Dương Lộc lúc này hoàn toàn không nghe lọt tai lời nói của Tổ trưởng Lãnh nữa, trong đầu cô bé không ngừng lặp đi lặp lại mấy chữ “Anh ấy đến, anh ấy thực sự đến vì mình.”
Mà ở nơi cách Dương Lộc không xa, vài chàng trai, cô gái mặc trên mình quần áo hàng hiệu đang ngồi trên ghế, trên bàn còn có ấm trà đã được pha sẵn. Nếu so sánh cách đối xử mà Dương Lộc đang phải chịu với bọn họ, đúng thật là người ở trên trời người ở dưới đất.
“Mẹ nó. Con điên Dương Lộc này dám lấy bút đâm tao.” Trong số mấy người đó, một cậu trai khoảng chừng hai ba, hai bốn tuổi oán hận nhìn Dương Lộc, thốt ra những lời oán hận. Bàn tay cậu ta vẫn đang quấn băng gạc, vừa rồi Dương Lộc cầm cây bút bi đâm lên tay của cậu ta, làm chảy cả máu.
“Cậu Liên, cái con Dương Lộc này ngoại trừ có chút xinh đẹp ra, gia đình không có bối cảnh gì. Đợi chút người nhà cô ta đến đây, đến lúc đó còn không phải cứ tùy ý cậu đưa ra điều kiện sao. He he, nghe nói nhà cô ta nghèo rớt mồng tơi ra, đến lúc đó cho dù cậu Liên bắt người nhà cô ta đưa cô ta lên giường cậu, sợ là họ cũng sẽ đồng ý luôn ấy chứ.” Người bên cạnh cậu trai nói. Người này có thân hình gầy gò, nhìn dáng vẻ lại rất gian xảo.
Cậu trai được gọi là “cậu Liên” nghe thấy vậy, trong mắt lộ ra ánh sáng âm u tàn nhẫn, nói: “Đúng vậy. Lần này nếu không để cô ta trả cái giá đau đớn, ông đây không mang họ Liên.”
Ánh mắt cậu ta lướt qua những đường cong quyến rũ trên cơ thể Dương Lộc, rồi lại le lưỡi liếm môi.
“Cậu Liên, có phải chúng ta quá đáng quá không. Dù sao chuyện này cũng là do chúng ta sai trước. Lỡ như phía trường học truy cứu, chúng ta cũng không thể nói rõ được.” Một cô gái không nhịn được nói.
“Ối trời! Cô Tần, cô sợ gì chứ! Cho dù là phía trường có truy cứu, cũng có cậu Liên đây chống đỡ cho chúng ta.” Một cô gái trang điểm đậm nói.
Cô gái này tên Thái Thanh Tú, là bạn học của Dương Lộc mà trước đây Đường Tuấn gặp được ở Nhà hàng Hoa Ngọc Châu.
“Không sai.” Cậu con trai hèn hạ vừa bày mưu tính kế cho Cậu Liên lúc nãy đắc ý nói: “Cậu Liên bây giờ rất ghê gớm đó. Cha của cậu ấy vừa nhận được một mối làm ăn lớn hợp tác với Tập đoàn Nam Nhật, phụ trách bộ phận hỗ trợ kinh doanh tiêu thụ của hai loại thuốc mới là Thuốc Thông Thần và Bột Tuyết Cơ. Lãnh đạo của trường cũng biết chuyện này, cho nên vốn chẳng dám động đến chúng ta đâu.”
Cậu Liên cũng lộ ra vẻ mặt đắc ý, ánh mắt nhìn về phía Dương Lộc lại càng trần trụi.
Lúc Đường Tuấn đi vào phòng bảo vệ, vừa hay nhìn thấy cảnh này. Một đám trai gái trẻ tuổi to nhỏ nói chuyện với nhau, thỉnh thoảng ánh mắt nhìn về phía Dương Lộc cách đó không xa, mà Tổ trưởng Lãnh lại đang ngồi xử lý hồ sơ, một mình Dương Lộc đứng ở đó, đến cả chỗ ngồi cũng không có.
Đường Tuấn vừa đi vào, Thái Thanh Tú lập tức kinh ngạc hô lên: “Là anh ta.”
“Chuyện gì? Thanh Tú, cậu quen người này à?” Cậu Liên chau mày.
Thái Thanh Tú nhanh chóng nói lại chuyện gặp Đường Tuấn và Dương Lộc ăn cơm ở Nhà hàng Hoa Ngọc Châu, đương nhiên có một số chuyện làm cho cô ta mất mặt đã bị cô ta nói qua loa vài câu lướt đi. Ví dụ như Đường Tuấn giữ trong tay tấm thẻ hội viên cấp cao nhất, hay tiện tay gọi cho Lê Chí Hùng. Những chuyện này, Thái Thanh Tú đều không nói.
“Hứ! Có thể ăn cơm ở Nhà hàng Hoa Ngọc Châu, xem ra cũng có chút tiền.” Cậu Liên cười lạnh, búng búng tay, nói: “Nhưng mà điều này cũng chẳng đáng gì. Xem dáng vẻ anh ta như vậy, cùng lắm thì là một lãnh đạo cấp cao, nhưng không gây ra được sóng to gió lớn gì được. Đợi Thuốc Thần Thông và Bột Tuyết Cơ bắt đầu bán ra, tài sản của nhà tôi phút chốc có thể mua được Nhà hàng Hoa Ngọc Châu đó, cho dù là Lê Chí Hùng cũng không dám