Mục lục
Trước Khi Tuyết Rơi Hãy Chia Tay
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bị con trai vạch trần thẳng thừng đến mức không còn gì che giấu, mặt mày Tống Nhược Cẩm tái xanh rồi trắng bệch, môi mấp máy, cổ họng khô khốc đến mức không thốt nổi một lời.

Lục Đình Tường từ nãy giờ vẫn để mặc vợ tự tung tự tác mà không hé răng câu nào, thấy vậy lập tức trầm giọng quát: "Lục Hạc Nam, con đang nói chuyện với mẹ kiểu gì đấy? Mấy cái phép tắc ngày thường ba mẹ dạy con bay đi đâu hết rồi?"

Nghe bố răn dạy, Lục Hạc Nam lại càng cười sâu hơn, lời lẽ châm chọc cũng lộ liễu hơn: "Xin lỗi nhé, con thật sự không nhớ nổi hai người dạy con bao giờ cả. Chắc là dạy trong mơ à?"

Lời mỉa mai như mở đầu cho một chuỗi vết rách, đã nói câu đầu thì mấy câu sau cũng ào ào kéo đến. Chỉ còn chút lương tâm sót lại trong lòng, Lục Hạc Nam mới nhịn không nói ra những lời khó nghe hơn.

Lục Nhạn Nam thấy không khí bắt đầu căng thẳng, liền cười hì hì nhảy vào pha trò để cứu vãn: "Thím à, con còn lớn hơn Lục Hạc Nam một tuổi đấy, hay là thím giúp con giới thiệu trước một mối đi?"

Tống Nhược Cẩm hơi khựng lại. Chuyện hôn nhân của Lục Nhạn Nam, làm sao đến lượt bà định đoạt? Cả nhà đều coi cô ấy như hòn ngọc quý trong tay, một người thím như bà lấy tư cách gì mà lên tiếng?

"Nhạn Nam, đừng cãi lời thím." Phùng Uyển Linh vì giữ thể diện cho Tống Nhược Cẩm nên nhẹ giọng nhắc nhở.

Dù Phùng Uyển Linh là chị dâu của Tống Nhược Cẩm, cũng là người về làm dâu nhà họ Lục sớm hơn, nhưng vì xuất thân quá bình thường, không thể so với nhà họ Tống nên bao năm qua vẫn luôn tự thấy mình thấp kém hơn một bậc.

Dù bà sinh được Lục Nhạn Nam – người tài hoa xuất chúng, được cả nhà đặt nhiều kỳ vọng – thì cảm giác tự ti trong lòng vẫn chẳng vơi bớt. Mỗi lần đối mặt với Tống Nhược Cẩm, bà đều thấy mình lép vế.

Lê Bình thấy tình hình không ổn, lén kéo tay áo Lục Đình Tích dưới bàn, ra hiệu ông – với tư cách người chủ gia đình – nên lên tiếng dẹp yên mâu thuẫn.

Lục Đình Tích nhíu mày, giọng không vui: "Nhược Cẩm, chuyện của Hạc Nam em và Đình Tường không cần lo, anh với Lê Bình sẽ tính toán ổn thỏa, nhất định khiến em hài lòng."

Một câu nói dứt khoát, phủi sạch vợ chồng Tống Nhược Cẩm khỏi bất kỳ trách nhiệm nào với Lục Hạc Nam.

Từ sau khi Lục Duy về hưu và giao quyền, Lục Đình Tích nghiễm nhiên là người có tiếng nói tuyệt đối trong nhà họ Lục. Dù Tống Nhược Cẩm có bức xúc cỡ nào, cũng chẳng dám nói thêm gì lúc này – nhưng điều đó không ngăn được bà âm thầm toan tính.

Bữa cơm đoàn viên đông đủ của nhà họ Lục cuối cùng vẫn bị gián đoạn vì màn kịch nhỏ của Tống Nhược Cẩm, chẳng ai vui vẻ nổi.

Khi ba chị em Lục Hạc Nam rời khỏi biệt thự Gia Sơn thì trời đã hoàng hôn. Chiếc xe lao đi trên con đường ráng chiều, khiến người ta có ảo giác như sắp chạy tới tận cùng thế giới.

Bầu không khí trong xe vẫn đặc quánh sự căng thẳng còn sót lại từ biệt thự Gia Sơn, yên tĩnh đến đáng sợ.

Lục Nhạn Nam không quen với sự im lặng đang chen giữa ba người, dưới ánh tà dương, cô chủ động phá vỡ bầu không khí: "Nghe nói ở Bắc Thành, em có một đoạn 'tình duyên sớm nở tối tàn' đúng không?"

