“Thổ dân của giới trần tục, cậu cũng ngông cuồng quá đấy. Thực lực của tên Tạ Diễn gần như là thấp tận đáy trong số chúng tôi. Lúc nãy cậu có thể giết ông ta, trừ phi ông ta lơ là cảnh giác, thua nên mất cơ hội trước. Nếu không, cậu thật sự nghĩ là dựa vào công phu mèo quào của mấy tên thổ dân các cậu có thể là đối thủ của chúng tôi ư?”
Quỷ Thất Sát tâm tư lay chuyển, tạm thời giải trừ chuyển vận châm pháp, bay ra từ trong đám đông, từ trên cao nhìn xuống Đường Tuấn. Ông ta móc ra một lá cờ từ phía sau lưng, trên lá cờ này vẽ đầy các hoa văn và hình đầu lâu kỳ quái.
Lá cờ này vừa xuất hiện, trên bầu trời vang lên những tiếng kêu ma quái khiến người ta cảm giác như đang ở trong quỷ vậy.
Lúc này đám người của môn phái thế gia ẩn cư cũng tạm thời dừng phá cấm, tập trung lại xem.
Môn chủ Kiếm Môn, Trương Phi Phàm vác thanh kiếm cổ màu xanh, ông ta thấy bách quỷ phiên trong tay của Quỷ Thất Sát thì nhận xét: “Bách quỷ phiên này là vật kế thừa của phe phái Huyền Minh Quỷ, qua tay mài giũa tinh luyện của vô số quỷ chủ môn của môn phái Quỷ, cách thần vật chỉ còn một bước thôi. Một lá đưa ra, trong bán kính năm dặm không có một ngọn cỏ, ngay cả một Thần Cảnh bình thường cũng không cách nào ngăn chặn. Thực lực của Quỷ Thất Sát trong số chúng ta, có thể xếp hàng thứ năm, lại cầm bách quỷ phiên trong tay, nếu tôi không rút kiếm, e là chỉ có thể nhượng bộ lui binh.”
Đám đông nghe xong, lặng lẽ gật đầu.
Thực lực của Trương Phi Phàm không có gì phải nghi ngờ, trong số người có mặt, e là chỉ có Vu Phá Nhiên dám nói năng lực vượt trội hơn ông ta một bậc. Còn những người khác, cơ bản không cách nào đánh đồng. Mà Quỷ Thất Sát có thể được Trương Phi Phàm khẳng định cao như vậy, thực lực cũng vượt xa hầu hết bọn họ.
“Dám coi thường môn phái thế gia của tôi, đáng nhận kết cục này, chết chưa hết tội.” Không ai cảm thấy Đường Tuấn tội nghiệp, ngược lại đều cảm thấy là lẽ hiển nhiên. Theo họ thấy, một nhóm thổ dân của giới trần tục chưa được khai sáng, cần phải phục tùng họ.
Lúc này Mộc Thanh Lam cũng có vẻ lo lắng, trước đây cô ta cũng muốn lên tiếng nhắc nhở Đường Tuấn, nhưng động tác của Quỷ Thất Sát quá nhanh, cô ta còn chưa có thời gian để lên tiếng.
“Hi hi, có thể chết dưới Bách Quỷ Phiên của tôi coi như cậu cũng chết có ý nghĩa.” Ánh mắt của Quỷ Thất Sát âm u, ông ta vung bách quỷ phiên trong tay. Bầu trời đột nhiên nổi từng đợt gió u ám, âm thanh quỷ khóc sói gào tự dưng vang lên. Từng hồn ma trong màn sương đen chui ra khỏi lá cờ, những hồn ma này mặt xanh nanh vàng, khí tức lạnh lẽo và mạnh mẽ, mỗi tên đều có thực lực của bán bộ Thần Cảnh, âm hồn dày đặc phủ kín bầu trời, trong chớp mắt liền có gần cả trăm tên.
“Hồn ma trong bách quỷ phiên này là những người bị quỷ chủ của môn phái Quỷ giết. Từng người trong số họ đều là Thần Cảnh, sau khi chết, linh hồn bị quỷ chủ giam cầm, nhốt trong bách quỷ phiên, cho tới giờ đúng lúc có chín mươi chín tên. Hôm nay, cộng thêm cậu thì bách quỷ phiên này sẽ danh xứng với thực rồi.”
“Đi, nuốt chửng cậu ta.”
Quỷ Thất Sát cười mỉa, chín mươi chín ác quỷ thét chói tai vang lên và xông về phía Đường Tuấn.
“Mau tránh ra! Bách quỷ đang vận hành, ngay cả thân xác của Thiên Nhân Thần Cảnh đều sẽ bị huỷ hoại.” Vẻ mặt của Mộc Thanh Lam tái nhợt, cô ta vội hét lên.
Đường Tuấn lắc đầu và cười khẩy lên tiếng: “Hôm nay tôi phải vượt qua bách quỷ này!”
Đường Tuấn vừa dứt lời, tinh thần nghiêm nghị, trở nên nghiêm túc vô cùng. Đồng thời thanh âm của Phật và Thiền từ trên người anh phát ra, trong tay anh còn nhuốm máu của Tạ Diễn lúc nãy. Nhưng lúc này, lại trở thành Phật Thích Ca trách trời thương dân, Phật Thích Ca nhuốm máu!