Mộ Xuân Nhu nhìn anh ta một cái, trong lòng rất nhanh đưa ra đánh giá: “Tiểu tử một thân nghèo phèn, không có gì để vớt.”
Nhưng cô ta vẫn nói: “Nơi này ai không muốn gặp chị họ Mộ Thanh của tôi, nếu anh muốn gặp thì ngoan ngoãn xếp hàng đi.”
“Đúng vậy. Anh cũng không phải Ngô Tiềm công tử, dựa vào cái gì không xếp hàng.”
Một nhóm người cũng hét lên.
Người đàn ông trẻ tuổi bình tĩnh nói: “Cô hãy nói với Mộ Thanh, tôi là Dược Đường.”
Người tới chính là Đường Tuấn, chỉ là bây giờ anh lại huyễn hóa thành Dược Đường.
Mộ Xuân Nhu gay gắt nói: “Tôi mặc kệ anh là Dược Đường hay Hải Đường gì, muốn gặp chị họ Mộ Thanh thì ngoan ngoãn xếp hàng cho tôi, đừng nghĩ muốn làm đặc thù.”
Một bàn tay của cô ta giơ lên, trên cổ tay có một chiếc vòng tay bạch ngọc nở rộ ra một luồng ánh sáng, đánh về phía Đường Tuấn.
Mộ Xuân Nhu tu vi bất quá là cảnh giới Hợp Thể sơ kỳ, nhưng giờ phút này luồng ánh sáng này lại đủ để đả thương đến tu sĩ Động Hư Cảnh. Hiển nhiên vòng tay là một món bảo vật không tồi.
“Hử?”
Đường Tuấn nhướng mày, thân hình nhoáng lên một cái, tránh thoát một kích này, lưu lại mấy tàn ảnh.
Những người này dù sao cũng là người thân của Mộ Thanh, anh thật sự không muốn ra tay với bọn họ.
“Chị Xuân Nhu, người nọ lẻn vào trong nhà rồi.”
Một người nhà họ Mộ khác, Mộ Tùy Vân vội vàng hô lên.
Mộ Xuân Nhu dậm chân, tức giận nói: “Chị nhìn thấy. Em ở bên ngoài nhìn bọn họ xếp hàng, bây giờ chị đi vào, tuyệt đối không thể để cho anh ta nhìn thấy chị họ Mộ Thanh.”
Nói xong, thân hình Mộ Xuân Nhu khẽ động, vội vàng vọt vào nhà họ Mộ, muốn ngăn cản cái tên vô pháp vô thiên kia.
Không gian bên trong nhà họ Mộ thật lớn, bên cạnh một tòa Bình Hồ có diện tích gần ngàn thước, Mộ Thanh đang ngồi ở trong đình đọc một quyển sách y.
Một cỗ khí tức siêu phàm từ trên người cô ấy trong lúc vô tình tản mát ra, biểu hiện ra tu vi ngày càng cường đại của cô ấy, chỉ sợ cách cảnh giới Thần Quân chỉ có một bước không xa.
Mà cách Bình Hồ không xa, Mộ Dương Quan đang mang theo vị Ngô Tiềm công tử kia nhìn Mộ Thanh từ xa.
“Ngô Tiềm công tử, đó chính là chị họ Mộ Thanh.”
Trong lời nói Mộ Dương Quan có kính trọng, cũng có sợ hãi.
Ngoại giới đều nói nhà họ Mộ hiện giờ là dựa vào Mộ Thanh một mình chống đỡ, cái này quả thực không có sai.
Nhưng nhà họ Mộ lớn như vậy, lại cần dựa vào một cô gái mới có thể sừng sững ở vực Thương Lãng, thật sự làm cho Mộ Dương Quan vì phận nam nhi mà có chút xấu hổ, tức giận.
Người nhà họ Mộ như anh ta không ít, bọn họ muốn đem Mộ Thanh gả ra ngoài, hoặc là nói là bán đi, đổi lấy bảo vật đủ để cho nhà họ Mộ cường đại hẳn lên.
Như vậy nhà họ Mộ cũng không cần dựa vào Mộ Thanh.
Mộ Dương Quan trầm giọng nói: “Tôi đã mang anh tới nơi này, còn lại anh tự mình xem.”