Ông ta hỏi: "Dược Đường vẫn ở Tuyệt Phong Lĩnh à?"
Trưởng lão gật đầu nói: "Người của chúng ta truyền tin đến, nói rằng cậu ta đã tiến vào trong cổ động, vẫn chưa trở ra."
Nguyên Thiên Hóa đứng dậy và nói: "Được. Giết cậu ta, mặc sức lấy đi báu vật trong cổ động, cũng coi như là bồi thường rồi."
Nói xong, thân ảnh Nguyên Thiên Hóa dần dần biến mất.
Ở Tuyệt Phong Lĩnh, Nhiêu Kỳ La, Bạch Lương và Đoan Mộc Nhuệ vẫn chưa rời đi, họ đang canh gác bên ngoài Cổ động. Suy nghĩ của bọn họ rất đơn giản, nếu khẳng định Đường Tuấn là kiếm linh thể, bọn họ sẽ không tiếc công sức kết bạn, xây dựng quan hệ tốt với anh.
Vào lúc này, một tia sáng màu xanh từ bên ngoài Tuyệt Phong Lĩnh bắn ra với tốc độ cực nhanh, không hề sợ sẽ gây ra sự tấn công của các con thú Hóa Thần Cảnh trong Tuyệt Phong Lĩnh. Khi ánh sáng xanh đến gần, một khí thế đáng sợ như đè nén trong lòng mọi người.
Sắc mặt Đoan Mộc Nhuệ đột nhiên thay đổi, anh ta trầm giọng nói: "Là Nguyên Thiên Hóa viện chủ của Phi Tinh Viện. Không ngờ ông ấy lại đích thân tới đây."
Bạch Lương nói: "Hạ Nam Phi là tương lai của Phi Tinh Viện. Lần này bị người ta giết, ông ấy chắc hẳn rất tức giận."
Nhiêu Kỳ La nhìn vào vị trí của Cổ động và nói: "Vậy thì chúng ta phải làm gì?"
Đoan Mộc Nhuệ trầm ngâm một hồi, sau đó trầm giọng nói: "Chờ. Nếu kiếm linh thể chết trong tay Nguyên Thiên Hóa, đương nhiên sẽ không cần kết bạn nữa. Nếu anh ta có thể thành công thoát khỏi tay Nguyên Thiên Hóa, vậy chúng ta có thể giúp anh ta cũng không phải là không thể."
Bạch Lương khẽ lắc đầu, nói: "E rằng sẽ rất khó. Tuy rằng kiếm linh thể rất mạnh, có thể sánh ngang với Hóa Thần Cảnh hậu kỳ mà không hề bị đánh bại. Nhưng Nguyên Thiên Hóa thì không phải Hóa Thần Cảnh hậu kỳ bình thường. Ông ấy đã bước nửa bước vào Hợp Thể Cảnh rồi."
Hai người kia nghe vậy cũng không phản bác. Cho dù là kiếm linh thể, muốn giữ mạng sống sót khỏi tay Nguyên Thiên Hóa e là cũng rất khó.
Không bao lâu sau khi mấy người nói xong, ánh sáng xanh đó cũng dừng lại phía trước bọn họ một khoảng không xa, một người đàn ông trung niên dáng người cao lớn, chắp tay sau lưng hiện ra.
“Tham kiến viện chủ.” Đoan Mộc Nhuệ và ba người đồng thời nói một cách cung kính.
Nguyên Thiên Hóa hừ lạnh một tiếng, khiến cho ba người đồng loạt run lên, bên tai vang lên vài thanh âm lạnh như băng: "Các người giỏi lắm, nhìn thấy Nam Phi bị giết mà không ra tay giúp đỡ."
Ba người muốn giải thích, nhưng Nguyên Thiên Hóa lập tức phất tay áo, một cỗ lực lượng cực lớn đập vào ba người, nổ bay bọn họ ra xa mấy chục dặm.
Ba người Đoan Mộc Nhuệ đồng thời phun ra một ngụm máu. Nguyên Thiên Hóa chỉ phất tay áo một cái rất đơn giản đã khiến ba người đều bị thương.
Về vấn đề này, ba người chỉ có thể cười khổ, thậm chí còn lộ ra vẻ kính nể với Nguyên Thiên Hóa, cũng không hề có một chút bất mãn. Ai bảo sức mạnh bọn họ không bằng người ta cơ chứ?
Nguyên Thiên Hóa ngẩng đầu nhìn cổ động như thực như ảo, trong mắt lộ ra vẻ thèm thuồng. Định Thần Châu có lợi ích rất lớn giúp ông ta bước vào Hợp Thể Cảnh.
"Dám giết đệ tử Phi Tinh Viện, hôm nay tôi sẽ bắt cậu phải đền mạng."
Nguyên Thiên Hóa hừ một tiếng. Tay áo choàng đột nhiên phồng lên, cứng như thép. Ông ta vươn hai tay lên trên, cắm vào hư không. Đôi tay của ông ta biến lớn, có kích thước hàng trăm trượng rồi quật mạnh về phía cổ động.