàn tay lại là con sói con, việc đầu tiên sau khi lớn lên lại là muốn hại chết anh họ của mình! Mục tiêu kế tiếp của cậu là ai? Là tôi à?"
"Tôi không có —" Tống Thanh Viễn ngẩng phắt đầu lên, nước mắt giàn giụa, nhưng vẫn lộ ra chút cứng đầu thuở thiếu thời.
"Không có cái gì?" Mạc Quyên đứng cạnh Sở Hằng cũng không nhịn được quát lên.
Tống Thanh Viễn cố nghẹn giọng, liều mạng biện hộ: "Tôi không muốn hại anh họ."
Mạc Quyên tức đến bật cười, bước nhanh lên trước, từng chữ từng lời rõ ràng hỏi:
"Cậu dám nói cậu chưa từng điều tra quan hệ xã hội của Lương Quyến? Dám nói cậu không biết ân oán cá nhân giữa Hàn Nguyệt Như và Lương Quyến? Dám nói việc Hàn Nguyệt Như và Bạch Thúc Xuyên theo dõi Lương Quyến nửa tháng, quay những đoạn video vu vơ làm tổn hại danh dự người khác, không phải do cậu sai khiến?"
Tống Thanh Viễn cúi đầu, vùi mặt giữa hai đầu gối, giọng run rẩy:
"Tôi... nhưng tôi không định hại anh họ, cũng không định hại Lương Quyến, tôi chỉ muốn cô ấy biết khó mà lui."
"Ai bảo cậu làm như vậy?" Nhâm Thời Ninh đứng thẳng dậy, tiện tay dập tắt điếu thuốc, "Là nhà họ Tống hay nhà họ Diêu? Hai chị em nhà họ Diêu có biết chuyện không?"
"Úc Chân chưa từng dính dáng đến những chuyện này." Tống Thanh Viễn ngẩng đầu đột ngột, sốt sắng biện hộ cho Diêu Úc Chân.
"Nếu Úc Chân không biết, vậy chắc là Dật Thư biết rồi?" Mạc Quyên lạnh nhạt tiếp lời.
Sắc mặt Tống Thanh Viễn trắng bệch, mím môi chặt, không thừa nhận, cũng không phủ nhận.
Mọi chuyện đột nhiên trở nên sáng tỏ. Không lạ gì khi Bạch Thúc Xuyên lại đột nhiên xuất hiện ở Bắc Thành, ngoài việc tình cờ là anh họ xa của Hàn Nguyệt Như, anh ta còn là nhân viên của khách sạn Diêu Thi, người của Diêu Dật Thư.
Vậy thì việc Kỳ Tự bất ngờ xuất hiện ở đây, e là cũng do Diêu Dật Thư sắp đặt.
Nhưng chỉ với một nhà họ Diêu chưa đủ vững chắc, liệu có gan đối đầu với Lục Hạc Nam không?
Không khí yên tĩnh chỉ chừng nửa phút, Nhâm Thời Ninh đã nhanh chóng nhận ra một mắt xích mấu chốt trong chuỗi liên kết.
"Thanh Viễn, gần đây dì cậu có liên lạc với cậu không?"
Một ván cờ lớn, một vở kịch đặc sắc đến vậy, người như bà Tống Nhược Cẩm – kẻ luôn biết thừa cơ trục lợi, sao có thể không nhúng tay vào?
Trời nóng đến hơn ba mươi độ, dù trong phòng luôn mở điều hòa, hơi nóng vẫn len lỏi vào mỗi lần cửa đóng mở. Trong cái nóng bức ấy, Tống Thanh Viễn lại đổ mồ hôi lạnh khắp người.
Cảm xúc của anh ta dần ổn định lại. Giãy giụa, do dự, trốn tránh, xấu hổ đều không còn nữa.
"Các người không đấu lại dì tôi đâu, ngay cả anh họ cũng không đấu lại bà ấy."
"Bà ấy rất hài lòng với cô gái nhà họ Kiều, thậm chí nhiều lần công khai nói muốn cô ta làm dâu trưởng." Tống Thanh Viễn ngẩng đầu, cố hít sâu để nước mắt không rơi xuống.
Đã bao năm yếu đuối, chỉ trong khoảnh khắc này, anh ta mới thực sự giống người của nhà họ Tống – người mà giới thượng lưu vẫn nói là "lưng cứng".
"Cho nên —"
Trong căn phòng rộng lớn vắng vẻ, đột nhiên vang lên một giọng nói thứ năm, giọng nói ấy nhẹ nhàng, lạnh nhạt và vô cảm, như đang nói chuyện với người xa lạ.
Nhưng Tống Thanh Viễn từng nghe chất giọng ấy dịu dàng, lười biếng, trầm thấp mà ấm áp.
Anh ta sững người trong giây lát, rồi như không tin nổi quay đầu lại. Ngay khoảnh khắc bốn mắt giao nhau, cái lưng vừa mới cố gắng thẳng lên của anh ta lại lập tức sụp xuống đến vô lực.
Cánh cửa chỉ hé ra một nửa bởi Trần Xuyên, nửa còn lại là do Lục Hạc Nam đẩy vào.
Anh nắm tay Lương Quyến bước chầm chậm vào phòng, nhưng chỉ đứng ở đó, không bước thêm nữa.
Lục Hạc Nam đứng nguyên tại chỗ, giữa vô số ánh nhìn đan xen phức tạp, nhẹ nhàng hỏi:
"Đây là lý do cậu phản bội tôi sao?"