Mục lục
Trước Khi Tuyết Rơi Hãy Chia Tay
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dù đã say đến mơ màng, nhưng Lương Quyến lại rất ngoan, không khóc không la, chỉ là đứng không vững, vòng eo mảnh mai bị Lục Hạc Nam siết chặt, ngoan ngoãn tựa vào hõm cổ anh, giọng mũi nặng nề, hơi thở cũng khó khăn.

"Khó chịu... muốn đi..." Lương Quyến nói ngắt quãng, âm thanh mơ hồ chẳng rõ lời.

Lục Hạc Nam im lặng một chút, đưa tay vén mớ tóc lòa xòa trước mắt cô, giọng trầm khẽ dẫn dắt: "Muốn đi đâu?"

Lương Quyến chậm rãi chớp mắt, đồng tử vô thức tán loạn, lúc suy nghĩ thì lại vô thức cau mày — nơi này là Kinh Châu, là nơi suốt hai mươi bảy năm cuộc đời khiến cô cảm thấy xa lạ nhất.

Cô như bèo dạt giữa Kinh Châu, chính bản thân cũng chẳng biết mình nên đi đâu.

"Đi với anh, được không?"

Lục Hạc Nam không cho cô cơ hội lựa chọn, đưa tay xoa nhẹ đuôi mắt đỏ hoe của cô. Rõ ràng là đang hỏi ý, nhưng giọng nói dịu dàng trầm thấp như đang mê hoặc.

Anh cũng không biết Lương Quyến có nghe hiểu không, chỉ thấy hàng mi ướt đẫm nước mắt của cô khẽ run, môi cắn nhẹ, đôi mắt ngập lệ mơ hồ nhìn anh.

Rõ ràng nét mặt đầy do dự, nhưng cuối cùng vẫn thuận theo lòng mình, không nói lời từ chối.

Đứng ngây ra bên cạnh, Tạ Tư Giác mãi vẫn chưa kịp hoàn hồn, vừa nghe Lục Hạc Nam nói thế thì lòng lập tức vang lên hồi chuông cảnh báo. Đúng lúc Lục Hạc Nam cúi người bế ngang Lương Quyến, cậu không kìm được hét toáng lên: "Chú! Chú không thể đưa cô ấy đi được!"

"Tại sao?" Lục Hạc Nam hơi nhướng mí mắt, liếc Tạ Tư Giác bằng vẻ mặt không cảm xúc.

Tay anh vẫn không dừng lại, thậm chí còn thản nhiên dùng ánh mắt ra hiệu với những người khác trong phòng bao, nhờ họ cầm áo khoác và điện thoại của Lương Quyến đưa qua.

"Bởi vì... chuyện này... chuyện này không thích hợp. Chú đã... đã kết hôn rồi."

Áp lực từ Lục Hạc Nam quá lớn khiến Tạ Tư Giác đổ một lớp mồ hôi lạnh, không dám ngẩng đầu đối mặt, chỉ có thể cúi gằm, cố gắng ngăn cản.

"Chị Quyến là người của công chúng, nếu bị fan hay paparazzi chụp được..."

Nhưng càng nói, cậu lại càng thiếu tự tin, giọng nhỏ dần, đến cuối cùng tự giác im bặt — vì lý do ấy với Lục Hạc Nam mà nói, quá yếu ớt, quá nực cười.

Chỉ là vài paparazzi không có đạo đức, dùng tiền là xử lý xong, Lục Hạc Nam nào phải sợ?

Chẳng biết từ khi nào Lục Sâm đã đứng bên cạnh, cũng chẳng rõ đã nhìn bao lâu. Vừa thấy anh, Tạ Tư Giác như vớ được cứu tinh, lập tức nhìn anh cầu cứu.

"Chú—" Cậu định nói lại thôi, hy vọng Lục Sâm hiểu được tấm lòng mình.

Lục Sâm liếc nhìn Tạ Tư Giác một cái đầy ẩn ý, ánh mắt chuyển sang Lục Hạc Nam. Anh vỗ mạnh lên vai Lục Hạc Nam, nét mặt chẳng rõ là nhẹ nhõm hay mang nặng tâm sự.

"Xe đợi sẵn ở bãi đỗ dưới tầng hầm rồi, ra khỏi thang máy là thấy."

Lục Hạc Nam cụp mắt gật đầu, ôm chặt người trong lòng, không nói lời dư thừa nào, quay lưng đi thẳng, bỏ lại những ánh nhìn rối rắm phía sau, sải bước ra khỏi phòng.

Tạ Tư Giác trừng mắt, định lao tới theo bản năng, nhưng vừa bước chân đã bị Lục Sâm giơ tay chặn lại.