Ngồi ở ghế sau, Lục Hạc Nam tựa đầu vào cửa kính, mắt cũng chẳng buồn mở, nhưng miệng vẫn không mất đi sự sắc bén: "Nhâm Thời Ninh kể cho chị đúng không? Anh ta đúng là trung thành với chị thật, hay chị thử hẹn hò với anh ta xem?"

Nghe vậy, Lục Nhạn Nam lập tức nổi đóa, chuyện đang tra hỏi anh thì quên luôn: "Tự nhiên kéo chị vào làm gì?"

Lục Hạc Nam cúi đầu cười nham hiểm, nhưng vẫn im lặng không nói thêm gì về chuyện Bắc Thành.

"Đổi đồng hồ rồi à?" Người nãy giờ lặng lẽ lái xe – Lục Sâm – đột nhiên lên tiếng hỏi khẽ.

Lục Hạc Nam nghe vậy theo phản xạ cúi xuống nhìn cổ tay, giọng nói vô thức dịu hẳn: "Ừ, cái anh tặng bị nứt mặt rồi."

Sợ Lục Sâm nghĩ ngợi, Lục Hạc Nam vội vàng bổ sung: "Em đem đi sửa rồi, vài hôm nữa sẽ gửi trả lại."

Lục Sâm cũng không quá để tâm, mất cũng chẳng sao, chỉ là một cái đồng hồ, không ảnh hưởng gì tới tình cảm anh em. Thứ khiến anh chú ý chính là việc Lục Hạc Nam coi trọng cái đồng hồ mới này một cách khác thường.

Lúc ở biệt thự Gia Sơn, Lục Hạc Nam vào bếp giúp một tay, sợ nước văng làm hỏng đồng hồ, còn đặc biệt tháo ra, cẩn thận nhét vào túi áo trước ngực. Mãi đến khi rời khỏi bếp mới nhẹ nhàng đeo lại.

Trực giác mách bảo Lục Sâm: Chiếc đồng hồ này chắc chắn liên quan đến một cô gái nào đó.

"Người khác tặng à?" Anh vòng vo hỏi, muốn thăm dò xem ý của Lục Hạc Nam thế nào.

Lục Hạc Nam ngập ngừng một giây, cuối cùng chọn cách giấu giếm: "Tự mình mua."

Nói vậy cũng không hẳn là nói dối. Lục Hạc Nam khẽ vuốt mặt đồng hồ trơn láng bằng đầu ngón tay, không dám nhìn vào ánh mắt trong gương chiếu hậu của Lục Sâm. Từ bé tới lớn, anh chưa từng giấu được chuyện gì trước anh ấy.

Nhưng nếu truy ngược nguồn gốc, thì đúng là anh tự bỏ tiền ra mua thật.

Chỉ là... người kia chỉ giúp chọn mẫu, đóng góp gu thẩm mỹ thôi.

Nghe nói là tự mua, Lục Sâm chỉ gật đầu, chẳng biểu lộ gì. Ngược lại, Lục Nhạn Nam quay lại nhìn với vẻ ngạc nhiên không che giấu nổi. Nhưng cô chỉ liếc một cái rồi lại quay đi, chẳng còn hứng thú.

Xét về khả năng thẩm định đồng hồ, Lục Nhạn Nam tuy không bằng Lục Sâm – người được coi là chuyên gia trong giới – nhưng so với Lục Hạc Nam thì hơn xa. Chỉ nhìn thoáng qua, cô đã biết chiếc đồng hồ kia tuy đẹp, nhưng tuyệt đối không thuộc hàng cao cấp.

Thậm chí, còn chưa chạm ngưỡng sưu tầm cơ bản.

"Từ khi nào em bắt đầu quan tâm tới đồng hồ vậy? Đừng tự mua lung tung, để hôm nào bảo Lục Sâm tặng cho vài cái xịn hơn!" Lục Nhạn Nam là cô chị thẳng tính vô tư, vẫn ngây thơ nghĩ hai anh em còn đang nói chuyện về đồng hồ.

Lục Hạc Nam không trả lời, chỉ ậm ừ một tiếng. Sợ nói nhiều lại hớ, trước mặt hai người anh chị như cáo như chuột, chỉ cần lộ chút manh mối là nhà lại thành bãi chiến trường.

"Chắc nó chẳng thèm để ý tới mấy cái của em đâu." Lục Sâm cười, thấy Lục Hạc Nam không muốn nói tiếp thì cũng không gặng nữa, chỉ thuận theo ý Lục Nhạn Nam.

"Sao lại thế? Ai mà không biết đồng hồ của em nổi tiếng trong giới là hàng hiếm khó tìm? Chẳng lẽ tiếc không nỡ tặng cho Lục Tam đấy à?"

Lục Nhạn Nam đang trêu Lục Sâm, nhưng đến đây lại tiện thể xỏ xiên cả Lục Hạc Nam: "Thật ra mà nói, có tặng Lục Tam thì cũng phí của giời thôi!"

