Dứt lời, Ninh Đình Trung cắn răng nói: “Đợi lát nữa chúng ta cơm nước xong, tôi dẫn người anh em Đường tới hiểu biết một chút về đại hội này. Cũng không để cậu theo tôi một chuyến vô ích chứ. Người anh em Đường, cậu xem thế nào?”
Đường Tuấn khẽ gật đầu.
Ninh Đình Trung nói: “Chỉ đáng tiếc là, lần này nhà họ Lâm cũng mời được đại sư Hứa Tường Anh rời núi, nhìn dáng vẻ này chắc chắn sẽ thành đối tác của Tập đoàn Nam Nhật rồi. Lần này đợi ba già tôi về, có lẽ tôi còn phải nghe mắng một trận đấy.”
Đường Tuấn cười nói: “Vậy cũng không chắc đâu.”
Nếu mà Ninh Đình Trung không Tề Hưng, Đường Tuấn sẽ không ngại dẫn anh ta đi gặp Diệp Nam Nhật. Nói thẳng ra thì, anh mới là người cầm quyền chân chính của công ty dược Nam Nhật. Hơn nữa hai tờ phương thuốc kia vẫn là do anh lấy ra, quyền quyết định này vẫn có được. Còn nhà họ Lâm, trong lòng Đường Tuấn đã phán tử hình cho bọn họ, chắc chắn không có khả năng hợp tác!
Ninh Đình Trung nghe vậy, lắc đầu cười nói: “Cậu từ nơi khác tới sao mà biết được thực lực của công ty dược Nam Nhật chứ. Thôi bỏ đi, không nói nữa. Chúng ta nhanh chóng ăn cơm xong đi rồi tôi đưa cậu đi tìm hiểu một chút.”
Hai người ăn xong cơm, Ninh Đình Trung dẫn theo Đường Tuấn lái xe ra vùng ngoại ô đến sơn trang nghỉ dưỡng Yến Anh Thơ. Sơn trang nghỉ dưỡng Yến Anh Thơ này là sản nghiệp dưới cờ Tập đoàn Nam Nhật, đại hội đấu giá thuốc Nam hằng năm đều được tổ chức ở đây.
Đỗ xe xong, Ninh Đình Trung đang chuẩn bị dẫn Đường Tuấn vào trong sơn trang thì đúng lúc này, di động của Đường Tuấn lại vang lên. Vừa nhìn thì thấy thông báo cuộc gọi hiện lên, vậy mà lại là điện thoại của Diệp Nam Nhật.
Đường Tuấn nói với Ninh Đình Trung mấy câu rồi đi tới một góc nhận điện thoại.
“Chú Diệp.”
Bên kia đầu dây truyền đến giọng nam trung trầm thấp của Diệp Nam Nhật: “Đường Tuấn, hôm nay chú chuẩn bị công bố tin tức về thuốc Thông Thần và Tuyết Cơ Đài ở đại hội đấu giá thuốc Nam. Cháu có rảnh không? Chú cho người qua đón cháu.”
Đường Tuấn cười nói: “Không cần đâu chú Diệp, cháu đã ở Yến Anh Thơ rồi.”
“Thế à. Vậy chú bảo Thanh Phương ra ngoài đón cháu nhé.” Diệp Nam Nhật nói.
“Không cần đâu chú Diệp, cháu tới cùng với một người bạn. Chờ chú bận xong rồi cháu lại dẫn anh ta tới gặp chú.”
“Vậy được. Chỗ chú còn bận chút chuyện, lát nữa gặp cháu sau.”
Hai người hàn huyên vài câu rồi lúc này mới cúp điện thoại.
Lúc Đường Tuấn xoay người chuẩn bị quay về tìm Ninh Đình Trung thì một giọng nói tức giận kèm theo chút kinh ngạc vang lên: “Sao anh lại tới đây?”