Chung Lâm lắc đầu, đáp: “Chẳng qua tôi nói sự thật mà thôi. Không chỉ chúng ta, mà còn rất nhiều người cũng không muốn thấy ngài Đường tiếp tục như thế. Hy vọng ngài Đường tự mình hiểu được, rất nhiều thế gia và tông phái ở ẩn không phải không dám đối địch với anh, mà là không muốn.”
“Tôi cũng nói hết những lời cần nói rồi, hy vọng anh Đường có thể suy tính thêm. Đôi khi có sức mạnh cũng không nhất định là chuyện tốt. Hiện tại anh có mọi thứ, xem như mạnh đấy. Nhưng trong mắt vài người, trở tay là có thể diệt.” Chung Lâm ung dung nói.
Đám người Tiêu Hoàng và Trang Minh Mẫn đã xem đến đờ người ra được một lúc lâu, hoàn toàn chẳng hiểu rốt cuộc giữa Đường Tuấn và Chung Lâm có mối quan hệ ra sao.
Sau khi nghe anh ta nói xong, Đường Tuấn không kìm được bèn lắc đầu bật cười.
“Cho dù tôi quá ngạo mạn và dốt nát thì sao nào? Ngay cả Tống Hữu Đức tôi còn dám giết, lẽ nào không dám giết anh!” Trong giọng nói của Đường Tuấn mang theo vẻ lạnh lùng và sát ý.
Vẻ mặt Chung Lâm lập tức cứng đờ.
Dù có dốt nát đến đâu đi nữa, anh ta cũng không cho rằng thân phận của mình quan trọng và cao quý hơn Tống Hữu Đức.
“Vút!”
Tiếng xé gió vang lên.
Trên con đường núi xa xa của thôn Thanh Thuỷ xuất hiện vòi rồng đầy bụi bặm màu vàng. Tựa như có một bóng người đang chạy bên trong vòi rồng, khiến người khác cảm nhận được tốc độ vô cùng điên cuồng.
Chỉ trong vài cái chớp mắt, vòi rồng bụi bặm kia đã thổi đến trước mặt đám người Đường Tuấn, dừng lại một cách ngang ngược.
“Hoà thượng câm.” Đường Tuấn nhìn tiểu hoà thượng mặt mũi hiền lành, người mặc áo tăng màu vàng nhạt trước mặt, có hơi ngạc nhiên và nghi ngờ gọi anh ta.
Tiểu hòa thượng chắp hai tay, vẻ ngoài bình thường, mang đến cho người ta một cảm giác chất phác. Đôi môi của anh ta mím lại thật chặt, không nói được. Trên áo tăng cũ kỹ màu vàng nhạt nhuộm đầy vết máu đỏ thẫm.
Tuy rằng khí tức của anh ta nhìn thì mạnh mẽ đấy, nhưng Đường Tuấn vốn nhạy cảm đã nhận ra trong sự mạnh mẽ đó ẩn chứa sự suy yếu.
Hoà thượng câm bị thương rồi.
Hoà thượng câm đi theo sư phụ là thiền sư Long Quy để tu luyện cơ thể đại kim cương của nhà Phật, nghe nói sức mạnh của cơ thể này chỉ thua kém đạo thể, nhưng anh ta lại bị thương. Anh ta và thiền sư Long Quy thân thiết như cha con, gắn bó như hình với bóng. Hoá thượng câm ở đây, còn thiền sư Long Quy ở đâu?
Đường Tuấn chẳng cần phải suy nghĩ nhiều, anh đã lập tức biết được câu trả lời.
Chỉ thấy sau khi hoà thượng câm đến đây không lâu, phía sau anh ta không xa đã vang lên tiếng sấm đùng đùng.
Tiếng sấm rền vang đó đến từ tiếng bước chân người.
Tiếng bước chân của một người không thể tạo ra âm thanh lớn như thế, nhưng nếu của năm trăm sáu trăm người thì sao?