Chuyện đồng hồ kết thúc, không khí trong xe lại yên lặng trong chốc lát. Nhưng rồi, hứng chí lại nổi lên, Lục Nhạn Nam không nhịn được mà tiếp tục dò hỏi manh mối về cô gái kia.

"Thật sự không định nói gì về cô ấy à?"

Vẫn là sự im lặng nằm trong dự đoán. Khi hai người ngồi ghế trước tưởng rằng Lục Hạc Nam sẽ chẳng mở miệng, Lục Sâm qua gương chiếu hậu bỗng thấy người vẫn giả vờ ngủ suốt ở ghế sau, không biết từ lúc nào đã mở mắt, còn đang dùng ngón tay vẽ vẽ gì đó lên cửa kính.

Đợi đến khi Tam thiếu gia của nhà họ Lục vẽ xong, cuối cùng Lục Sâm mới nghe thấy anh chậm rãi mở miệng:

"Cô ấy hả? Là một con mèo nhỏ nhạy cảm, hay nghĩ vẩn vơ, thương đời, mà lúc nào cũng thích làm hiệp sĩ cứu thế."

Hiệp sĩ với mèo nhỏ? Lục Nhạn Nam chau mày, hai thứ này có liên quan gì với nhau không vậy?

Một câu nhận xét lạc quẻ đến mức chẳng ăn nhập gì, đầu óc nghe mà Lục Nhạn Nam mơ hồ. Cô vốn định gặng hỏi thêm, nhưng vừa ngẩng đầu đã bắt gặp ánh mắt ngăn cản của Lục Sâm, đành nuốt cục tò mò xuống cổ họng, bực bội không hỏi nữa.

Cho đến khi xuống xe rời đi, cũng không ai dám nhắc lại chuyện đó.

Tiễn Lục Nhạn Nam về xong, xe lại tiếp tục chạy thêm vài cây số về hướng Bắc, cuối cùng dừng trước cổng khu căn hộ số Một nơi Lục Hạc Nam đang ở.

Lục Hạc Nam mở cửa sau bước xuống, Lục Sâm cũng tháo dây an toàn theo sau, đứng bên đường duỗi người một chút.

"Lên ngồi chơi không?" Lục Hạc Nam chỉ tay lên căn hộ tầng trên.

Lục Sâm lắc đầu thở dài: "Thôi, lát nữa anh về thẳng Giang Châu luôn."

Lục Hạc Nam gật đầu, không khách sáo, chỉ nói một câu "Thượng lộ bình an" rồi quay người vẫy tay, bước vào cổng khu nhà. Gần ba mươi sáu tiếng chưa chợp mắt, với trái tim yếu ớt của anh cũng đã là giới hạn rồi.

Gió thu lạnh buốt ở Kinh Châu quét qua con đường trải nhựa, tiếng lá khô xào xạc theo gió vang lên, cùng lúc đó là câu nói nhàn nhạt của Lục Sâm bay đến tai Lục Hạc Nam: "Đồng hồ Royce có chống nước. Lần sau chạm vào vòi nước, khỏi cần tháo nữa."

Nghe thấy câu trêu chọc đầy ẩn ý của anh trai, bước chân Lục Hạc Nam vẫn không dừng lại, nhịp điệu đi bộ vẫn bình thản như cũ. Chỉ là đôi mắt vốn đang nhìn thẳng phía trước lại khẽ chớp một cái đầy lúng túng.

Trước mặt Lục Nhạn Nam thì Lục Sâm chọn cách biết mà không nói, nhưng vẫn không nhịn được mà nhắc nhở tên em ngốc nhà mình, sợ anh sau này sẽ làm chuyện mất mặt trước người ngoài.

Cái thằng này, vừa có tình cảm là đầu óc rối tung, đến mức quên luôn đồng hồ Royce nổi lên đầu tiên trong ngành cũng nhờ khả năng chống nước đáng gờm.

Tháng 11 ở Kinh Châu đã bước vào đầu đông, kính xe đầy sương mù.

Nhìn bóng Lục Hạc Nam dần khuất xa, Lục Sâm không vội lên xe ngay, mặc cho gió lạnh thổi qua, anh đứng lại cạnh cửa sổ hàng ghế sau — chính là chỗ vừa rồi Lục Hạc Nam ngồi.

Kính xe trong veo giờ phủ một lớp sương lạnh, nhưng vẫn còn mờ mờ thấy vết ngón tay vẽ ban nãy.

Lục Sâm nhìn kỹ hồi lâu.

Cuối cùng cũng xác định — là chữ "Quyến".

