Trong lòng Nguyên Bằng vô cùng bực bội. Vốn tất cả mọi thứ đang tốt đẹp, ai mà nghĩ đến Tháp Luyện Hồn thế mà chủ động tấn công ông ta chứ? Đến bây giờ ông ta cũng chưa suy nghĩ được tại sao đây này.
Mắng xong vài câu, lúc này Huyền Linh mới nói: "Ông chắc chắn tên quỷ nhỏ gọi là Dược Đường kia không đi lên tầng thứ bảy chứ?"
Nguyên Bằng gật đầu nói: "Tôi chắc chắn. Lúc đấy tôi nhìn rõ lắm, Tháp Luyện Hồn chỉ có năm tầng đầu là có ánh sáng."
Ông ta cười lạnh một tiếng, khinh thường nói: "Lúc đấy tôi ở bên ngoài công kích, đoán chứng cậu ta sợ hãi, trốn ở trong Tháp Luyện Hồn không dám đi ra. Chờ sau khi tôi rời đi, cậu ta mới dám ra. Khi cậu ta rời khỏi Tháp Luyện Hồn thì tầng thứ sáu vẫn không sáng lên như cũ."
Mặc dù Nguyên Bằng rời khỏi Độc Cô Cung, nhưng trong Độc Cô Cung, ông ta vẫn có không ít các con đường tin tức. Chuyện Đường Tuấn ra khỏi Tháp Luyện Hồn cũng không giấu diếm được ông ta.
Huyền Linh trầm giọng nói: "Nếu như vậy, tên nhóc này không đáng giá để chúng ta lãng phí thời gian. Trải quan chuyện lần này, chỉ sợ chúng ta rất khó tìm được cơ hội ra tay với Độc Cô Cung nữa. Chuyện tiếp theo cứ chờ đến Vạn Tiên hội đi."
Mà ở trong hoàng cung của vương triều Chu Tước, thần đế cũng vừa nhận được tin tức từ Độc Cô Cung.
"Thanh Trần, Dược Đường leo lên tầng thứ sáu của Tháp Luyện Hồn, còn trở thành đại trưởng lão sảnh trong. Con giúp ta chuẩn bị một phần quà tặng chúc mừng cậu ta đi." Trên mặt Thần Đế lộ ra ý cười.
Ông ta nghĩ thầm trong lòng: "Xem ra ánh mắt Thanh Trần không tồi, nhưng đáng tiếc cậu ta vẫn không leo lên được tầng thứ bảy."
Tầng thứ sáu và tầng thứ bảy nhìn như chỉ kém một tầng, nhưng đối với đám người Thần Đế biết bí mật của Luyện Hồn Tháp mà nói, đây giống như cách biệt giữa trời với đất. Cho nên, dù Đường Tuấn leo đến tầng thứ sáu nhưng cũng chưa đủ tư cách khiến cho Thần Đế chính thức công nhận, cùng lắm ông ta chỉ thừa nhận Đường Tuấn có tư cách phụ tá Ly Thanh Trần mà thôi.
Về phần Ly Thanh Trần, sau khi biết tin tức này vô cùng vui vẻ. Trong khoảng thời gian Đường Tuấn đi Độc Cô Cung, Thần Đế đã truyền ra ý chỉ, lập anh ta làm thái tử giám quốc, đợi một trăm năm nữa anh ta sẽ là vị Thần Đế tiếp theo.
"Không biết anh Dược và cô Mộ Thanh có tiến triển gì không?" Lửa bát quái trong lòng Ly Thanh Trần thiêu đốt hừng hực, anh ta gấp gáp muốn đi xem thử một chút.
Trong tu viện ở Độc Cô Cung, Đường Tuấn cầm trong tay một viên ngọc màu xanh biếc.
Viên ngọc này chính là đá linh hồn mà ông lão Đan Thanh ban cho anh. Đá linh hồn, tên như ý nghĩa, là thứ dùng để tăng cường hồn lực.
Nắm đá linh hồn trong tay, Đường Tuấn có thể cảm nhận được linh hồn anh đang run lên. Linh hồn anh đang ở thời khắc đột phá quan trọng, cần bổ sung một lượng hồn lực khổng lồ. Đá linh hồn so với linh thạch thì trân quý hơn, hơn nữa không phải cứ có tiền là mua được. Theo như lời Mộ Thanh nói, hiện nay số lượng đá linh hồn Độc Cô Cung tích lũy chỉ sợ không đến một trăm viên. Trưởng lão và đệ tử Độc Cô Cung muốn lấy đá linh hồn chỉ có thể dựa vào việc lập công lớn mới được. Một viên đá linh hồn này tùy ý cũng bán được một cái giá lên trời chừng mấy ngàn linh thạch cực phẩm, nếu gặp được người tu hành cần gấp còn có thể lên đến hàng triệu.
"Xem ra đồ vật giúp tăng trưởng linh hồn ở tinh vực Chu Tước rất khan hiếm rồi." Đường Tuấn nghĩ thầm.
Tâm tư Đường Tuấn vừa động, vận chuyển Khải Thần Mười Hai Pháp, theo đó, lực hồn nguyên trong đá linh hồn giống như dòng nước chảy xuôi đi vào bên trong linh hồn Đường Tuấn. Hồn lực Đường Tuấn theo đó mà tăng lên từng chút một, tốc độ còn nhanh hơn so với lực hồn nguyên được Tiểu Thanh truyền lại. Nhưng nó chỉ kéo dài chừng mười hơi thở, luồng lực hồn nguyên này đã biến mất.
Đá linh hồn trong tay Đường Tuấn biến thành bột phấn màu xám.
"Số lượng ít như vậy à?" - Đường Tuấn ngạc nhiên.
Mặc dù nhanh thật nhưng đúng là rất ít, còn chưa đủ cho anh đột phá.