"Tư Giác, đây là lần đầu tiên tôi nhắc nhở cậu, cũng mong là lần cuối."

Lục Sâm cong mắt, nhẹ nhàng gọi tên cậu.

Toàn thân Tạ Tư Giác run lên, tâm trạng xáo động. Tình cảm của tuổi trẻ luôn dũng cảm và bất chấp, cậu không cam lòng quay mặt đi, nhưng trong mắt Lục Sâm lại đọc được sự cảnh cáo nghiêm khắc.

"Lương Quyến không phải người cậu có thể mơ tưởng. Chuyện giữa cô ấy và Lục Hạc Nam, cậu không can thiệp được, cũng không được phép can thiệp."

*

Hơi ấm từ hệ thống sưởi trong xe phả ra dồi dào, trái ngược hẳn với lớp tuyết dày ngoài phố, khiến người ta có cảm giác như bước vào một thế giới khác — chẳng lẽ vừa bước qua cánh cửa nào đó liền đến mùa xuân?

Sự ấm áp khiến người ta lơ mơ buồn ngủ. Khi xe chạy qua ngã tư thứ ba, Lương Quyến dụi dụi hõm cổ Lục Hạc Nam như một chú mèo nhỏ làm nũng, khẽ thở dài một tiếng, rồi từ từ mở mắt, đôi mắt ướt đẫm long lanh.

Thật ra tửu lượng của Lương Quyến không tệ. Chỉ là thời gian gần đây luôn ăn uống lành mạnh cùng bà mẹ trẻ mới sinh, Thôi Dĩ Hoan, nên lâu rồi không uống rượu, nay lại mang tâm trạng mà uống liền ba ly, mới ngà ngà say như vậy.

Cơn khó chịu nghẹn nơi ngực tan đi, đầu óc cô có lúc tỉnh táo đôi chút.

Tựa vào ngực Lục Hạc Nam, Lương Quyến nhìn chăm chăm ánh đèn đường vàng nhạt vụt qua ngoài cửa sổ xe, chỉ trong chớp mắt, ánh sáng rõ ràng lại hóa thành bóng tối mờ mịt.

Men rượu lại một lần nữa chiếm lấy lý trí cô trong vô thức.

Đèn xanh bật lên ở ngã tư, tài xế Tô Vân Kiệt nín thở, lấy hết dũng khí, nhân lúc khởi động xe để quan sát tình hình, qua gương chiếu hậu liếc nhanh về phía sau.

Tô Vân Kiệt vốn có nguyên tắc nghề nghiệp rất cao, từ trước tới giờ chưa từng tò mò quá mức. Chỉ trách người phụ nữ được Lục Hạc Nam bế vào xe quá nổi tiếng.

Sự tò mò kìm nén bấy lâu cuối cùng cũng phá vỡ giới hạn đạo đức mà anh tưởng mình vững như bàn thạch.

Trong gương chiếu hậu sạch bóng bụi bặm, mọi cảnh tượng khó nói đều hiện rõ không sót gì.

Lương Quyến ban đầu ngoan ngoãn tựa trong lòng Lục Hạc Nam, chẳng biết từ khi nào đã gục xuống đùi anh.

Khuôn mặt trắng trẻo hơi xanh xao nhíu lại, bàn tay mềm mại không xương vô thức đặt nơi nhạy cảm đang căng cứng của anh.

Cái nhìn ấy khiến Tô Vân Kiệt, người đàn ông chưa tới ba mươi, đang độ trai trẻ tràn đầy h.am muố.n, trong lòng chợt nóng lên.

Giữ vững nguyên tắc "phi lễ chớ nhìn", anh ta nuốt nước bọt, cố ép bản thân dời mắt đi.

Nếu nói về thời gian, thì Tô Vân Kiệt theo bên Lục Hạc Nam cũng không ngắn. Nhưng cảnh tượng sinh động như hôm nay, đúng là lần đầu tiên được thấy.

Từ khi Kiều Chấn Bang vinh quang về hưu ba năm trước, Lục Hạc Nam chính thức được bổ nhiệm làm giám đốc điều hành Trung Thịnh, thì anh ta đã được Lục Sâm điều từ Giang Châu lên Kinh Châu làm tài xế riêng.

Suốt ba năm, bất kể đi làm hay công tác xa, anh đều kề cận bên Lục Hạc Nam — tạm gọi là sớm tối có nhau.

Trong mắt Tô Vân Kiệt, Lục Hạc Nam là người chẳng có tật xấu nào, càng chẳng dính dáng gì đến nữ sắc.

Bình thường anh cũng ít nói, ngoài những lời cần thiết ra, hầu như hiếm khi chủ động bắt chuyện với anh ta. Mỗi ngày ngồi ở ghế sau xe, hoặc là dùng máy tính bảng để xử lý công việc, hoặc tranh thủ nhắm mắt nghỉ ngơi.

Tính cách dù trông có vẻ điềm đạm, lạnh nhạt, nhưng khi giao tiếp với người khác, từng cử chỉ đều mang theo phong thái nhã nhặn, điềm tĩnh, khiến người đối diện luôn cảm thấy dễ chịu như gió xuân thoảng qua — điều ấy đã trở thành thói quen.

Tô Vân Kiệt trầm mặc quan sát suốt ba năm, luôn cảm thấy cơn gió xuân dịu dàng ấy chưa từng chạm đến trái tim Lục Hạc Nam. Mỗi lần vừa kịp lướt qua đỉnh núi kia, liền bị tuyết lạnh xua tan.

Giống như ý cười trong mắt anh — thoáng qua rồi tan biến.

Còn về chuyện tình cảm vợ chồng mà thế giới bên ngoài quan tâm nhất, Tô Vân Kiệt cũng không sao phán đoán được.

Bởi vì tuy anh làm tài xế cho Lục Hạc Nam ba năm, từng chở không ít nhân vật quyền thế khiến người thường phải nể sợ, nhưng lại chưa từng một lần đón đưa "bà Lục" trong truyền thuyết — Kiều Gia Mẫn.

Cuộc sống thường nhật của Lục Hạc Nam không hề có dấu tích của phụ nữ. Nếu không phải cố tình nhắc tới, nhiều lúc Tô Vân Kiệt cũng suýt quên mất chuyện anh đã kết hôn.

Từ quán rượu đến biệt thự, con đường ấy, Lục Hạc Nam đã đi qua hàng nghìn lần. Khi nào rẽ, khi nào lên cầu vượt, tất cả gần như đã khắc sâu vào phản xạ cơ bắp.

Trong trí nhớ, đó chỉ là một đoạn đường ngắn ngủi, vậy mà hôm nay lại dài đến bất thường.

Dài đến mức khiến người ta khó mà chịu đựng nổi.

Yết hầu trượt lên xuống, dây thần kinh bị khiêu khích liên tục căng như dây đàn chưa được giải thoát.

Lục Hạc Nam hiểu rõ, lý trí vốn đã kiên cường của anh nay đã đến giới hạn cuối cùng trước khi sụp đổ.

Anh liên tục nhắc đi nhắc lại với chính mình — tất cả những điều này đều không phải là ý muốn thực sự của Lương Quyến. Cô say rồi, hành động hoàn toàn không do ý thức điều khiển. Còn anh, không thể thừa nước đục thả câu như thế.

Nhưng khi hơi thở nóng hổi của Lương Quyến một lần nữa phả lên lớp quần tây mỏng manh, Lục Hạc Nam nhắm chặt mắt, gần như tuyệt vọng thừa nhận sự vô sỉ của bản thân.

Bởi vì cảm giác ấy thoải mái đến mức suýt khiến anh bật ra tiếng rê.n rỉ.

Năm năm xa cách, anh lại quên mất — trước mặt cô, anh vĩnh viễn không thể làm một người quân tử.

"Lương Quyến, tỉnh lại đi."

Đầu ngón tay nóng bừng run rẩy đặt lên cổ mịn màng của Lương Quyến, Lục Hạc Nam cố gắng vượt qua một đợt sóng d.ục v.ọng, đến khi cơn cuồng triều rút xuống mới chậm rãi mở mắt, giọng khàn khàn gọi cô.

Trong giấc mơ, Lương Quyến vẫn còn chút ý thức, nghe thấy có người gọi mình thì khẽ rên một tiếng, xem như đáp lại.

Nhưng tiếng đáp lại ấy quá hời hợt, cô thậm chí không buồn mở mắt, đầu mũi ửng đỏ áp sát vào nguồn nhiệt, không ngần ngại nhích lên thêm hai phân.

Lục Hạc Nam hít một hơi thật sâu khó lòng nghe thấy, trong lòng đang giằng co dữ dội với khát vọng nơi tận cùng linh hồn. Anh muốn buông thả như một kẻ đánh cược, sống hết hôm nay mặc kệ ngày mai.

Nhưng anh không muốn khiến Lương Quyến hối hận.

Anh chắc chắn, nếu hôm nay anh dám vượt qua lằn ranh ấy, thì khi cô tỉnh dậy sẽ trả lại anh bằng mười lần đau đớn hơn.

