Mục lục
Chiến Thần Thánh Y/Huyền Thoại Thánh Y
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tiếng bước chân vọng đến, sau đó có người đàn ông trung niên mặc bộ đồ gấm bước vào. Ánh mắt ông ta u ám, thản nhiên liếc nhìn những người kia, khinh thường nói: “Đúng là chịu không nổi một đòn. Ông cụ thân là chủ nhà họ Lưu, bảo vệ lại yếu như vậy, tôi thấy những tên vô dụng đó nên về hưu cho rồi.”

“Lương Minh! Ông!” Ông cụ Lưu tức giận, kiêng dè nhìn phía sau người đàn ông trung niên.

Người đàn ông kia đang xỏ hai tay vào tay áo, lúc này xông đến ông cụ và lộ ra hàm răng trắng như tuyết giống như đang khiêu khích.

Ông cụ Lưu không sợ Lương Minh cảnh giới Nguyên Anh đỉnh cao, điều khiến ông ấy lo lắng chính là người đàn ông này. Người này là kẻ thù ngày trước, thực lực ngang bằng với ông ấy. Ông ấy không ngờ Lương Minh lại kết hợp lại với ông ta.



“Lưu Tuệ! Cô cũng nên hiểu chút chuyện. Bệnh của ông nội cô cần phải tịnh dưỡng, cô đừng đến làm phiền ông ấy.” Lương Minh không nhìn ông cụ, mà lại nhìn Lưu Tuệ với giọng điệu dạy bảo.

“Lương Minh! Ông!” Lưu Tuệ vô cùng tức giận. Cái tên này dám phản công, thật quá vô liêm sỉ.

“Có biết tôn trọng bề trên không?” Lương Minh chau mày, hơi thở đè nén làm cho Lưu Tuệ bị đẩy lùi hai ba bước.

Ông ta vốn có thực lực rất mạnh, không thua kém gì Lưu Tuệ.

Lương Minh nhìn Đường Tuấn và nói: “Cậu chính là Dược sư luyện đan ư?”

“Con trai tôi từng nói về cậu với tôi. Nếu cậu là dược sư luyện đan, vậy tôi cho cậu một cơ hội, luyện chế đan dược ở trước mặt tôi, nếu như chất lượng đan dược được luyện ra không tệ, tôi có thể cân nhắc thu nhận cậu làm đồ đệ.” Lương Minh nói, giọng nói dửng dưng, nhưng ai cũng nghe ra được loại kiêu ngạo kia.

Ông ta cảm thấy, mình là một trong những dược sư luyện đan lợi hại nhất thế giới này, bằng lòng cho Đường Tuấn một cơ hội, đó là sự ban ân và vinh dự cực lớn.



“Tôi đã làm mất mặt con trai ông, ông không thay anh ta ra mặt, còn muốn thu nhận tôi làm đồ đệ?” Đường Tuấn cau mày.

Lương Minh cười một tiếng, nói: “Đó là tu vi của nó chưa đủ, chẳng thể trách người khác. Nhưng nếu như cậu vào môn đệ của tôi, nó chính là sư huynh của cậu. Sư huynh đệ có xung đột, cậu là sư đệ, dập đầu xin lỗi cũng bổn phận.”

Ông ta búng ngón tay một cái, nói: “Bây giờ một cơ hội tốt đẹp đang đặt trước mặt cậu, xem cậu chọn lựa thế nào.”

Gương mặt xinh đẹp của Lưu Tuệ hơi thay đổi, yêu cầu này đối với dược sư luyện đan quả thật là cơ duyên tốt đẹp, dường như không có cách nào từ chối.

“Ông còn chưa đủ tư cách.” Lúc này, Đường Tuấn nói khẽ.

Vừa dứt lời, Lương Minh đột nhiên biến sắc, trầm giọng nói: “Cậu nói cái gì?”

Đường Tuấn nói: “Muốn làm thầy của tôi, ông còn chưa đủ tư cách!”

Sắc mặt Lương Minh trở nên khó coi, nói: “Vừa rồi là tôi cố ý cho cậu thêm một cơ hội, không ngờ rằng cậu không biết tốt xấu như thế?”

Sắc mặt ông ta u ám, dường như có thể chảy ra nước.

Người đàn ông đứng sau Lương Minh kia khí cơ chợt lóe lên rồi biến mất, nhìn chằm chằm Đường Tuấn, nói: “Nhóc con, cậu đã bỏ lỡ một cơ duyên to lớn.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK