“Mình vẫn luôn nói Y học Cổ truyền không bằng Y học Hiện đại, không có cách nào chữa bệnh ung thư, thì ra chẳng qua là do kiến thức của mình không đủ, y thuật không đến đâu mà thôi. Năm đó, cho dù mẹ mình có được đưa đến bệnh viện trước thời hạn nửa năm, dùng phương pháp Y học Hiện đại chữa trị, cho dù có thể chữa được thì chỉ sợ cũng phải chịu rất nhiều đau đớn.” Trong lòng Hạ Văn Thanh không kìm được mà nghĩ tới những điều này.
Anh ta đi theo thầy Smith học y nhiều năm như vậy, đã gặp qua không ít người mắc bệnh ung thư, người nào mà không phải chịu đựng đau đớn cơ chứ. Bất kể là vật lý trị liệu hay là liệu pháp hóa trị cũng sẽ tạo thành gánh nặng cùng đau đớn rất lớn đối với thân thể người bệnh, sao có thể hữu hiệu và nhẹ nhàng giống như cách kia của Đường Tuấn.
Đường Tuấn thấy Hạ Văn Thanh lộ ra vẻ mặt hiểu rõ, lúc này mới thu hồi chân khí, rút kim châm bạc ra.
Hạ Văn Thanh chỉ cảm thấy hơi lạnh trong cơ thể mình mất dần đi, tế bào cùng huyết dịch tựa như mới được sinh ra, khiến cậu ta có loại cảm giác vừa dạo qua trước “quỷ môn quan” một lần.
“Thế nào?” Đường Tuấn nhìn Hạ Văn Thanh còn đang khiếp sợ, thuận miệng hỏi.
“Văn Thanh, cậu cảm thấy thế nào?” Lúc này Smith cũng đứng dậy quan tâm hỏi. . Đam Mỹ Trọng Sinh
“Đường Tuấn, rốt cuộc anh đã làm gì Văn Thanh? Y học cổ truyền là dùng để cứu người, không phải là thủ đoạn dùng để hại người!” Vương Tấn Lợi thấy Hạ Văn Thanh cứ si ngốc đứng ở đó, không nhịn được mà quát lên.
Đường Tuấn lạnh lùng nhìn Vương Tấn Lợi một cái, nói: “Không hiểu thì câm miệng! Con mắt nào của anh nhìn thấy tôi hại người?”
Vương Tấn Lợi bị những lời này chặn họng, anh ta không thể làm gì khác hơn là hỏi Hạ Văn Thanh: “Văn Thanh, vừa rồi tên họ Đường này làm gì với cậu? Cậu cứ việc nói ra, nhà họ Vương tôi sẽ ra mặt cho cậu.”
Vương Tấn Lợi cười lạnh. Chỉ cần từ trong miệng Hạ Văn Thanh nói ra một câu bất lợi đối với Đường Tuấn, Vương Tấn Lợi sẽ lập tức làm khó dễ, đuổi đoàn người Đường Tuấn ra khỏi Câu lạc bộ Thiên Thanh.
Hạ Văn Thanh nặng nề thở hắt một hơi, trên mặt cậu ta lộ ra biểu cảm bi thương và khổ sở, nói: “Là nhìn nhận của tôi còn thiển cận, tôi xin lỗi vì vừa rồi đã xúc phạm anh. Anh không nói dối, anh thật sự có năng lực chữa trị bệnh ung thư.”
Nụ cười nhạt trên mặt Vương Tấn Lợi đột nhiên cứng đờ, tựa như bị người khác tàn nhẫn tát một bạt tai.
Mà trên mặt đám người Diệp Quang và Thẩm Dũng lại lộ ra biểu cảm nhẹ nhõm.
Vương Trọng Khang ngồi ở một bên thì thở dài một hơi, cả người ông cụ dường như già đi mấy tuổi.
“Anh ta thật sự có thể chữa trị bệnh ung thư?” Vương Tấn Lợi lộ ra vẻ mặt không dám tin, tự mình lẩm bẩm nói.
Xuất thân từ thế gia Y học cổ truyền, Vương Tấn Lợi hiểu rõ khó khăn khi chữa trị bệnh ung thư hơn so với bất kỳ ai khác. Bệnh ung thư là bệnh nan y đã là kết luận thâm căn cố đế ở trong đầu anh ta, cho dù là Tôn Khanh và cô Cơ, Vương Tấn Lợi cũng không hoàn toàn tin là bọn họ có thể chữa khỏi bệnh ung thư. Nhưng bây giờ, sự thật đã ở ngay trước mắt, anh ta không thể không tin tưởng.