*

Lục Hạc Nam đi thang máy riêng lên thẳng tầng 28. Sau khi xác nhận vân tay thành công, anh dừng lại ngay cửa, đứng yên không dám vào trong.

Căn nhà lẽ ra phải trống không, vậy mà cách một lớp cửa vẫn nghe được tiếng động rộn ràng bên trong — rõ ràng có trộm.

Mà "tên trộm" đang bị hiểu lầm kia—Sở Hằng—lúc này đang vắt chân ngồi phè phỡn trên sofa.

Trên bàn là mấy chai rượu quý trong tủ rượu của Lục Hạc Nam còn chưa khui, điện thoại thì đang kết nối với dàn âm thanh cao cấp mà Lục Hạc Nam đã phải bỏ một đống tiền thuê người vận chuyển từ Đức về. Âm nhạc nhẹ nhàng vang vọng khắp tầng 28.

Lục Hạc Nam đứng ngoài cửa, nhìn cảnh tượng bên trong bằng ánh mắt lạnh lùng, thầm quyết định phải sửa lại lịch trình quý sau của công ty. Tình hình quá rõ ràng rồi — là anh quyết định sai, mới khiến Sở Hằng được hưởng trọn một kỳ nghỉ cuối tuần vô lo vô nghĩ.

"Ồ, cậu về rồi à?" Nghe tiếng động ở cửa, Sở Hằng không thèm quay đầu, chỉ lười nhác nhấc mí mắt lên liếc một cái, coi như đã chào hỏi. Thái độ thì cứ như ở nhà mình.

Hoàn toàn không coi mình là khách.

"Tôi nhớ đây là nhà tôi mà." Lục Hạc Nam thấy cần nhắc nhở lại cho rõ.

Anh treo áo ở sảnh vào, đi vào phòng khách, do dự một chút nhưng cuối cùng vẫn không tắt nhạc, chỉ vặn nhỏ âm lượng. Sau đó lại cau mày mở cửa sổ thông gió.

Gió lạnh lùa thẳng vào, Sở Hằng co người lại theo bản năng, không cam lòng mà lồm cồm bò dậy khỏi ghế sofa: "Biết rồi biết rồi, nhà tôi ở tòa bên cạnh mà, chẳng phải chúng ta mua cùng lúc còn gì."

"Ừ, nhớ là được rồi." Lục Hạc Nam gật đầu, hạ lệnh đuổi khách, "Về nhà cậu đi."

Hóa ra là dụ tôi vào tròng hả? Sở Hằng bĩu môi đầy bất mãn: "Cậu đúng là vô lương tâm. Tôi cày ở công ty suốt mấy ngày liền, nằm một tí ở nhà cậu mà cũng không cho?"

Tuy là cằn nhằn, nhưng vừa thấy vẻ mặt mệt mỏi của Lục Hạc Nam, Sở Hằng cũng nhanh chóng mặc đồ, ngắt Bluetooth điện thoại, bài nhạc đang phát cũng lập tức tắt phụt.

Âm nhạc im bặt, tâm trí Lục Hạc Nam cũng quay về hiện tại, anh trầm ngâm giây lát rồi lên tiếng: "Phần việc của tôi trong nửa tháng tới, tôi sẽ cố giải quyết trong một tuần. Tuần sau tôi không ở Kinh Châu, chuyện nào cần tôi xử lý thì cố gắng giải quyết trước khi tôi đi."

Một tràng sắp xếp khiến Sở Hằng ngớ người, tiêu hóa mất hai phút mới lắp bắp hỏi lại: "Lại bị nhà bắt đi công tác nữa à? Cậu có chịu nổi không đấy?"

"Không phải chuyện gia đình." Đối với người bạn thân, Lục Hạc Nam cũng chịu nói nhiều hơn một chút, "Vài hôm nữa tôi phải quay lại Bắc Thành. Chuyện ở Kinh Châu, cậu giúp tôi che đậy một thời gian."

"Sao lại quay lại Bắc Thành nữa?" Bắt được trọng điểm luôn là sở trường của Sở Hằng, anh cau mày hỏi.

Lần này Lục Hạc Nam không giải thích thêm, chỉ giục Sở Hằng nhanh chóng mặc đồ, xỏ giày, tiễn anh ra tận cửa.

"À mà bài lúc nãy cậu mở trong nhà tôi tên gì thế?" Lục Hạc Nam tựa vào khung cửa, hỏi vu vơ.

Tư duy anh nhảy cóc quá nhanh khiến Sở Hằng suýt không theo kịp. Anh ấy lục điện thoại, tìm lại danh sách phát, liếc tên bài hát rồi lí nhí trả lời: "Nhân hóa nỗi nhớ."

Vừa dứt lời, cánh cửa trước mặt đã bị Lục Hạc Nam không chút nể tình mà đóng sầm lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK