Cơ thể Đường Tuấn vẫn không di chuyển, vẻ mặt bình tĩnh, anh không quay đầu lại, nói: "Cô tới từ bao giờ đấy? Một đại hội võ thuật mà có thể quấy rầy đến thánh nữ phái Thần Châm cơ à."
Cơ Thục Quyên nhẹ nhàng bước đến, đứng sóng vai với Đường Tuấn.
Phong thái của cô ta trong trẻo lạnh lùng có một không hai. Cô ta không đeo khăn che mặt, để lộ gương mặt đẹp tuyệt trần giống như thần tiên, bộ váy dài màu trắng khiến cô ta trông giống tiên nữ trên cung trăng giáng trần. Hơi thở cô ta nhẹ nhàng mơ hồ, tựa như hòa hợp với đất trời, như thanh loan phượng hoàng bay lượn trên chín tầng mây. Đương nhiên, thánh nữ đương thời của phái Thần Châm đã chạm đến Thần Hải cảnh.
Đường Tuấn không bất ngờ về việc này.
Từ lúc sinh ra Cơ Thục Quyên đã có cơ thể cấp Thanh Loan, đương nhiên thiên phú tu luyện rất cao. Lúc trước, Đường Tuấn thi triển Ngũ Long châm pháp, long phượng hòa thanh, đánh thức cơ thể cấp Thanh Loan, giúp Cơ Thục Quyên bước qua giai đoạn gian nan nhất. Rồi sau đó, cô ta còn sử dụng quả xích viêm, không đột phá Thần Hải mới là lạ.
"Vừa mới đến." Cơ Thục Quyên khẽ nói.
Lúc này, trên gương mặt xinh đẹp vô song xuất hiện vẻ lo lắng, cô ta nhăn mày, khiến người ta trông thấy mà thương xót.
Đúng là cô ta vừa đến. Sau khi nghe chuyện hôm nay của Đường Tuấn, cô ta lập tức vội vàng tới đây.
Cô ta nhìn gò má góc cạnh sắc sảo của Đường Tuấn, thầm khẽ than một tiếng trong lòng.
Vốn tưởng mình đột phá Thần Hải, nhờ vào cơ thể cấp Thanh Loan thì có thể kéo gần khoảng cách giữa hai người, nào ngờ, vậy mà anh đã đánh vỡ sự ràng buộc của đạo thể trong truyền thuyết, hơn nữa còn dùng quyền thuật đánh bại hai ông trùm đã đến Thần Hải cảnh trung kỳ. Anh đã vô tình kéo dài khoảng cách giữa hai người.
"Đáng lẽ anh nên rời đi rồi." Cơ Thục Quyên lặp lại lời nói ban nãy.
"Ồ. Vì sao?" Giọng Đường Tuấn vô cùng bình tĩnh.
"Bọn chúng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho anh đâu, anh đừng tự làm hại mình như thế."
"Chỉ là nhà họ Từ và nhà họ Vũ thôi mà. Cho dù hai nhà ấy không dễ dàng buông tha thì cũng đâu có năng lực làm gì tôi chứ?"
Cơ Thục Quyên thở dài, lắc đầu nói: "Nhà họ Từ và nhà họ Vũ thì chẳng là gì cả. Tuy đời trước của nhà họ Đường là Thánh Thủ Tông, nhưng dù sao cũng đã cắt đứt với giới võ đạo khá lâu, nên có một số chuyện mấy người không hề biết."
"Anh biết vì sao bây giờ thế gia và tông môn võ đạo chân chính ở đất nước Việt Nam lại ít ỏi như thế không?"
"Vì sao?" Biểu cảm trên mặt Đường Tuấn có chút thay đổi.
Thật ra anh cũng từng hoài nghi về vấn đề này. Nước Việt Nam rộng lớn bao la, hơn mười triệu con cháu vua Hùng, ấy thế mà cũng chỉ có vài môn phái võ đạo tàm tạm, ví dụ như núi Yên Tử, Thiên sư Đạo, Cổ Hồng Lĩnh, nhà họ Tôn ở đông bắc, môn phái Chùa Bái Đính. Số lượng ít ỏi đếm được trên đầu ngón tay thật sự khiến anh khó hiểu. Nhưng vì khoảng thời gian trước phải đối mặt với chuyện sống chết nên anh không rảnh để nghĩ đến chuyện khác, chỉ có thể tạm thời gác lại câu hỏi này. Giờ Cơ Thục Quyên nhắc tới, anh cảm thấy có lẽ mình đã loáng thoáng tìm được câu trả lời.