Đặc biệt là Nguyên Nhật, sự mỉa mai trong mắt cậu ta lại càng không che giấu chút nào. Những gì cậu ta nói vừa rồi là cố ý chế giễu, nhưng anh chàng này vậy mà lại tưởng thật. Một tên Cảnh Giới Hóa Thần lại thực sự muốn bay trong phạm vi Độc Cô Cung.
“Anh Dược.”
Ngay lúc Mộ Thanh đang định thuyết phục anh, ai ngờ cô còn chưa kịp nói xong đã cảm thấy bàn tay mình bị nắm lấy, thân thể nhẹ đi, cả người bay lên trên.
Đường Tuấn kéo cô bay lên.
Mộ Thanh sửng sốt, khuôn mặt xinh đẹp lập tức đỏ bừng thành màu trái táo.
Đường Tuấn nắm lấy tay cô ấy. Một cảm giác vô cùng ấm áp chưa từng có từ lòng bàn tay anh truyền đến, cảm giác đó có ma lực kỳ lạ khiến cả cánh tay cô ấy dường như đông cứng lại, tim đập loạn xạ.
Thậm chí cô ấy còn quên mất mình có thể bay, tùy ý để Đường Tuấn kéo cô ấy bay lên.
Nguyên Nhật và những người khác ở dưới nhìn lên, ánh mắt đầy vẻ không tin, miệng há to. Người này vậy mà thực sự có thể bay.
Lúc này, ở một đảo nhỏ trong cung điện. Nguyên Vĩnh Phát nhìn Đường Sương và Mộ Thanh bay lên, sắc mặt anh ta vô cùng khó coi. Đặc biệt là khi nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng của Mộ Thanh, anh ta tức giận đến nỗi pháp lực gần như bắn ra, trong lòng rất muốn giết người
“Con khốn.” Nguyên Vĩnh Phát hung ác nói.
Anh ta nhìn chằm chằm Đường Tuấn, trong mắt dần dần hiện lên sát ý. So với Mộ Thanh, anh ta càng ghét Đường Tuấn hơn.
“Chỉ là một tên Cảnh Giới Hóa Thần mà thôi, lại có thể vọng tưởng trở thành trưởng lão sảnh trong của Độc Cô Cung thần bí. Tao sẽ để cho mày biết trèo cao thì té đau như thế nào, để cho mày nhớ thật kỹ, rồi sau đó tuyệt vọng rời đi.” Đôi mắt của Nguyên Vĩnh Phát nheo lại.
Đường Tuấn đột nhiên ngẩng đầu nhìn, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Nguyên Vĩnh Phát.
Mộ Thanh cũng nhìn thấy Nguyên Vĩnh Phát, đôi mắt sáng ngời hiện lên vẻ lo lắng. Trong lòng cô ấy chợt căng thẳng, có chút lo lắng cho Đường Tuấn.
“Có phải mình liên lụy đến anh Dược rồi không. Mặc dù anh ấy có y thuật xuất sắc, nhưng về phương diện cảnh giới tu luyện thì kém hơn Nguyên Vĩnh Phát rất nhiều. Mình sợ anh ta sẽ nhắm vào anh ấy.” Mộ Thanh không khỏi suy nghĩ.
Trong lòng cô ấy chợt thấy hối hận.
Mãi cho đến khi Đường Tuấn đưa cô xuống mặt đất, Mộ Thanh mới hồi phục. Cô ấy nhanh chóng che giấu sự kỳ lạ trong lòng, nhẹ giọng nói: “Anh Tuấn, trước tiên tôi thu xếp chỗ ở cho anh. Khoảng hai ngày nữa sẽ tiến hành việc khảo hạch trưởng lão sảnh trong.”
Đường Tuấn gật đầu.
Mộ Thanh đưa Đường Tuấn đến một dãy phòng Độc Cô Cung Đặc biệt dành cho khách bên ngoài, khi cô ấy hỏi đệ tử còn phòng không, nữ đệ tử nói: “Chị Mộ Thanh đến không đúng lúc rồi, căn phòng cuối cùng vừa được sắp xếp xong.”
Vẻ mặt của Mộ Thanh trở nên lạnh lùng, cô ấy nói: “Làm sao có thể, Độc Cô Cung chúng ta đủ sức chứa mấy nghìn người. Từ khi bắt đầu thành lập cho đến này còn chưa đầy thành viên, Nguyên Lệ, cô cho rằng tôi dễ lừa gạt à?”
Lại là một người nữa nhà họ Nguyên.
Trong lòng Đường Tuấn hơi động.