Dạ Bạch Ý cũng không trả lời, ngược lại nói: “Trước tiên cậu hãy nhỏ một giọt máu lên trên Địa Nguyên châu, chúng ta kiểm tra trình độ tinh khiết trong dòng máu của cậu một chút.”
Đường Tuấn liếc mắt nhìn Dạ Bạch Ý một cái, trích một giọt máu nhỏ lên bề mặt Địa Nguyên châu. Lập tức, Địa Nguyên châu vốn dĩ đang nhạt màu lại phát sáng rực rỡ.
Dạ Bạch Ý và Lộ Thừa Phùng khẩn trương nhìn chằm chằm Địa Nguyên châu, trong mắt họ không giấu nổi vẻ chờ mong vô hạn.
Năm sáu phút sau, ánh sáng trên Địa Nguyên châu dần dần yếu đi, cuối cùng lại biến mất không thấy đâu nữa.
“Chuyện này.” Dạ Bạch Ý và Lộ Thừa Phùng đều vô cùng kinh ngạc, nỗi thất vọng tràn khắp đáy mắt hai người họ.
“Không hề có dấu vết của dòng máu thần thánh.” Dạ Bạch Ý cười khổ, nụ cười kia tràn đầy bất đắc dĩ và mất mát.
Cơ thể Lộ Thừa Phùng run rẩy, gần như muốn ngã xuống ngay lập tức.
“Cha, dòng máu thần thánh là gì?” Lộ Nguyên Quân truy hỏi.
Lộ Thừa Phùng liếc mắt nhìn Đường Tuấn, từ từ nói: “Dòng máu thần thánh chính là dòng máu mạnh nhất ở Trái Đất, chỉ có người Trái Đất mang dòng máu thần thánh chân chính mới có thể khống chế món bảo vật Địa Nguyên châu kia. Trước đây Thiên Mang tinh chúng ta chính là bộ đội tiên phong của Trái Đất, từng cùng các cường giả của Đại Thế Giới ở trung tâm Ngân Hà chiến đấu. Sau khi Trái Đất bị phong ấn, Thiên Mang tinh của chúng ta cũng chỉ có thể co đầu rút cổ ở chỗ này.”
“Vốn dĩ tôi cho rằng cậu có thể đến được Thiên Mang tinh, thì ít nhất cũng sẽ sở hữu một chút dòng máu thần thánh, không ngờ rằng ngay cả một chút cũng không có.”
Lộ Nguyên Quân thấp giọng nói: “Cha, dòng máu thần thánh thật sự quan trọng đến như vậy sao? Con cảm thấy anh ta thật sự rất mạnh mẽ.”
Lộ Thừa Phùng lắc đầu, nói: “Đương nhiên quan trọng. Trước kia Địa Nguyên châu chính là bảo vật dùng để đo lường độ tinh khiết trong dòng máu thần thánh của người Trái Đất, huyết mạch càng tinh khiết thì tài năng càng cao. Có thể dễ dàng đột phá Nguyên Anh, Hóa Thần, thậm chí càng về sau càng dễ đột phá được cảnh giới. Bây giờ tuy cậu ta rất lớn mạnh, nhưng nếu đem ra so sánh với cái đám kiêu ngạo mắt để trên đầu của Đại Thế Giới ở trung tâm Ngân Hà thì chẳng là gì cả. Hơn nữa không có dòng máu thần thánh cũng không thể nào lãnh đạo Trái Đất.”
“Có lẽ đây chính là ý trời.”
Lộ Thừa Phùng ngẩng đầu, thở dài.
Lộ Nguyên Quân khẽ giật mình, bỗng nhiên có chút thấu hiểu và thông cảm đối với Đường Tuấn. Anh ta cũng bởi vì dòng máu không đủ thuần tịnh, nên không được xem là hươu lửa đen chân chính, cũng vì chuyện này mà rất nhiều người cho rằng anh ta không xứng làm chủ nhân của Vạn Yêu Chi Sâm.
“Tôi không tin cái gọi là ý trời đó. Tôi chỉ tin tưởng bản thân mình.” Âm thanh kiên định của Đường Tuấn vang lên rõ ràng trong không khí trầm mặc đến khó thở.
“Tôi tới tìm mọi người, không phải là vì Địa Nguyên châu hay bất kỳ bảo vật gì ở đây cả, tôi chỉ muốn tìm cách rời khỏi Thiên Mang tinh thôi. Cho dù là dòng máu thần thánh gì đó tôi cũng không quan tâm. Trái Đất có thể phục hưng được hay không, không phải hoàn toàn dựa và dòng máu thần thánh gì đó!”
Dạ Bạch Ý và Lộ Thừa Phùng khẽ giật mình, sau đó bất chợt lắc đầu, nói: "Cậu vẫn còn quá ngây thơ. Chờ đến khi cậu nhìn thấy cái đám kiêu ngạo cuồng vọng kia của Đại Thế Giới ở trung tâm Ngân Hà thì cậu sẽ biết được tầm quan trọng của dòng máu thần thánh. Ngay từ khi sinh ra bọn họ đã là Nguyên Anh, Hóa Thần, Tiên Thiên, cậu làm sao đấu lại họ chứ.”
“Hazzzz, nếu cậu đã không có dòng máu thần thánh, vậy nói mấy chuyện này cũng không có lợi ích gì. Nhưng mà nếu như cậu muốn rời khỏi Thiên Mang tinh của chúng tôi, thì chúng tôi có thể giúp cậu. Hai ngày nữa, chúng tôi sẽ lợi dụng thủy triều đêm của trời đất để mở ra truyền tống trận, cậu hãy quay lại.”