“Là sẻ thông vàng thối thì có! Tên đó mà là bọ ngựa cái mẹ gì, rõ là một thiên nhân mà! Chưa kể chúng ta chỉ có hai người, cho dù có tới mười người đi nữa cũng chả đủ cho tên này giết. Trời ơi, từ lúc nào mà nước Việt Nam sinh ra một con rồng lớn như vậy, đúng là dọa chết người ta mất.” Dương Tuấn hung hăng mắng, lời nói đầy tục tĩu.
“Không ổn rồi. Tên đó chú ý tới chúng ta rồi, chạy mau!” Trong đôi mắt tam giác của Xích Luân lộ ra vẻ hoảng sợ, cảm nhận được luồng sát khí ôn hòa tích chứa trong đôi mắt hoà nhã ấy, trái tim lão như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Con rắn to vạm vỡ với cái thân dài đến ba bốn trượng dưới người lão càng lắc lư đầy bất an và sợ hãi, cái lưỡi dài ngoằn liên tục thụt vào thụt ra. Nếu không phải do Xích Luân dùng thuật cưỡi rắn tài tình để khống chế nó, hẳn là lúc này con rắn to lớn ấy đã bắt đầu chạy trốn lia lịa rồi.
Lời vừa dứt, dường như Xích Luân và Dương Tuấn đều chẳng hề chần chừ bay vọt ra xa cánh rừng. Một kẻ đạp gió mà đi với tốc độ như ánh sáng trên sóng gợn. Kẻ còn lại đang điều khiển con rắn to lớn, người và rắn dính liền, không ngừng vọt đi giữa cánh rừng, thậm chí, tốc độ ấy còn nhanh hơn Dương Tuấn gấp mấy lần.
Ở phía xa, Đường Tuấn phủi tay, hí hửng nhìn vào hai bóng dáng ấy.
“Hai vị thống lĩnh của Huyết Sát, Xích Luân, Dương Tuấn.”
Sau khi trông thấy con rắn to lớn ấy, Đường Tuấn đã lập tức nhận ra thân phận của hai người.
“Nếu đã tới rồi, thì đừng đi chứ.” Cuối cùng, nhìn Tống Hữu Đức dần dần tiêu tan hết khí tức, Đường Tuấn chuyển động cơ thể đuổi theo hai người Xích Luân và Dương Tuấn.
Mặc dù không có phát huy tốc độ phá tan vật cản âm, thế nhưng tốc độ của Đường Tuấn vẫn khiến người khác kinh ngạc, nhanh gấp đôi hai người kia.
Ba bóng dáng, kẻ trước người sau, khoảng cách giữa hai bên không ngừng ngắn lại.
Xích Luân chẳng cần quay đầu lại cũng có thể cảm nhận được luồng khí tức đó đang đến gần. Trên da lão nổi từng cơn gai ốc, trong lòng càng cảm giác rõ được cơn nguy hiểm. Vị đại Vu sư đã sống gần trăm năm quản lý Huyết Sát, trên tay đã nhuốm vô số máu tanh, vào giờ phút này lại cảm thấy tính mạng của mình đang bị đe doạ.
“Dương Tuấn, thời điểm báo ơn của ông tới rồi, ngăn anh ta lại cho tôi, ơn cứu mạng đợt trước sẽ xoá bỏ.” Xích Luân quay đầu, hét to với Dương Tuấn đang ở sau lưng cách đó không xa.
Dương Tuấn sửng sốt, do dự một lát mới đáp: “Được.”
Vừa dứt lời, Dương Tuấn lập tức dừng lại.
‘Khà khà. Có Dương Tuấn cản lại, cái mạng già này của ta coi như đã giữ được. Dương Tuấn đúng là ngu xuẩn, vào lúc này mà tỏ ra ích kỷ cũng là chuyện thường tình không sai, lại còn định báo ơn thật.’ Xích Luân thở phào trong lòng, dùng tốc độ nhanh hơn để chạy.
“Cút mau!” Thấy Dương Tuấn cản giữa đường, Đường Tuấn giơ tay, chân khí vô hình tuôn trào mãnh liệt.