"Được." Đường Tuấn chỉ trả lời một chữ ngắn gọn.
Ứng chiến là sự tôn trọng lớn nhất đối với Lã Kiến Trung.
Lã Kiến Trung duỗi một cánh tay ra.
"Kim." Ông ta khẽ quát, búng tay một cái.
"Mộc." Lại búng.
"Thủy."
"Hỏa."
"Thổ."
Niệm năm chữ ông ta búng năm lần. Đột nhiên không khí bắt đầu rung động giống như có cục đá ném vào mặt nước tạo ra từng vòng gợn sóng.
Năm mét quanh người Đường Tuấn có năm loại sóng pháp lực cùng nhau xuất hiện. Trong nháy mắt Đường Tuấn như bị phong tỏa trong một mảnh thiên địa đặc thù. Một cỗ lực lượng cường đại tuyệt luân đè xuống từ hư không.
"Ngũ hành khóa thiên địa."
"Cậu Đường, thuật pháp Ngũ Hành Luyện Ngục tôi tự nghĩ ra này đã từng đè chết đệ nhất pháp sư ngoại quốc Nice vào mười năm trước. Hôm nay tôi dùng đạo thuật pháp này đòi công đạo cho đệ tử cùng với con rể của tôi."
Năm ngón tay của Lã Kiến Trung giống như một lao tù mà Đường Tuấn lại chính là chú chim tước ở bên trong chiếc lồng này.
Ầm.
Mặt đất dưới chân Đường Tuấn đã bị giẫm nứt dưới áp lực cực lớn.
"Mười năm trước Nice đã là đại chân nhân tiến vào thuật pháp Cực Cảnh vậy mà vẫn bị Lã Kiến Trung giết chết. Điều này không phải nói rõ Lã Kiến Trung đã tu thành thuật pháp đại chân nhân hơn mười năm rồi sao!"
Sắc mặt mọi người biến đổi kịch liệt. Nice là người đứng đầu giới thuật pháp ngoại quốc, từ lâu đã tiến vào Cực Cảnh, người trong giới thuật pháp không ai không biết. Chỉ là mấy năm qua dường như Nice đã mai danh ẩn tích, không nghĩ đến người này đã bị Lã Kiến Trung giết chết từ mười năm trước.
Tâm niệm Đường Tuấn vừa động, lập tức có mười mấy Long quyền nhỏ xuất hiện quanh người. Lúc nãy một Long quyền đã đánh nát Truy Tinh của Nhan Kha, vậy mười mấy quyền đủ để hủy diệt một ngọn núi nhỏ! Đáng tiếc mười mấy Long quyền tựa như đánh vào một tấm bình chướng vô hình, chỉ chốc lát đã tiêu tan.
"Cậu Đường không cần phải phí công giãy giụa. Ngũ Hành Luyện Ngục là kiệt tác cả đời này của tôi, cho dù cậu dùng đến võ công cũng không có khả năng tránh thoát."
Lã Kiến Trung nhẹ giọng nói: "Chỉ cần cậu ở chỗ này, quỳ xuống nhận tội trước mộ của Ngọc Dương, thủ mộ cho nó ba năm tôi sẽ giải trừ Ngũ Hành Luyện Ngục."
"Lã Kiến Trung, quả là tôi đã coi thường ông." Đường Tuấn than nhẹ một tiếng. Tu vi của Lã Kiến Trung đã đạt đến Cực Cảnh, hơn nữa Ngũ Hành Luyện Ngục đã đạt đến mức độ ngũ hành tương sinh, lực lượng cuồn cuộn không ngừng.
"Cậu Đường cần gì phải kiên trì, lần này tôi thắng được cậu cũng coi như là may mắn. Qua thêm mười năm nữa hẳn là tôi cũng không phải là đối thủ của cậu. Nếu cậu còn tiếp tục ngu xuẩn không lý trí vậy thì Ngũ Hành Luyện Ngục sẽ ép cậu đến tan xương nát thịt." Giọng điệu của Lã Kiến Trung có chút đáng tiếc
"Đè chết cậu ta! Đè chết cậu ta!" Trong lòng Tô Phi Hùng gào thét, ông ta sợ sau khi Đường Tuấn thoát được thì sẽ tìm ông ta tính sổ.
"Haiz."Đường Tuấn thở dài lần thứ hai.
"Lã Kiến Trung ông thật sự rất lợi hại, đáng tiếc năng lực của tôi là thứ ông không thể tưởng tượng đến."
"Bát Phương Lôi Động."
Đường Tuấn lẩm bẩm một tiếng, ngay sau đó từ trên bầu trời xanh có mấy đạo kinh lôi đánh xuống.
Kinh lôi tựa như thanh mâu của Lôi Thần hạ xuống quanh người Đường Tuấn. Chỉ trong một thời gian ngắn, dường như Đường Tuấn đã hãm sâu vào trong biển lôi, anh lơ lửng nổi lên giống như một vị thần linh đang thao túng lôi điện.
Xẹt xẹt! Xẹt xẹt!
Năm đạo âm thanh sắc bén chói tai liên tục vang lên, Ngũ Hành Luyện Ngục bị lôi đình đánh nát.
Đường Tuấn đạp hư không nhìn xuống Lã Kiến Trung, âm thanh nhàn nhạt như vang tới từ trên chín tầng mây: "Phá Ngũ Hành Luyện Ngục không cần tới mười năm!"
Phụt.
Lã Kiến Trung phun ra một ngụm máu tươi. Trong mắt đầy vẻ không cam lòng, ông ta lập tức ngất xỉu.