"Ngoan nào, nghe lời, ngồi dậy được không?"

Lục Hạc Nam dịu giọng, một tay giữ sau gáy cô, một tay nắm lấy vai, dùng chút sức lực tàn nhẫn kéo phần thân trên của cô dậy.

Lương Quyến đau đến bật ra một tiếng, ngơ ngác mở mắt, ánh nhìn vẫn mơ hồ, vừa chạm mắt với anh đã lập tức ngã lại vào lòng anh.

Lục Hạc Nam cố gắng kiềm chế, không để cơ thể cô tiếp tục trượt xuống thêm nữa.

Con tàu đang lao về phía trật bánh, người duy nhất tỉnh táo tại hiện trường có nghĩa vụ xoay đầu lái, đưa tất cả trở về đúng đường ray — cho dù phải đi ngược lại với khát vọng trong lòng.

Xe lại vượt qua hai giao lộ, chỉ còn ba trăm mét nữa là đến khu nhà số Một.

Lục Hạc Nam theo thói quen cúi đầu liếc nhìn Lương Quyến, thấy cô cúi đầu, đôi mắt ngơ ngác mở to, đang nhìn chằm chằm vào chỗ nhô lên rõ rệt dưới lớp cơ bụng anh.

"Tỉnh rồi à?"

Anh ho nhẹ một tiếng, cố tỏ ra bình thản mà hỏi, sau đó dùng vạt áo rộng che đi sự mất kiểm soát nơi thân dưới.

Lương Quyến không trả lời, ánh mắt cũng không né tránh, chỉ là đồng tử chậm rãi di chuyển. Sau khi quen với ánh sáng mờ trong xe, cô lại chuyển ánh nhìn sang ống tay áo của Lục Hạc Nam.

"Cái khuy áo đâu rồi?"

Lương Quyến mím chặt môi, đầu ngón tay khẽ khàng chạm lên tay áo khoác của anh, nhưng không thấy được cảm giác lạnh băng quen thuộc trong ký ức.

Cô khẽ lắc đầu, gương mặt đầy uất ức dần trở nên lo lắng, như đang cố phủ nhận điều gì đó.

Rõ ràng không phải là cái này.

Cô còn nhớ rõ, trong lễ cưới Quan Lai hôm ấy, chiếc áo khoác mà anh choàng lên vai cô, nơi cổ tay có ba chiếc khuy đẹp xếp thành hàng, màu nâu hổ phách, chiếc nào cũng trong suốt lấp lánh.

Lúc này, toàn bộ sự chú ý của Lục Hạc Nam lại dồn về hướng khác. Anh sợ cô phát hiện ra dấu vết trên cổ tay trái, liền âm thầm dùng tay phải che lên cổ tay ấy, rồi mới yên tâm khẽ hỏi lại: "Khuy gì cơ?"

Hôm nay anh mặc áo sơ mi, đâu phải vest, lấy đâu ra khuy áo?

Người say lý lẽ chẳng đâu vào đâu, đôi khi khiến người ta khó chịu.

Nhưng phụ nữ khi say lại yếu đuối, nũng nịu, khiến người ta cam tâm tình nguyện chịu đựng sự vô lý ấy.

Nước mắt lại lưng tròng, Lương Quyến chẳng còn tâm trí mà lau, cô nức nở, nhíu mày, cố gắng giải thích một cách đứt quãng, nhưng khóc đến mức không thành tiếng.

Lục Hạc Nam nghe mà mơ hồ rối loạn, cố gắng nắm bắt vài từ còn rõ ràng, rồi ghép lại với nhau, mong tìm ra chút manh mối.

Khóc mệt rồi, Lương Quyến vùi mặt vào khuỷu tay anh.

Ánh sáng bỗng chốc tối sầm lại, khiến một ký ức đau lòng vụt trỗi dậy.

Thì ra, cô đã quên mất — còn đâu mà đòi khuy áo?

Dù là người hay là áo, cô cũng đã đường hoàng trao lại cho người phụ nữ khác. Mọi thứ đã "vật về chủ cũ" rồi.

Lương Quyến khẽ nhếch môi, cười giễu cợt chính mình.

Cô ngồi dậy, dùng ngón tay vuốt phẳng từng nếp gấp trên áo anh. Rồi mượn ánh trăng ngoài cửa sổ, cô mở to mắt, cố gắng nhìn rõ từng đường nét trên gương mặt Lục Hạc Nam.

Khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, cô rốt cuộc không kiềm được, giọng nghẹn ngào chất vấn: "Sao anh có thể tàn nhẫn đến vậy, đến cả một chiếc áo cũng chẳng nỡ để lại cho em?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK