“Tôi chính tội nhân của Đại Diễn Các.”
“Tôi không thể chết, tôi phải báo thù cho anh em của mình.”
Hai mắt Thái Hạo hiện đầy tơ máu, lần cuối nhìn thoáng qua mấy đứa em đang chịu chết vì anh ta để kéo dài thời gian, rồi sau đó anh ta không dám dừng lại, bay thẳng về con đường mà lúc nãy anh ta đến.
Thật quá vô vị mà.
Thiên Tà Tử ngăn đám người Tà Tông đang đuổi theo anh ta, đồng thời song chủy trong tay anh ta bay ra múa vào trong dư ảnh.
Rầm rầm.
Từng cánh tay và đùi từ trên không rơi xuống, chất đống trên mặt đất rừng núi. Các học trò của Đại Diễn Các đều đã chết hết, không còn ai ở lại mà toàn thây cả.
Máu tươi đọng lại thành dòng suối nhỏ màu đỏ ở giữa núi rừng.
Trên mặt Thiên Tà Tử hiện lên một tia cảm giác chưa thỏa mãn, ánh mắt anh ta hơi híp lại, đầu lưỡi liếm một giọt máu tươi rơi trên môi, cười nói: “Trốn thoát được sao?”
Nước mắt lăn dài trên mặt của Thái Hạo, anh ta không quay đầu nhìn lại mà bay hết tốc lực.
“Tôi phải sống mới có thể báo thù cho bọn họ được.”
Trong lòng Thái Hạo rống giận, tốc độ so với lúc nãy đã nhanh hơn rất nhiều. Dù lúc này trong lòng anh ta có không cam lòng cùng hối hận như thế nào cũng vô dụng cả, anh ta biết rõ điều duy nhất có thể làm là sống sót.
“Chỉ với tốc độ này thôi sao? Có thể nhanh hơn chút nữa được không, nếu không thì tôi sắp đuổi kịp mất thôi. Tôi đã giết chết hết đồng môn của cậu, tôi đã chém chúng thành nhiều mảnh rồi.”
Giọng nói như ma quỷ của Thiên Tà Tử truyền đến ở phía sau lưng của Thái Hạo, trong giọng nói của anh ta mang một tia chế giễu và khinh thường.
Trong mắt Thái Hạo hiện lên hận ý sâu sắc, nghiến răng nghiến lợi nói: “Thiên Tà Tử.”
Bởi vì độc đoán nhất thời của mình mà anh ta đã gián tiếp giết chết nhiều đồng môn như thế, anh ta hận chính mình, nhưng anh ta càng hận Thiên Tà Tử hơn. Nhưng dù sao Thái Hạo vẫn không dám dừng lại.
Có vẻ tâm trạng của Thiên Tà Tử rất tốt, giống như mèo trêu đùa một con chuột sắp bị tóm gọn vậy, anh ta chỉ đi theo xa xa ở phía sau lưng của Thái Hạo, cũng không tăng hết tốc lực đuổi kịp để giết chết Thái Hạo.
Thái Hạo cũng rất ý thức được chuyện này, nhưng cách làm này của Thiên Tà Tử lại tương đương với chuyện cho anh ta một cơ hội sống sót. Thái Hạo nhìn thẳng lên con đường phía trước, thầm nói: “Dược Đường, anh đừng khiến tôi thất vọng đó.”
Lúc này, anh ta không còn cách nào khác, chuyện duy nhất anh ta có thể làm là tin vào lời của thầy mình và đi tìm Dược Đường. Mặc dù trong lòng anh ta cũng không nghĩ Dược Đường thật sự có thể ngăn cản được Thiên Tà Tử.
Một giờ sau, cuối cùng bóng dáng một đám người cũng xuất hiện ở trong tầm mắt của anh ta, Đường Tuấn đã ở trong đám người phía trước.
Đường Tuấn và đám người của Thu Linh cũng nhìn thấy toàn thân Thái Hạo bê bết máu, vô cùng chật vật. Các học trò của Độc Cô Cung đều kinh ngạc nhìn Thái Hạo.
“Cứu tôi với.”