“Trong một ngày, ông đây kiếm tiền nhiều hơn cậu cả đời, vậy mà lại dám nói tôi không xứng nói đến thuốc Trung y.”
“Cậu không cho chúng tôi bàn luận, tôi càng muốn bàn đấy, thứ rác rưởi mê tín thời phong kiến như y học cổ truyền lẽ ra phải bị thời đại loại bỏ từ lâu rồi."
Lúc này, người đàn ông trung niên lớn tiếng ban đầu lại im lặng không nói gì, mục đích của ông ta đã đạt được. Bây giờ Đường Tuấn đã trở thành mục tiêu chỉ trích của tất cả mọi người, liệu anh có thể bước ra khỏi cánh cửa này một cách an toàn không lại là hai chuyện khác nhau và ông ta cũng không cần phải ra tay. Ông ta lắc đầu khinh thường nhìn về phía Đường Tuấn, ông ta đã gặp qua rất nhiều người trẻ tuổi như Đường Tuấn, kiểu người này bình thường luôn giả bộ kiêu căng ngạo mạn để thu hút sự chú ý của người khác, nhưng bởi vì không biết cúi đầu nên đã làm mất lòng rất nhiều người, cuối cùng lặng lẽ biến mất ở một góc xó xỉnh nào đó.
Đối mặt với những lời chỉ trích và sỉ nhục từ đám đông, Đường Tuấn vẫn không có hành động gì, đứng thẳng người và cười nhẹ: “Các ông cho rằng các ông kiểm soát được tiền bạc là sẽ kiểm soát được sự sống chết tương lai của người khác, nhưng ngay cả lọt vào được trong mắt tôi các ông cũng không có tư cách gì.Nếu tôi muốn thì chỉ cần một cây ngân châm cũng có thể quyết định được sự sống chết của các ông đấy!”
Đe doạ! Một sự đe doạ trắng trợn!
Những thành viên cấp cao thường ngày đều sống trong nhung lụa này đã lập tức đứng lên, ánh mắt tức giận nhìn Đường Tuấn nói: “Quyết định được sự sống chết của chúng tôi? Chỉ dựa vào cậu cũng xứng sao! Ông đây chỉ cần tốn chút tiền đã có thể khiến cho cậu chết hàng trăm lần rồi!"
Đường Tuấn lắc đầu nhìn Lý Quang Huy vẫn đang ngồi yên trên ghế. Rõ ràng sau khi biết anh là một người xuất thân từ y học cổ truyền, lại để cho cấp dưới của mình sỉ nhục y học cổ truyền trước mặt anh như vậy, nếu nói là không có sự chấp thuận ngầm của Lý Quang Huy, anh còn lâu mới tin. Thậm chí anh còn nghi ngờ rằng đây là cái bẫy mà Lý Quang Huy cố tình sắp đặt cho anh, mục đích chắc hẳn là để cảnh cáo anh nhỉ.
Chính vì biết những điều đó nên Đường Tuấn không thể không đứng ra đối mặt, thậm chí còn thốt ra những lời lẽ ngông cuồng, đe dọa sự sống chết của người khác. Y học cổ truyền là gốc rễ của anh và nhà họ Đường, sao có thể để cho y học cổ truyền bị người khác sỉ nhục như vậy chứ!
Lão Bạch lúc này cũng đứng dậy, hai tay chắp sau lưng vẻ mặt kinh thường nhìn Đường Tuấn nói: “Lão già này đứng ở đây, tôi muốn xem cậu làm sao có thể dùng một cây ngân châm để quyết định được sự sống chết của tôi.”
Vừa nói xong ông ta vừa đi về phía Đường Tuấn, gằn từng chữ: “Có một số việc không được nói bừa, nhưng nếu đã nói ra rồi thì sẽ phải trả giá!”
Khí thế trên người ông ta phát ra càng ngày càng mạnh, một số lãnh đạo cấp cao của Tập đoàn Thịnh Thiên ở xung quanh buộc phải lui về phía sau. Từ lâu bọn họ đã nghe nói ông lão bên cạnh Lý Quang Huy không phải người bình thường, hôm nay bọn họ cuối cùng cũng có thể nhân cơ hội này nhìn một chút.
Lý Ngọc Mai đứng bên cạnh vẻ mặt đã tái đi không ít, cô ta gần như thiếu chút nữa đã chạy lên trước mặt Đường Tuấn mà chửi mắng anh rồi. Anh không thể nào nhẫn nhịn được một chút sao, cho dù anh là cao thủ nội công, nhưng lão Bạch là người như nào, ông ta còn thiếu một bước nữa là có thể trở thành cao thủ cảnh giới Chân Khí trong truyền thuyết đấy, một trăm người như anh cũng không đủ cho người ta đánh. Chẳng lẽ anh còn có thể lợi hại hơn lão Bạch sao?
Chỉ có vẻ mặt của Đường Tuấn vẫn như cũ, cỗ khí thế bức ép mọi người lui ra ngoài dường như chỉ là gió xuân, không có ảnh hưởng gì đối với anh cả.