Đến cuối cùng, vào lúc cả người Đường Tuấn chìm trong tia sáng chói mắt, anh dùng tư thái vô cùng hung hãn đập xuống từ không trung.
Ầm!
Luồng ánh sáng nện xuống giữa đám cư dân ở thôn Thanh Thuỷ, những thôn dân cùng lắm chỉ ở nội kình hậu kỳ chẳng chống chịu nổi dù chỉ một giây, đã bị chìm ngập trong nguyên khí dữ tợn. Ánh sáng ấy là nguyên khí của Đường Tuấn biến thành, mỗi một chùm sáng không nặng như núi thì cũng sắc bén như kiếm thần. Mỗi một chùm đều đủ sức giết cả tông sư!
Đám người Trang Minh Mẫn bị tia sáng chói mắt làm cho mù tạm thời, chờ khi ánh sáng tản đi, vào lúc bọn họ khôi phục lại thị lực, cuối cùng cũng trông thấy cảnh tượng trước mắt.
Chỉ thấy, trong đống thi thể tạo thành từ những cái xác lìa tay lìa chân, Đường Tuấn đang đứng chắp tay ngạo nghễ. Chẳng biết có phải là ảo ảnh hay không, ai nấy đều lờ mờ trông thấy có một cầu vồng màu máu quấn quanh người anh, bao chặt lấy anh. Nhưng khi mọi người nhìn lại lần nữa, cầu vồng máu đã biết mất không còn tăm hơi.
Mà ở một phía khác, hoà thượng câm tựa vào không khí trôi nổi lên, ngồi trên khoảng không, cơ thể tỏa ra ánh vàng bất tận, tiếng Phạn hát vang quanh người anh ta. Anh ta mở mắt, trong con ngươi không vui không buồn, nhìn cả người Đường Tuấn nhuộm đỏ máu tươi, nặng nề hành lễ rồi sau đó cưỡi không khí rời khỏi.
“Kết thúc rồi sao?” Mấy học trò của Trang Minh Mẫn vốn vẫn cầm điện thoại muốn thu lại mọi cử động của Đường Tuấn, xem như là bằng chứng tố cáo anh. Nhưng cũng không biết từ khi nào, dụng cụ thu hình trong tay bọn họ đều đã rơi xuống đất, có vài người còn sợ hãi đến độ không kiềm chế được sinh lý.
Nhưng chẳng có ai lên tiếng chế nhạo, bất kỳ ngôn ngữ nào cũng không thể miêu tả cảnh tượng trước mắt này, chỉ có tận mắt chứng kiến mới biết cảnh tượng này kinh khủng đến nhường nào. E rằng trong những ngày dài sau này, cảnh tượng ấy sẽ trở thành ác mộng của bọn họ, nửa đêm tỉnh giấc nghĩ đến sẽ không thể chợp mắt nổi.
“Anh ta không phải là người.” Tiêu Hoàng lẩm bẩm nói.
“A!” Lúc này, một âm thanh thê lương chẳng biết vì sao lại vang lên.
Trong biển máu với núi thi thể như bãi Tu La, từng con trùng với đôi mắt phát ra ánh sáng màu xanh sẫm từ khắp nơi bò ra, sau đó tụ lại một chỗ, hợp thành một cơ thể người.
Nhìn dung mạo, chính là Trùng Nhất trước đó.
Chẳng qua vào lúc này, người trẻ tuổi đứng đầu của Trùng Vu Nhất Mạch mặt mày vô cùng tái nhợt, khí tức uể oải vô cùng, chỉ còn sức để tiến vào đầu cảnh giới Thần Hải, trong đôi mắt trắng bạc lộ ra vẻ hoảng sợ.
Vừa nãy khi Đường Tuấn bùng nổ chiêu cuối, phát ra vầng chân khí đại nhật đó, Trùng Nhất đã cảm nhận được sự nguy hiểm không gì sánh bằng, chủ động giảm bớt sự khống chế đối với những thôn dân ấy, dự định khống chế vu trùng để chạy trốn. Thế nhưng, dưới sự chiếu rọi bởi vầng chân khí đại nhật, gã như bị trời đất gạt ra ngoài, dường như mọi thủ đoạn chạy trốn cũng mất hết tác dụng, không thể né tránh.
“Thiên nhân hợp nhất.” Trùng Nhất như không dám tin đọc ra những từ này.
Đường Tuấn không đáp, quay đầu lại hỏi Ngô Trí Khải: “Trùng mẹ có ở đây không?”
Ngô Trí Khải hơi nghi ngờ, sức mạnh và cảnh giới của Đường Tuấn chỉ mạnh chứ không hề thua kém ông ta, sao lại không cảm nhận được trùng mẹ nhỉ? Nhưng ông ta không nghĩ nhiều nữa, cảm ứng với Trùng Nhất một lát rồi nói: “Trùng mẹ ở trên người gã.”
“Ừ.” Đường Tuấn thấp giọng đáp.