“Mạc sư huynh, lời vừa nãy anh nói có ý gì?” Giữa sân, bỗng nhiên có người đứng ra hỏi.
Mạc Lăng Thiên cười nói: “Đại hội hôm nay, là vị thống lĩnh thành Man Thú đích thân sắp xếp, từ trước đến giờ ông ấy chưa nhận đồ đệ, chắc là muốn xem thử có ai xứng đáng kế thừa hay không.”
m thanh vừa dứt, đám người đang đứng ở sân bỗng xôn xao.
“Có nghĩa là những người ở đây hôm nay, có thể trở thành đệ tử thân truyền của bị thống lĩnh kia?” Đỗ Ca Ngọc kích động hỏi.
“Có thể trở thành đệ tử của vị thống lĩnh phương Tây mạnh mẽ nhất.” Giong A La Nạp run nhè nhẹ.
Trong nháy mắt, hô hấp của tất cả mọi người trong sân đều trở nên dồn dập. Bọn họ đều từng nghe nói những sự tích liên quan đến vị thủ lĩnh phương Tây này. Trấn giữ thành Man Thú gần trăm năm, dẫn người ngăn lại thú triều mấy chục lần, thực lực vô cùng mạnh mẽ, thậm chí còn được ca ngợi là người đứng đầu dưới thần. Nếu có thể trở thành đệ tử của vị thống lĩnh này, chắc chắn là cơ duyên vô cùng to lớn.
Lúc này, chẳng còn ai quan tâm Đường Tuấn như thế nào nữa. Tất cả mọi người đều im lặng chờ đợi, chuẩn bị chờ vị thống lĩnh kia đến, cố gắng biểu hiện mặt tốt nhất của mình ra ngoài.
Bên cạnh bảng Sơn Hà, Bạch Thụy Dụ hỏi Đường Tuấn: “Cậu không muốn trở thành đệ tử của vị thống lĩnh kia à?”
Trong mắt anh ta lộ rõ vẻ tò mò. Tất cả mọi người đều đang chuẩn bị, chỉ có Đường Tuấn vẫn đang thờ ơ, giống như căn bản không để mối cơ duyên này ở trong lòng.
Đường Tuấn trả lời: “Tôi có sự phụ rồi.”
Bên trong Thái Sơn, anh đã bái đạo sĩ Trung Thanh làm sư phụ. Dù cho đối phương cũng không dạy anh được bao nhiêu, nhưng cơ duyên ở Thái Sơn là thật, bằng không anh muốn ngưng tụ chín mươi chín Đạo Thần văn không biết phải làm thế nào.
Hơn nữa trong lòng Đường Tuấn cũng không cho rằng vị thống lĩnh kia có thể dạy cho mình cái gì? Chín mươi chín Đạo Thần văn, đừng nói ở thế giới hoang dã, kể cả ở các vũ trụ lớn trong tinh hà, hẳn là cũng không có được mấy cái.
Bạch Thụy Dụ hỏi: “Con đường tu hành, chưa từng có sư phụ cố định. Cậu bái thêm một sư phụ, tôi tin rằng người thấy kia cũng không trách cậu đâu.”
Anh ta thật sự rất thích cái tính cách này của Đường Tuấn. Mặc dù thiên phú không quá tốt, nhưng đạt đến cảnh giới này rồi, Bạch Thụy Dụ lại càng coi trọng tâm tính người hơn.
Đường Tuấn lắc đầu, đáp: “Tôi có đường đi của chính mình.”
Bạch Thụy Dụ khẽ giật mình, nói: “Xem như tôi nhiều chuyện rồi đi.”
Ánh mắt Bạch Thụy Dụ bỗng nhiên nhìn xa xăm phía bên ngoài thành Man Thú, chậm rãi đứng dậy, nói: “Tôi đi xử lý chút chuyện bên ngoài.”