Nay anh đã tu luyện thành Nguyên Anh, nhả ra anh khí có thể ôn dưỡng binh khí.
Lôi Hỏa Trâm là bảo khi Bán Bộ Hóa Thần đã chế tạo, được coi là vô cùng lớn mạnh rồi. Nhưng trong mắt Đường Tuấn cũng chỉ có vậy. Với anh, Lôi Hỏa Trâm không cần thiết.
Anh khí có thể ôn dưỡng binh khí, nhưng cấp bậc anh khí của anh quá cao, những binh khí bình thường hoàn toàn không chịu đựng được.
Ý nghĩ anh dao động, Lưỡng Giới Bi lại xuất hiện trước mặt anh. Nay Lưỡng Giới Bi đã hoàn chỉnh hơn rất nhiều. Bởi vì địa mạch Hoàng Long nên đã sinh ra trí tuệ tâm linh, nó vừa xuất hiện đã bày tỏ thiện ý và thân thiết với Đường Tuấn.
“Có lẽ tôi có thể dùng bia này làm căn cứ để tạo ra thần binh cho chính mình.” Đường Tuấn nhìn Lưỡng Giới Bi, trong lòng dần dần có ý nghĩ.
Vật liệu của Lưỡng Giới Bi rõ ràng không bình thường, trận này được anh thu vào trong Tử phủ, khi bị anh khí tấn công cũng không bị tổn hại.
“Thời gian hoàn chỉnh Lưỡng Giới Bi chỉ mới có hai quy luật hoàn chỉnh, dù có như vậy vẫn có thể trấn áp lưỡng giới. Nếu tôi in toàn bộ chín mươi chín quy luật lên bia thì bia này sẽ đạt đến mức độ nào?” Đôi mắt Đường Tuấn càng thêm sáng rực.
Đến lúc đó, có lẽ không thể gọi là Lưỡng Giới Bi nữa.
“Nếu đã như vậy, bia nay nên có cái tên thuộc về mình.”
Đường Tuấn suy nghĩ, nói: “Vậy thì gọi là Bia vạn giới.”
Bia vạn giới.
Lưỡng Giới Bi có được tên mới bỗng trở nên run run như thể cảm thấy vô cùng vui sướng vì điều này.
Trong Thần Đình trời quang mây tạnh, các loài thú lạ đang phi nước đại, khắp nơi đều khác biệt rõ ràng. Lương Thiên Lam bay qua từng ngọn núi, cuối cùng bà ta bay vào trong ngọn núi đang có ngọn lửa cháy quanh.
Các đệ tử xung quanh thấy vậy, vội cung kính nói: “Lương trưởng lão.”
Lương Thiên Lam không trả lời, bà ta trở về cung điện trên đỉnh Hỏa Diễm với vẻ mặt u ám.
Phụt một tiếng, có một ngọn lửa đang đốt cháy hư không trong lòng bàn tay của bà ta.
“Mình phải giết cái tên đó. Một cảnh giới Nguyên Anh bé xíu lại dám kiêu ngạo trước mặt mình.” Lương Thiên Lam nhỏ giọng gáo thét.
Soạt.
Một bóng người mặc áo dài đen toàn thân xuất hiện trong cung điện, lặng lẽ nhìn Lương Thiên Lam.
Lương Thiên Lam trút giận trong chốc lát, rồi mới nhìn người mặc áo dài đen nói: “Cậu sắp xếp xong chưa?”
Khuôn mặt của người mặc áo dài đen bị bóng tối bao trùm, nhìn không rõ ràng, dùng một giọng nói không phân biệt được là nam hay nữ: “Đã sắp xếp xong. Chỉ cần mảnh vụn Lôi Chùy được khơi ra thì đến lúc đó Lôi Trì sẽ hỗn loạn, nói không chừng ngay cả Lam thiên sứ cũng phải phân tinh thần ra trấn áp. Chúng ta sẽ nhân cơ hội này hành động.”
Lương Thiên Lam cười nói: “Như vậy là tốt nhất. Cái thằng nhãi chỉ đó là mồi nhử. Sao Diệt Thần lại giao chuyện lớn cho thằng ranh đó được?”
Người mặc áo dài đen nói: “Cho dù anh ta có thể sống lại trong hơi thở của Lôi Chùy, cũng sẽ bị thống lĩnh, trưởng lão Thần Đình đuổi đến bất cứ lúc nào, thậm chí là Lam thiên sứ sẽ giết cho hồn bay phách lạc.”
Lương Thiên Lam đằng đằng sát khí nói: “Đương nhiên là tôi biết, chỉ tiếc không thể tự tay giết chết cái tên đó. Chỉ cần lấy được thứ kia rồi trở về Diệt Thần, còn ai dám nói tôi không bằng Tạ Cẩm Tú.”
Ngày hôm sau, chuyện nguyên khí địa mạch Khôi Điện bị mất lan truyền ra ngoài. Hồng Hữu Châu đích thân điều tra chuyện này, công việc dạy học sẽ do đệ tử của Hồng Hữu Châu tạm thay thế.